Chí Tôn Chiến Thần

Chương 299: Chương 299: Bạn nhảy!




Sau khi nhận được thư mời, Giang Sách và hai người còn lại thuê thêm hai căn phòng ở ngay bên cạnh căn phòng ban đầu, sau đó ba người cũng bước lên cầu thang đi lên lầu.

Nhưng giữa chừng, Tân Tử Dân bất ngờ phát hiện ra gì đó, vội phản ứng lại, tò mò hỏi: “Khoan đã, chẳng lẽ đêm qua hai đứa ở chung một phòng sao?”

Ặc...

Khuôn mặt của Giang Sách và Tân Uẩn không hẹn mà cùng đỏ bừng.

Tân Uẩn a a ô ô vội giải thích: “Vì vừa đặt chân tới một thành phố xa lạ, con không dám ở một mình buổi tối, nên muốn Giang Sách ở cùng.”

“Ồ, thì ra là thế.” Tân Tử Dân hơi ngừng lại, sau đó lại tiếp tục hỏi một câu khiến Tân Uẩn gần như sụp đổ hoàn toàn: “Vậy hai đứa đã áp dụng tốt các biện pháp an toàn rồi đúng chứ?”

Nói vậy rồi biết đi đâu về đâu chứ?

Đầu Giang Sách như muốn nổ tung, kiểu hiểu lầm này có hơi đi sâu quá không?

Mà Tâm Uẩn giờ phút này đã xấu hổ đến mức chỉ muốn đào hố chui vào rồi, cô ấy bĩu môi nói: “Ba, ba nói bậy cái gì thế?”

Tân Tử Dân thản nhiên đáp: “Hai đứa giờ đã là người trưởng thành hết rồi, phải biết tự chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân, ba sẽ không can thiệp quá sâu vào chuyện của con. Có điều, làm gì cũng phải biết áp dụng tốt biện pháp an toàn và bí mật tuyệt đối.”

“Đặc biệt là Giang Sách, cháu là người đã có gia đình, việc vụng trộm bên ngoài không phải là không thể, đàn ông mà, chuyện bình thường thôi.”

“Nhưng nhất định phải giữ bí mật cẩn thận, tuyệt đối không được để vợ cháu biết chuyện, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.”

Ông trời của tôi ơi!

Giang Sách khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm hỏi đây là những lời mà một người bố nên nói sao? Ông ấy thực sự đã đem danh dự của chính con gái ruột mình ném bộp xuống đất, thẳng chân giẫm nát rồi!

Tân Uẩn xấu hổ đến mức cần cổ cũng đỏ bừng bừng, muốn lên tiếng phản bác nhưng cũng không biết phải phản bác thế nào.

Vất vả lắm thang máy mới ngừng lại cho, Tâm Uẩn vội vã chạy nhanh ra ngoài, không nói lời nào, yên lặng móc chìa khóa ra mở cửa.

“Giang Sách, cháu đừng về vội, đi theo bác.”

Cũng không biết Tân Tử Dân muốn làm loạn cái gì nữa, chủ động dẫn Giang Sách đi vào phòng Tân Uẩn.

Kết quả, vừa mới đặt chân vào phòng đã thấy sự xuất hiện của phòng tắm pha lê trong suốt kia.

Ông ấy khẽ lắc đầu, nói: “Phòng tắm pha lê này cũng lộ liễu quá nhỉ? Giang Sách, cháu thành thật khai báo đi, có phải đêm qua cháu đã nhìn hết toàn bộ cơ thể con gái bác đúng không?”

Cả Giang Sách và Tân Uẩn đều vô cùng xấu hổ.

Ông già này bình thường nhìn có vẻ nghiêm túc chính trực, thế nào vừa mở miệng ra cái đã thấy thô thiển như vậy nhỉ?

“Ba, nếu ba còn không dừng ngay việc nói hươu nói vượn này lại, con sẽ không nhận ba nữa!” Tân Uẩn hai tay chống nạnh, giận đến nỗi lời lẽ loạn như cào cào.

