Sau những lời động viên đầy cảm động, Thạch Khoan mới chính thức bắt đầu bài diễn thuyết về y học của mình.
Có thể nói kiến thức của Thạch Khoan thật sự rất rộng, bài diễn thuyết của ông ta có nội dung rất sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu đã giải thích rất nhiều điều về y học cho học sinh, tuy vẫn có cảm giác ông ta đã giữ lại rất nhiều góc kiến thức nhưng những cơ sở lý luận kia của ông ta cũng đã đủ cho đám học sinh ở đó suy ngẫm cả ngày, ngay cả Giang Sách cũng học thêm được khá nhiều kiến thức từ bài giảng của ông ta.
“Tên Thạch Khoan này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ.”
“Ông ta đến đây chỉ để làm việc thiện và bồi dưỡng thế hệ tương lai thật đấy à?”
Giang Sách không lên tiếng vẫn tiếp tục quan sát một cách bình tĩnh, anh hiểu rất rõ tính cách của Thạch Khoan, loại người như ông ta không bao giờ làm những thứ bình thường như vậy.
Hai giờ sau, cuối cùng bài diễn thuyết cũng bước đến giai đoạn kết thúc.
Thạch Khoan nói: “Vừa rồi tôi đã nói về những thay đổi mà y học đã tạo ra đối với cơ thể con người, hiện tại tôi muốn cho các bạn xem một thứ, đây là một loại thuốc mà tôi đã nghiên cứu gần đây có thể tăng cường khả năng miễn dịch của con người.”
Ông ta nói xong lập tức vỗ tay, sau đó con trai của ông ta bưng một cái khay đựng rất nhiều loại thuốc ra.
Thạch Khoan nói tiếp: “Ngoài việc diễn thuyết thì việc tôi đến đây hôm nay vẫn còn một mục đích nữa, chính là phân phối số loại thuốc mới này cho mọi người.”
Mọi người đều liếc mắt nhìn sang.
Chuyện này có gì đó không thích hợp cho lắm, nghe cứ cảm thấy là lạ.
Diễn thuyết thì diễn thuyết, sao tự dưng lại đến bán thuốc cơ chứ?
Tên Thạch Khoan này cũng giống như những người bán sách, trước tiên sẽ diễn thuyết một lúc, nói đến mức bạn cảm động đến rơi nước mắt rồi mới tiến hành bán sách cho bạn? Ngoài mặt thì nói là diễn thuyết, nhưng bán sách mới là mục đích chính.
Thạch Khoan cũng vậy, lần này ông ta đến đây không phải để diễn thuyết mà là để bán thuốc, theo lý thuyết không nên có chuyện này mới đúng, bởi vì Thạch Khoan rất có tiền nên chắc hẳn ông ta sẽ không làm mấy chuyện vừa nhàm chán vừa thấp kém như vậy.
Trong lúc mọi người vẫn còn nghi ngờ thì các loại thuốc được phân phát đến tay từng người rồi.
Thạch Khoan nói: “Xin mọi người yên tâm, Thạch Khoan tôi tuyệt đối không phải loại người chuyên buôn thần bán thánh rao thuốc giả đâu, những thứ này đều được cấp phát miễn phí cho mọi người, cứ coi như đó là chút tấm lòng của tôi.”
Mọi người nghe ông ta nói thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Hóa ra là tấm lòng của bác sĩ Thạch, vậy mà lúc nãy tôi còn hiểu lầm người ta, đúng là có lỗi quá.”
“Bác sĩ Thạch đúng là người tốt bụng nhất trên thế giới, ông ấy không những dạy chúng ta kiến thức mà còn phân phát miễn phí các loại thuốc mới giúp ta có thể tăng cường sức khỏe nữa chứ, thật sự quá tốt rồi.”
“Bọn em rất biết ơn bác sĩ Thạch.”
Tất cả các giáo viên và sinh viên của trường Đại học Y dược đều bày tỏ lòng biết ơn to lớn đối với Thạch Khoan, hiện trường lúc này vô cùng ấm áp.
