Chí Tôn Chiến Thần

Chương 477: Chương 477: Buổi diễn thuyết không còn chỗ trống




Cục cảnh sát thành phố.

Giang Sách ngồi ở ghế trên cùng, một nhóm cảnh sát ngồi vây quanh chiếc bàn dài, còn đội trưởng Tạ Mạnh Trí đang ngồi ở vị trí bên cạnh Giang Sách.

Cuộc họp chính thức bắt đầu.

Tạ Mạnh Trí bảo mọi người bật máy chiếu, hiển thị bảng ghi chép theo dõi một cách chi tiết.

Trong bảng này có ghi chép theo dõi một cách chi tiết về cha con nhà họ Thạch trong hai tháng gần đây, bọn họ đã làm những gì đều được điều tra rất rõ.

Nhìn bề ngoài có vẻ như bọn họ không có vấn đề gì, nhưng trên thực tế bọn họ đã làm không ít chuyện dơ bẩn.

Trong đó có rất nhiều chuyện ghê tởm đủ để tống bọn họ vào tù.

Nhưng nó chẳng là gì so với việc làm xấu xa thật sự của bọn họ.

Tạ Mạnh Trí nói: “Dựa vào điều tra theo dõi gần đây, hai cha con nhà họ Thạch cho rằng khoảng thời gian gần đây quá yên bình, nên đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy rồi.”

“Kể từ lúc chúng tôi nhận được tin tức, rất có khả năng bọn họ đã nhận được đơn hàng mới, hơn nữa còn là đơn hàng lớn, đủ để bọn họ kiếm được rất nhiều tiền.”

“Tiền nhiều cộng thêm gần đây sóng gió cũng lặng đi rất nhiều, nên cha con nhà họ Thạch đã mất kiên nhẫn chuẩn bị ra tay, tiếp tục tiến hành việc mua bán nội tạng người.”

Hai phần tử tội ác này đáng bị bắt.

Giang Sách hỏi: “Ông đã điều tra ra ai là người đặt mua đơn đặt hàng mới này chưa?”

Tạ Mạnh Trí lắc đầu đáp: “Đơn hàng mới này che giấu cực kỳ sâu, trừ phi cưỡng ép đi cướp, bằng không hoàn toàn không nhìn ra được, để tránh đánh rắn động cỏ, tôi vẫn chưa dám hành động.”

Nói cách khác, nếu muốn biết người mua là ai thì chỉ còn cách bắt hai cha con nhà họ Thạch về quy án mới biết được.

Chuyện này có thể để sau hẵng nói, trước mắt chuyện quan trọng hơn vẫn là bắt hai cha con nhà họ Thạch về quy án.

Giang Sách tiếp tục hỏi: “Vậy ông đã điều tra ra hành động tiếp theo của cha con nhà họ Thạch là gì chưa?”

Theo suy nghĩ của Giang Sách, có lẽ cha con nhà họ Thạch đã nhắm vào một người nào đó, rồi dùng một số thủ đoạn bẩn thỉu để lấy nội tạng trên cơ thể người đó.

Bọn họ phải tìm cho ra người này để bảo vệ.

Ai dè câu trả lời của Tạ Mạnh Trí lại khiến Giang Sách hơi bất ngờ.

Ông ta nói: “Theo điều tra của chúng tôi, cha con nhà họ Thạch sắp tiến hành một buổi diễn thuyết ở Bệnh viện Dược phẩm thành phố, hành động tiếp theo của bọn họ có liên quan mật thiết đến buổi diễn thuyết này.”

Hả?

Giang Sách cau mày, hơi ngạc nhiên.

Cha con nhà họ Thạch đang chơi trò gì vậy? Tại sao lại chọn tiến hành diễn thuyết vào thời khắc quan trọng như này, rốt cuộc bọn họ định làm gì thế?

Mặc kệ bọn họ định làm gì, dù sao cũng không phải là chuyện tốt đẹp.

Giang Sách nói: “Ông có cách nào trà trộn vào hội trường diễn thuyết không?”

Tạ Mạnh Trí ngẫm nghĩ: “Chuyện này thì tôi có thể làm được.”

Giang Sách gật đầu: “Được, vậy thì ông hãy sắp xếp cho tôi một chỗ, tôi sẽ đích thân đến hội trường nghe, để xem rốt cuộc Thạch Khoan kia định giở trò gì.”

Tạ Mạnh Trí sửng sốt: “Cậu muốn đích thân đi tới đó ư?”

“Đúng vậy.”

“Tổng phụ trách, cha con nhà họ Thạch vô cùng nguy hiểm, chúng tôi lo cho sự an nguy của cậu, không bằng để cấp dưới của chúng tôi đến hội trường điều tra được không?”

“Không được, trực giác của tôi mách bảo rằng, chắc chắn Thạch Khoan sẽ giở trò quỷ trong buổi diễn thuyết, nếu tôi không đích thân đi đến đó sẽ không yên lòng. Chuyện các ông cần phải làm là bảo vệ sự an toàn cho sinh viên, đồng thời theo dõi sát sao từng cử chỉ của Thạch Khoan.”

Tạ Mạnh Trí gật đầu: “Chúng tôi biết rồi, tổng phụ trách, mong cậu hãy cẩn thận ứng phó, tuyệt đối đừng xảy ra điều gì bất trắc, bằng không tôi sẽ không gánh nổi.”

“Ông cứ yên tâm, trong lòng tôi tự có chừng mực.” Giang Sách xua tay nói: “Bây giờ ông hãy đi sắp xếp đi.”

“Được!”

Tạ Mạnh Trí liền cử người đi sắp xếp, để Giang Sách có thể tiến vào hội trường diễn thuyết một cách suôn sẻ.

...

