Phụ tử đối nghịch,
làm hoàng hậu sợ choáng váng. Nửa ngày nàng mới phản ứng kịp. Nàng đi
tới bên họ, muốn khuyên can họ. Nhìn nhi tử anh tuấn của nàng, lại suy
nghĩ đến Lê Thải Nhi tàn tật. Hoàng hậu cũng cảm thấy, thật sự đã ủy
khuất Ngọc Nhi rồi."Ngọc nhi, phụ hoàng ngươi nói không sai. Ngươi là
Nhị hoàng tử Long Vũ vương triều, nên vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ,
ngươi không nên phân ưu cùng hoàng thượng. Thời điểm phụ hoàng ngươi
cùng Lê Lạc giao ước, văn võ bá quan đều có mặt. Hiện tại muốn thoái
hôn, sợ rằng văn võ bá quan sẽ không phục!"
Sợ văn võ bá
quan không phục? Nói cho cùng, vẫn là vì giang sơn xã tắc! Sao bọn họ
không suy nghĩ một chút, hắn cưới một nữ nhân tàn tật, sẽ có cảm giác gì sao?
"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần hiểu suy nghĩ và cách
làm của người. Nhưng người hiểu nhi thần sao? Để nhi thần cưới một nữ
nhân tàn tật xấu xí, người không quan tâm đến nhi thần sao? Để nhi thần
đối mặt với nàng thế nào đây? Đối mặt với cuộc sống sau khi thành thân
như thế nào?" Long Phụng Ngọc mặc dù vẫn còn không phục nhưng trong
thanh âm lại tràn đầy bất đắc dĩ.
Hoàng hậu vừa nhìn thấy có chút hòa hoãn, vội vàng tiến một bước khuyên nhủ nhi tử.
"Phụ hoàng mẫu hậu cũng biết, để cho ngươi cưới nha đầu tàn tật xấu xí
Lê Thải Nhi, là có chút ủy khuất ngươi. Ngọc nhi, chỉ cần ngươi lấy đại
cục làm trọng, cưới Lê Thải Nhi. Cưới xong, ta và phụ hoàng ngươi tuyệt
đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của ngươi. Ngọc nhi, ngươi là Vương
gia của Long Vũ vương triều, muốn bao nhiêu nữ nhân, liền có bấy nhiêu
nữ nhân. Nhiều thêm một thê tử xấu xí, không phải là nhiều một nha đầu
thôi hay sao? Ngươi nghĩ lúc nào nạp thiếp, muốn cô nương nhà ai, chỉ
cần ngươi nói ra, ta và phụ hoàng ngươi, nhất định sẽ ủng hộ ngươi!"
"Muốn nhi thần cưới Lê Thải Nhi cũng được, bất quá nhi thần có một điều kiện. Đám cưới ngày đó, nhi thần muốn nạp thiếp. Hơn nữa, nhi thần muốn cưới cô nương xinh đẹp nhất trong kinh thành. Nếu như phụ hoàng mẫu hậu không làm được, đám cưới liền hủy bỏ!" Long Phụng Ngọc, sở dĩ nói như
vậy, là muốn bức bách hoàng thượng thu hồi đạo thánh chỉ kia.
Đám cưới ngày đó sẽ nạp thiếp? Hơn nữa, còn phải cưới cô nương xinh đẹp nhất kinh thành? Trời ạ, đây không phải là cố ý muốn kháng chỉ sao?
Đám cưới ngày đó sẽ nạp thiếp, đây là chuyện gì chứ? Nếu như chỉ có duy nhất một điều kiện này, vậy cũng tốt! Ở Ngọc Vương Phủ chọn một nha
hoàn, thần không biết quỷ không hay để ở trong phòng. Nhưng hắn còn cố
tình, phải là xinh đẹp nhất kinh thành.
Cô nương xinh đẹp
nhất kinh thành chính là Tứ tiểu thư Thừa tướng gia Vinh Lệ Nhi. Nếu như làm vương phi, chuyện như vậy cũng dễ giải quyết hơn nhiều. Nhưng đây
là nạp thiếp, Thừa tướng Vinh Bân có thể đáp ứng sao?
"Ngọc
nhi, không thể thương lượng một chút sao? Nữ nhi Thừa tướng gia Vinh Lệ
Nhi, và Lê Thải Nhi cùng gả vào Ngọc Vương Phủ một ngày. Hơn nữa Lê Thải Nhi là vương phi, Vinh Lệ Nhi là thiếp. Chuyện như vậy, sợ rằng cũng
không dễ dàng! Nếu Vinh Bân nguyện ý, mặt mĩu của hắn cũng không còn!"
Hoàng hậu khuyên nhủ nhi tử, hi vọng hắn lùi một bước.
"Nếu
muốn nhi thần phụng chỉ lập gia đình, chỉ có con đường này." Long Phụng
Ngọc cũng không phải là coi trọng Tứ tiểu thư Thừa tướng, hắn chỉ cố ý
làm khó hoàng thượng mà thôi.
"Nếu Ngọc nhi coi trọng Vinh
Lệ Nhi, chuyện này liền giao cho trẫm đi!" Hoàng thượng nhìn nhi tử một
chút, sắc mặt chợt trở nên hòa ái. Chỉ cần có thể khiến nhi tử vừa lòng, hắn nguyện ý dùng bất cứ biện pháp gì, ép Vinh Bân đáp ứng hôn sự này.
"Được, nhi thần trở về chuẩn bị cho hôn sự." Long Phụng Ngọc khóe miệng lộ ra một tia cười khổ. Hắn thật sự không nghĩ tới, điều kiện hà khắc
thế này, phụ hoàng cũng đáp ứng.