Chí Tôn Chiến Thần

Chương 298: Chương 298: Có tiền nên muốn làm gì thì làm




Dưới sự điều khiển của đồng tiền, người trên đường lao tới đám côn đồ như dã thú. Còn Diêu Hàng và đám đàn em của anh ta chính là đàn dê đợi làm thịt, sói hoang khắp nơi, họ không còn chỗ để trốn, thậm chí ngay cả dũng khí chiến đấu cũng chẳng còn.

Những người này đã quen thói bắt nạt người khác, trước giờ làm gì quen với việc bị người khác bắt nạt.

Bắt nạt kẻ yếu chính là thánh kính của bọn họ.

Nhưng giờ phút này, đối mặt với đám người nhào tới như thủy triều dâng lên, hành động đầu tiên của đám đàn em là quỳ xuống, dập đầu cầu xin sự tha thứ.

Nhưng cái này có tác dụng gì đâu?

Giờ phút này bọn họ chẳng khác nào bọc tiền, mà trên đời nào có ai lại không cần tiền chứ? Đặc biệt là ở cái chốn Nam Thành dân cư nhanh nhẹn, dũng mãnh lại ra tay cực kỳ tàn nhẫn này.

Diêu Hàng tuyệt vọng nhìn khắp bốn phía, anh ta có mơ cũng mơ không được mọi chuyện sẽ đi đến bước đường này.

Sự thật lại một lần làm minh chứng cho câu nói kia: có tiền là muốn làm gì thì làm.

Giang Sách, người lúc đầu bị vây trong tình thế xấu, cuối cùng đã dùng tiền mở ra một con đường máu, để Diêu Hàng biết được sức mạnh của đồng tiền có thể khủng khiếp tới cỡ nào.

“Đi, tìm một chỗ xem trò vui đi.“. Truyện Sắc

Giang Sách bảo vệ Tân Uẩn, Tân Tử Dân lùi về sau, ba người bước vào một quán trà, lẳng lặng nhìn cảnh đám người Diêu Hàng bị đánh no đòn.

Chỉ bị đánh thôi thì còn nhẹ, có mấy tên đàn em bị người ta đè tay đè chân, vạch miệng ra, sau đó dùng gậy đập gãy răng, nhổ từng cái một xuống!

Cảnh tượng vô cùng máu me.

Đây vẫn còn là trần gian sao? Phải là lò sát sinh mới đúng.

Tim Tân Uẩn cảm thấy rất đau, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của con người là thế nào.

Họ vẫn còn là người sao?

Không, chắc chắn là cầm thú!

Dưới sự điều khiển của ích lợi, họ đã hoàn toàn đánh mất tính người, biến thành súc sinh chỉ biết tới tiền.

Tân Uẩn quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp. Con người trước giờ luôn hiền lành và khờ khạo như cô ấy thật sự không quen nhìn những cảnh thế này, thậm chí bây giờ, cô ấy bỗng nảy sinh sự hoài nghi với cái nghề bác sĩ này của mình.

Cô ấy cực khổ, tận tâm tận lực nghiên cứu y thuật để cứu người, nhưng người cô ấy phải cứu lại chính là đám súc sinh chỉ biết đến tiền này thôi sao?

Thế thì, có cần tiếp tục nghiên cứu y thuật nữa không đây?

Giang Sách đã nhìn thấu tâm tư của cô ấy, chỉ nhẹ giọng nói: “Rất máu me, đúng không?”

“Hồi ở Tây Cảnh, bọn tôi ngày nào cũng phải trải qua cuộc sống như thế, hơn nữa còn phải xung phong xông vào pháo đài, tự mình ra tay với kẻ địch, chứ không phải đứng từ xa quan sát như bây giờ đâu.”

Tân Uẩn hỏi: “Anh trai tôi… cũng như thế á?”

“Anh ấy là quân y, mặc dù không cần chiến đấu anh dũng nơi tiền tuyến, những mỗi mỗi một trận chiến, anh ấy đều để vào trong mắt. Nhưng điều này không thể là vật cản trên con đường cứu người của anh ấy, chẳng những không thành trở ngại, mà còn thúc đẩy anh ấy càng thêm nỗ lực nghiên cứu y thuật.”

“Tại sao chứ? Cứu những kẻ như vậy, có đáng không?”

“Cứu người dễ, cứu tâm khó. Vậy sao không học cách cứu người trước rồi hãy bàn tới chuyện cứu tâm. Nếu tất cả mọi người chết sạch, vậy còn ai để mà cứu tâm cơ chứ? Tâm nguyện lớn nhất cả cuộc đời này của anh cô, đó là một ngày nào đó, trên thế giới này không còn chiến tranh nữa. Mà đó cũng là hy vọng của tôi.”

Nhưng mộng tưởng thì tốt đẹp, còn thực tế lại rất tàn khốc.

Chiến tranh, có lẽ sẽ biến mất, nhưng “cuộc chiến” giữa con người với nhau sẽ vĩnh viễn không biến mất.

Có lợi ích sẽ có tranh đoạt.

Mà còn tranh đoạt, tức sẽ còn chiến tranh.

Tân Uẩn nhìn đám người liều mạng “chém giết” này, một lần nữa chìm sâu vào thất vọng, cô ấy cũng không biết mình bây giờ có thể giống anh của mình, tràn ngập hy vọng cứu người hay không.

Giờ phút này cô ấy mới hiểu được rốt cuộc anh trai đã phải chịu đựng áp lực lớn cỡ nào.