Trên sân khấu, Thạch Khoan ngồi trên ghế nhìn xuống mọi người đang ngồi dưới khán đài, trên mặt luôn nở một nụ cười vô cùng hiền lành phúc hậu, không ai có thể nhìn ra chút dấu hiệu vụ lợi hay dã tâm của ông ta.
Tuy nhiên, trong lúc mọi người đang phấn khích thì có một giọng nói đột ngột vang lên.
“Thuốc này có vấn đề đúng không?”
Hửm?
Mọi người đều sững sờ nhìn về hướng âm thanh truyền đến, chỉ thấy một người đàn ông cao ráo với khuôn mặt góc cạnh đang ngồi trên ghế giáo sư, người nọ chăm chú quan sát thứ thuốc trên tay.
Thạch Khoan ở trên sân khấu cũng sửng sốt nhìn về phía người đàn ông kia, ông ta chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông đó chính là Giang Sách.
Thạch Khoan híp mắt sau đó cười lạnh nói: “Chà, chẳng phải giám đốc Giang đây sao? Sao cậu lại ở đây thế?”
Ông ta cố tình gọi Giang Sách là “giám đốc Giang” thay vì “bác sĩ Giang” là vì muốn ra tay trước chớp lấy thời cơ, muốn áp đặt Giang Sách vào thân phận quản lý của một công ty trang sức chứ không phải người trong lĩnh vực y học, vì sợ Giang Sách sẽ mang thêm những phiền phức không cần thiết cho ông ta.
Trên thực tế, bởi vì mấy vụ ồn ào trong ngành trang sức gần đây nên danh tiếng của Giang Sách cũng theo đó lan truyền rộng rãi, càng ngày càng có nhiều người biết anh là vị giám đốc đã thu mua công ty châu báo, nhưng bọn họ lại không biết rằng kiến thức y học của anh cũng vô cùng uyên thâm.
Giang Sách liếc Thạch Khoan một lượt sau đó mới lạnh giọng nói: “Ông đừng quan tâm lý do tôi ở đây, chuyện tôi muốn nói là thuốc này của ông có chút vấn đề.”
Sắc mặt mọi người đều đồng loạt thay đổi.
Thuốc của bác sĩ Thạch có vấn đề sao? Người này ở đâu chui ra thế?
Thạch Khoan đứng dậy nhìn chằm chằm vào Giang Sách: “Giám đốc Giang, cậu đừng có ngậm máu phun người, tại sao thuốc của tôi lại có vấn đề được? Nếu hôm nay cậu không cho tôi một lời giải thích thoả đáng thì cậu đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này. “
Giang Sách cười lạnh.
Anh cũng đứng dậy giơ thuốc trong tay lên rồi bình tĩnh nói: “Thạch Khoan nói nghiên cứu thuốc mới có thể tăng cường khả năng miễn dịch đều là nói dối cả.”
“Đúng là loại thuốc này có thể khiến người sử dụng khoẻ mạnh hơn trong thời gian ngắn, nhưng mọi người có biết nguyên lý hoạt động của loại thuốc này không?”
Anh nhìn xung quanh một vòng nhưng không ai trả lời, tất nhiên sẽ không có ai trả lời được rồi, ngay cả dược liệu của thuốc mọi người còn chưa thể phân biệt rõ ràng hơn nữa cũng chưa uống bao giờ thì làm sao có thể nhìn ra cách thức hoạt động của thuốc này đây?
Nhưng Giang Sách thì khác, anh đã học được tinh hoa y học cổ truyền Trung Quốc từ Tân Tử Dân của trung tâm y tế Nhân Trị, từ lâu mũi của anh đã nhạy hơn cả loài chó nên chỉ cần ngửi một lát đã có thể biết rõ thành phần trong thuốc là gì, chỉ cần biết được thành phần và tỷ lệ thì Giang Sách sẽ nắm được tác dụng của thuốc này.