Buổi diễn thuyết lần này có quy mô tầm trung, được tổ chức trong khu giảng đường trường Đại học Y Dược, có thể chứa được hơn ba trăm người.

Chỗ ngồi ở hội trường đều đã chật kín, ghế nào cũng có người ngồi.

Hội trường không còn chỗ trống.

Giang Sách trà trộn vào bên trong với thân phận giáo viên, bởi vì người trong trường thật sự quá đông, cũng chẳng có ai đặc biệt chú ý đến sự tồn tại của Giang Sách, nên anh cứ thế ngang nghiên ngồi xuống vị trí của giáo viên.

Hiệu trưởng Thang Giai Văn dẫn theo một nhóm lãnh đạo nhà trường ngồi ở dãy ghế đầu tiên, đợi Thạch Khoan bước lên sân khấu.

Hội trường đã người đông như kiến, mọi người châu đầu ghé tai vào nhau.

“Tôi nghe nói Thạch Khoan là người đứng đầu trong giới y học hiện nay, trước giờ đã nghe danh từ lâu, nhưng chưa bao giờ có cơ hội được gặp mặt, cuối cùng hôm nay cũng có thể mở mang tầm mắt.”

“Cậu hãy nắm lấy cơ hội này đi, ngài Thạch Khoan nắm giữ tri thức y học tiên tiến nhất, có thể nghe được bài giảng của ngài ấy là phúc phận tám đời của chúng ta.”

“Nhưng chuyện này thật kỳ lạ, tại sao ngài Thạch Khoan đang trăm công nghìn việc lại đột nhiên đến trường chúng ta để tiến hành diễn thuyết thế?”

“Tôi cũng không biết, hình như nhất thời nảy ra ý này, hơn nữa tôi còn nghe nói ngài ấy muốn dẫn dắt thế hệ sau, dù gì chuyện này cũng rất thần bí.”

Lúc mọi người đang thảo luận, MC đã bước lên sân khấu.

Cô ta cầm micro, khẽ cười nói: “Kính thưa các vị lãnh đạo, các thầy cô giáo và các bạn sinh viên, chào buổi chiều.”

Giọng nói của cô ta vang lên, mọi người đều im lặng.

MC nói tiếp: “Hôm nay, trường của chúng ta vô cùng vinh dự mời được bác sĩ Thạch Khoan – nhân vật đứng đầu trong giới y học khu vực Giang Nam, để tiến hành một bài diễn thuyết về y học cho mọi người. Đây là niềm vinh dự của trường chúng ta, mọi người nhất định phải quý trọng cơ hội này, để học hỏi kiến thức y dược từ bác sĩ Thạch, rồi đóng góp sức mạnh cho đất nước và nhân dân trong tương lai gần.”

“Tiếp theo, xin mời bác sĩ Thạch Khoan bước lên sân khấu, để tiến hành diễn thuyết cho mọi người nghe.”

Vừa dứt lời, hội trường đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Đẻ Thuê Cho Anh

2. Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”

3. Tình Thương Nhất Sinh

4. Hứa Với Anh Một Đời Không Buông Tay

=====================================

Trong tiếng vỗ tay và hoa tươi, Thạch Khoan – người đứng đầu trong giới y dược bước lên sân khấu.

Ông ta mặc đồ Tôn Trung Sơn, đeo mắt kính, trông rất nho nhã, giống như bậc tiền bối đức cao vọng trọng, không nói chuyện gì khác, chỉ riêng khí chất này đã hù dọa không ít người rồi.

Bôm bốp!!!

Tràng pháo tay trong hội trường càng nồng nhiệt hơn, kéo dài rất lâu.

Mọi người vỗ tay tầm mười phút, Thạch Khoan mới ra hiệu cho mọi người đừng vỗ tay, mà hãy yên lặng một chút.

“Cảm ơn mọi người đã yêu mến và ủng hộ tôi, cảm ơn, cảm ơn.”

“Hôm nay, tôi rất vinh dự khi đến trường Đại học Y Dược, để kể cho các sinh viên nghe về chút kinh nghiệm không đáng kể của mình trong mấy năm làm bác sĩ. Tôi hy vọng mình sẽ giúp đỡ, truyền cảm hứng cho các bạn sinh viên đang có mặt tại đây.”

“Mọi người đều là những đóa hoa vẫn chưa nở nộ trong giới y dược, là người nối nghiệp tương lai. Là một ông lão, tôi thật sự rất vui mừng khi chứng kiến thế hệ sau xuất sắc như các bạn.”

Thạch Khoan rất biết cách ăn nói, liên tục khen ngợi, nhưng lại không nói lời buồn nôn, mà mang tới cảm giác xuất phát từ tận đáy lòng, khiến các các giáo viên và sinh viên có mặt tại đây đều vô cùng cảm động.

Trong nửa tiếng đầu tiên, về cơ bản đều không có nội dung nào liên quan đến y dược, mà tất cả đều là những lời nói vô nghĩa sáo rỗng.

Nhưng hội trường lại được khuấy động đến mức vô cùng náo nhiệt.

Thậm chí một số nữ sinh còn cảm động đến mức chảy nước mắt.

Giang Sách dựa lưng vào ghế, mặt không cảm xúc nhìn Thạch Khoan đang phát biểu trên sân khấu, chờ đợi khoảnh khắc ông ta lộ ra đuôi cáo của mình.

Giang Sách tin chắc rằng, hôm nay Thạch Khoan không thể nào đến đây để truyền cảm hứng cho sinh viên.

Một kẻ keo kiệt không có lợi ích sẽ không dậy sớm như ông ta, làm sao có thể tốt bụng như vậy?

“Thạch Khoan, rốt cuộc ông muốn làm gì?”

“Chúng ta cứ chờ mà xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.