Tiếng quát tháo, tiếng khóc la, tiếng đánh đấm, đủ loại tạp âm vang vọng bên tai hoài không dứt, Diêu Hàng và đám đàn em của anh ta nhanh chóng bị người dân xung quanh giải quyết.

Miệng tên nào cũng bị cưỡng chế mở lớn, hàm răng không còn một cái, hai mươi mấy tên nằm gục trong vũng máu, thấm đấm cả đất.

Không chỉ miệng, mà tay, chân, mắt, mũi của rất nhiêu tên cũng bị thương tổn trong quá trình đánh nhau.

Người thảm nhất chính là Diêu Hàng.

Làm kẻ cầm đầu, đương nhiên anh ta cũng là người nổi bật nhất, nên bị đánh cũng nặng nhất, xương cốt cả người gần như đứt hết, không còn một chỗ hoàn chỉnh, xem ra đời này đã định sẽ thành kẻ tàn phế rồi.

Đương nhiên, còn sống cũng được xem như mạng lớn rồi.

Hơn ngàn người, mỗi người một đá mà anh ta cũng không chết vậy thì phải đốt hương cảm tạ thần phật rồi.

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền.

Những người đã cướp được răng tràn về phía Giang Sách đổi tiền, Giang Sách cũng không nuốt lời, căn cứ theo những gì đã hứa lúc trước, mỗi cái răng mười nghìn tệ, hơn sáu triệu tệ cứ thế vứt ra ngoài.

Đối với Giang Sách mà nói, hơn sáu triệu không phải vấn đề lớn.

Có thể dùng sáu triệu để tiêu diệt hoàn toàn phần tử tội ác ở Nam Thành cũng không tính thua thiệt.

Diêu Hàng, thợ săn nhà giàu.

Anh ta đã cắm rễ ở Nam Thành từ lâu, mỗi lần lần Thủy Vân Thiên tổ chức buổi đấu giá, anh ta đều đến tìm một mục tiêu để xuống tay, không biết đã hại chết bao nhiêu phú hào rồi.

Nhưng hại người cuối cùng lại hại mình.

Sai lầm lớn nhất của anh ta cả cuộc đời này chính là đánh chủ ý lên người Giang Sách.

Dù là mưu trí, tiền tài, vật chất hay là thủ hạ, ở phương diện nào Giang Sách cũng là người đứng đầu. Thậm chí lần này Giang Sách không cần đích thân ra tay, chỉ tốn chút tiền đã có thể dễ dàng giải quyết xong xuôi Diêu Hàng.

Chênh lệch thực lực quả thật rất lớn.

“Chúng ta về thôi.”

Giang Sách khẽ thở dài một tiếng, Tân Uẩn và Tân Tử Dân cũng cất bước theo sau, để lại khung cảnh hoang tàn phía sau lưng.

Trong đêm tối, dưới ánh trăng, Diêu Hàng nằm trên đường cái bất lực lặng nhìn bầu trời đầy sao, máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng, hàm răng chẳng còn cái nào, trong lòng có hối hận cũng hối hận không nổi, anh ta gần như đã chết não.

Từ nay về sau, Nam Thành sẽ không còn truyền kỳ về “thợ săn nhà giàu” nữa.

Sau khi quay lại khách sạn.

Cả ngày hôm nay đám người Giang Sách đã trải qua rất nhiều chuyện, cả người cũng rất mệt mỏi, vừa về tới sảnh lớn khách sạn, chuẩn bị đăng ký căn phòng mới, bỗng một người đàn ông mặc tây trang bước đến, trên mặt treo nụ cười mỉm.

“Anh Giang Sách đúng không?”

Giang Sách thoáng sửng sốt vài giây, sao cách ăn mặc của người này lịch sự thái quá thế?

Lại thêm một Diêu Hàng nữa sao?

“Anh là?”

“Xin chào anh Giang, tôi là người của Thủy Vân Thiên, nhận lệnh của chủ nhân tới gửi cho anh một tấm thiệp mời, hy vọng tối mai, anh sẽ đúng giờ tới tham dự vũ hội mà chúng tôi tổ chức.”

Nói xong, anh ta lấy tấm thiệp mời ra đưa cho Giang Sách: “Thời gian, địa chỉ cụ thể đã được ghi hết trên thiệp mời rồi.”

Chủ nhân của Thủy Vân Thiên?

Vũ hội?

Nghe có vẻ khá thú vị đấy, hơn nữa vì muốn cứu Tiểu Điệp, Giang Sách cũng đang tìm cách tiếp cận Thủy Vân Thiên, vũ hội lần này có vẻ là một cơ hội tốt.

Anh nhận lấy thiệp mời, thuận miệng hỏi: “Sao lại mời tôi? Hình như tôi và chủ nhân của các anh đâu có quen biết gì.”

Chàng trai mỉm cười: “Không gạt gì anh, nguyên nhân là vì cách ra tay cực kỳ hào phóng của anh trong buổi đấu giá chiều nay đã khiến chủ nhân của tôi vô cùng ấn tượng, nên ngài ấy mới muốn nhân cơ hội này làm quen với anh, mong anh không cảm thấy phiền.”

Giữa phú hào và phú hào thì chẳng có nguyên nhân đặc biệt gì cả, chỉ là muốn hiểu biết về nhau chút thôi.

Còn tương lai, dù làm bạn hay thù, thì đều đã có dự kiến từ trước.

Giang Sách cất thiệp mời đi: “OK, nhờ anh gửi lời đến chủ nhân của anh hộ tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ tới đúng giờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.