Anh nói tiếp: “Bản thân loại thuốc này không thể nâng cao sức đề kháng của con người, nhưng nó có thể huy động các chức năng cơ thể để tăng cường khả năng trao đổi chất, khiến cơ thể sẽ vô cùng khoẻ mạnh trong thời gian ngắn.”
“Tuy nhiên, di chứng để lại cực kỳ nghiêm trọng.”
“Mọi người thử suy nghĩ một chút, nếu cơ thể con người phải hoạt động cường độ cao đến mức cạn năng lượng thì các chức năng của cơ thể sẽ bị rối loạn, sau một thời gian rơi vào trạng thái vô cùng suy yếu, đến lúc đó các loại vi khuẩn gây hại sẽ thừa dịp hệ miễn dịch yếu đi mà xâm nhập vào.”
“Nhẹ thì chỉ bị cảm sốt, nặng thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.”
Những lời này giống như một gáo nước lạnh xối lên đầu mọi người, tất cả giảng viên và học sinh có mặt đều dựng tóc gáy, hai cha con nhà họ Thạch đang đứng trên sân khấu cũng biến sắc trông rất khó coi.
Bị vạch trần tác dụng phụ của thuốc ngay trước mặt mọi người, loại chuyện thế này chẳng có gì đáng tự hào mà ngược lại còn có thể vì nó mà thân bại danh liệt.
Vốn dĩ Giang Sách đã định cho qua chuyện, ngay từ đầu anh biết với tính cách của Thạch Khoan thì sẽ không có chuyện hào phóng làm chuyện công ích không công, quả nhiên mục đích chính mà Thạch Khoan đến trường là vì muốn hại người.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bầu không khí của hiện trường đã vô cùng lúng túng, Thạch Khoan không nói được lời nào, cả khuôn mặt đỏ bừng không biết nên bắt đầu cãi lại từ đâu.
Thạch Văn Bỉnh đứng bên cạnh không nhịn được vội nói: “Giang Sách, một thương nhân chỉ biết đầu cơ trục lợi một công ty châu báu như anh thì biết gì về kiến thức y học chứ? Đừng có ở đây nói bừa nữa.”
“Ba tôi là người đi đầu trong lĩnh vực y học, mọi loại thuốc mà ông ấy nghiên cứu ra đều được thử nghiệm tỉ mỉ hàng chục năm, một người ngoài ngành như anh có thể so bì được không?”
“Anh có biết thành phần dược liệu và tỷ lệ trong loại thuốc này là gì không? Đừng có đứng đây mà nói bừa.”
Thạch Văn Bỉnh nhìn về phía hiệu trưởng Thang Giai Văn: “Hiệu trưởng Thang, mời ngài đứng ra nói lời công bằng đi.”
Giang Sách vươn tay phất phất tay áo, sau đó cũng nhìn về phía Thang Giai Văn nói: “Hiệu trưởng Thang, nếu người ta đã yêu cầu ông đứng ra nói lời công bằng thì ông cứ đứng ra nói một tiếng đi.”
Tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều hướng mắt về phía Thang Giai Văn, trước ánh mắt quan sát của mọi người, nếu Thang Giai Văn không đưa ra ý kiến hay nhận định thì e rằng không ổn, cho nên ông ta bèn đứng dậy nhìn thoáng qua Thạch Khoan sau đó lại liếc sang Giang Sách, đôi mắt híp lại giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Sau một lúc im lặng, câu hỏi đầu tiên của ông ta là: “Giám đốc Giang, anh làm cách nào có thể bước vào hội trường của trường Đại học Y dược chúng tôi thế?”
Chuyện này...
Giang Sách cười khổ, chuyện này có liên quan gì đến việc nhận định về thuốc đâu?