“Rồi rồi rồi, ba không nói nữa, ba không nói là được chứ gì? Hai đứa tự có ý thức chú ý tí là được, giờ ba cũng già rồi, không phải cái gì cũng quản được nữa.”

Quay đầu lại, ông ấy nhìn Giang Sách nói: “Nào, lấy Biển Thước thần châm ra đây bác xem.”

Cuối cùng cũng chịu nói chuyện đứng đắn.

Giang Sách lấy thần châm ra, trải nó ở trên bàn.

Ba người cùng quay lại nhìn, chỉ thấy Biển Thước thần châm vẫn rất đỗi bình thường, không có điểm nào là quá đặc biệt cả, có cảm giác nó cũng không khác ngân châm bình thường là mấy, chỉ có điều, thần châm này được làm tinh xảo hơn mà thôi.

Nhưng với công nghệ khoa học kỹ thuật ngày nay thì chỉ cần bạn đồng ý, ngân châm tinh xảo cỡ nào cũng có thể làm được, vậy nên chuyện tinh xảo hơn cũng căn bản chẳng phải chuyện gì quá đặc biệt.

Tân Uẩn cau mày nói: “Nhìn kiểu gì cũng không thấy có bất cứ chỗ nào đặc biệt là sao? Có phải chúng ta bị lừa rồi không? Giống như việc Thạch Văn Bỉnh mua vòng cổ giả đó, có phải chúng ta cũng mua phải bộ Biển Thước thần châm giả rồi không?”

Cả ba đều là những cao thủ y học, và cả ba đều không nhìn ra bất kỳ điểm nổi bật nào, vậy thì khả năng nó thật sự có vấn đề.

Tân Tử Dân duỗi tay cầm một cây ngân châm lên, nhìn kỹ một lúc lâu cũng không nhìn ra điểm đặc biệt ở đâu.

Tân Uẩn cũng lấy một cây lên xem, không thấy chỗ nào đặc biệt.

Mãi đến khi Giang Sách duỗi tay cầm một cây ngân châm trong số đó lên xem, đột nhiên, anh cảm giác được đỉnh ngân châm lóe ra một tia sáng. Chưa kể, Giang Sách cảm thấy trong cơ thể anh dường như có một lực lượng hút lấy ngân châm, vô cùng thần kỳ.

“Ông cụ Tân, Tân Uẩn, thật sự có điểm kỳ quái!”

Tân Tử Dân khẽ nhíu mày, bắt đầu suy đoán: “Nếu suy đoán của bác là đúng thì, bác sĩ thiên tài Biển Thước năm đó và Giang Sách, Tân Kỳ giống nhau, cũng là một kỳ tài ngút trời, trong cơ thể có một loại “khí” hữu dụng đặc biệt. Bác sĩ thiên tài Biển Thước dựa vào đặc điểm của chính bản thân mình, rồi chế tạo ra bộ ngân châm này.”

“Nói cách khác, chỉ người nào trong cơ thể có “khí” thì mới có thể phát huy hết tác dụng của ngân châm. Còn nếu là người bình thường dùng thì ngân châm này cũng chẳng khác gì ngân châm bình thường cả.”

Tân Uẩn nói: “Nói như vậy thì, cái ngân châm này giống như là được thiết kế riêng cho Giang Sách!”

“Có thể hiểu như vậy.”

Tân Tử Dân sờ sờ râu, nói: “Giang Sách, chúc mừng cháu, có bộ ngân châm này trợ giúp, bác tin thuật chữa bệnh của cháu sẽ tiến bộ vượt bậc. Trong《bát quái khí châm》, có nhiều chương nội dung huyền bí khó hiểu, cháu vẫn có biện pháp nghiên cứu mà.”

Trong lòng Giang Sách vô cùng kích động.

Anh vốn là người theo kiểu giếng cổ không dao động, những thứ bình thường căn bản không thể làm anh dao động, trừ phi đó thật sự là bảo bối.

Mà bộ Biển Thước thần châm này chính là bảo bối có thể khiến Giang Sách dao động!

“Cất giữ ngân châm thật kỹ vào, sau này chắc chắn sẽ đem lại tác dụng vô cùng lớn.” Tân Tử Dân còn nói thêm: “Lá gan kia đâu?”

“Ở đây.”

Giang Sách đem lá gan đấu giá được đặt xuống dưới, mà lá gan này có thể chính là lá gan cứu mạng.

Tân Tử Dân nói tiếp: “Chiều nay, Thạch Văn Bỉnh liều mạng muốn đấu giá được lá gan này, điều này đủ để chứng tỏ tầm quan trọng của nó.”

“Chỉ e là nhà họ Thạch bọn họ lại đồng ý với nhân vật tai to mặt lớn nào đó.”

“Hiện tại gan đã nằm trong tay chúng ta, có lẽ chờ đến khi trở lại khu Giang Nam, Giang Sách cháu có thể lợi dụng lá gan này để cứu sống vị được cho là nhân vật tai to mặt lớn kia. Đến lúc đó, cháu không chỉ chặt đứt một cánh tay nhà họ Thạch không thôi, mà còn có thể mang lại cho mình một chỗ chống đỡ đáng tin cậy!”

Không thể không nói, tư duy của ông cụ này cực kỳ rõ ràng.

Ý tưởng của ông ấy, không hẹn mà trùng khớp với Giang Sách.

Chẳng qua suy nghĩ của Giang Sách sâu xa hơn Tân Tử Dân, thông qua con đường mua gan ngầm này, thực tế lại chứng minh nhà họ Thạch tới nay đã tham gia vào ngành nghề này.

Có thể, thật sự do gần đây Giang Sách chặn đứng nơi cung cấp hàng hóa cho nhà họ Thạch, nên mới bức họ phải đi vào bước đường tới chợ đen mua bán thế này.

Mà nếu sự thật đúng là vậy thì Thạch Văn Bỉnh kia quay về tay không có lẽ sẽ buộc nhà họ Thạch phải nối lại nghề cũ- giết người lấy gan!

Qua một thời gian lâu như vậy rồi, có lẽ độ cảnh giác của nhà họ Thạch đã giảm xuống.

Chưa kể, nếu đã đáp ứng nhân vật tai to mặt lớn kia, thì chuyện bọn họ bí quá làm liều không phải là không có khả năng xảy ra.

Khi ấy chính là thời điểm nhà họ Thạch đi đời.

Đương nhiên, đó là những việc của sau này, trước mặt Giang Sách chỉ cần sắp xếp người bên cảnh sát quan sát thật kỹ người nhà họ Thạch hai tư trên hai tư giờ là được, ôm cây đợi thỏ, một lưới bắt sạch.

Gan đã được cất cẩn thận.

Sự kiện cuối cùng là: Vũ hội.

Giang Sách lấy thư mời ra, sau khi xem xong thời gian và địa chỉ, có một vấn đề nan giải nhỏ khiến Giang Sách bị mắc kẹt không biết xử lý.

“Muốn tham gia vũ hội, phải có bạn nhảy, cháu không thể đi đến đó một mình được.”

Tân Tử Dân bên cạnh cười ha hả: “Giang Sách, cháu khờ thật hay đang giả ngốc vậy? Bạn nhảy của cháu, vẫn đang chờ cháu ngỏ lời mời đó.”

“Bạn nhảy của cháu?”

Nháy mắt, Giang Sách lập tức hiểu ra ý tứ của Tân Tử Dân.

Ông ấy muốn Giang Sách mời Tân Uẩn làm bạn nhảy.

Mà trước mắt cũng chỉ còn cách này.

Giang Sách nhìn về phía Tân Uẩn, nuốt nước miếng, mở miệng nói: “Tân Uẩn, có thể phiền cô... Trở thành... Bạn nhảy của tôi được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.