Đương nhiên anh không thể khai ra chuyện đội trưởng đội cảnh sát Tạ Mạnh Chí cho anh vào, vì thế anh chỉ có thể bịa ra một lý do: “Tôi nghe nói hôm nay quý trường có một buổi diễn thuyết rất hay, mà tôi lại rất hứng thú với y dược nên mới mạn phép đến đây khi không được mời.”
“Vậy là không được mời à?” Thang Giai Văn gật đầu một cái sau đó chỉ tay về phía cửa nói: “Vậy cậu có thể đi rồi.”
Cái gì?
Giang Sách nhíu mày: “Hiệu trưởng Thang ông đang mở lời đuổi khách đấy à?”
Thang Giai Văn mỉm cười: “Chẳng lẽ lời nói của tôi vẫn chưa đủ cụ thể sao?”
“Từ thái độ của ông thì tôi có thể hiểu là ông đang cho phép Thạch Khoan làm vậy không?”
“Chuyện này còn cần phải suy nghĩ sao?”
Thang Giai Văn dừng một chút mới nói tiếp: “Bác sĩ Thạch là một nhân vật hàng đầu trong lĩnh vực y dược, là một bậc tiền bối rất được kính trọng, là người đã dày công nghiên cứu về y học trong suốt nhiều thập kỷ, còn có trình độ kiến thức và kỹ năng hành y vô cùng cao.”
“Còn cậu thì sao? Cậu chỉ là một người kinh doanh công ty châu báu, một người bình thường mà thôi.”
“Một người bình thường như cậu lại dám dõng dạc chỉ trỏ loại thuốc mới mà bác sĩ Thạch đã dày công nghiên cứu, cậu thấy cậu có xứng nói mấy lời đó không?”
Hiện trường lại im lặng một lần nữa, nhưng lần này sắc mặt của tất cả các giáo viên và học sinh đều hồi phục lại như cũ, bọn họ nhìn Giang Sách với ánh mắt đầy khinh thường.
Có Thang Giai Văn “nhắc nhở”, bọn họ mới nhận ra vừa rồi bọn họ ngu ngốc đến mức nào, họ không tin vào bác sĩ Thạch vừa đáng kính vừa giỏi giang mà lại tin lời của một người kinh doanh châu báu.
Ha ha ha, đúng là quá ngu ngốc.
Nghĩ kỹ lại thì những lời Giang Sách vừa nói nghe qua có vẻ hợp lý, nhưng lại mang đến cảm giác cứ như một vở kịch đã được chuẩn bị từ trước vậy.
Thang Giai Văn cho biết: “Những gì cậu vừa nói có vẻ rất có lý, nhưng mấy lời bịa đặt này có thể dùng cho tất cả các loại thuốc.”
“Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đã có người lên sẵn kịch bản cho cậu học thuộc lòng, sau đó chỉ cần có mặt ở đây để đặt điều vu oan cho bác sĩ Thạch.”
“Chúng tôi biết bác sĩ Thạch là người ngay thẳng và chính trực nên đương nhiên sẽ đắc tội không ít tiểu nhân trong giới y học, vì thế hôm nay ông ấy mới bị người ta trả thù như vậy.”
“Nhưng để tôi nói cho cậu biết, tất cả các giáo viên và sinh viên của trường Đại học Y Dược của chúng tôi sẽ luôn đứng về phía bác sĩ Thạch, cũng như sẽ đấu tranh với đến cùng với những kẻ kinh doanh vụ lợi như cậu.”
Giọng nói sang sảng, tràn đầy khí thế, có thể thấy Thang Giai Văn không hề nói năng tùy tiện, mà thực sự đang muốn bảo Thạch Khoan từ tận đáy lòng.
“Bốp bốp bốp“. Tất cả giáo viên và học sinh trong hội trường đều đứng dậy và đồng thanh hét lên.
“Bảo vệ bác sĩ Thạch, đấu tranh với tiểu nhân.”
“Bảo vệ bác sĩ Thạch, đấu tranh với tiểu nhân.”
“Bảo vệ bác sĩ Thạch, đấu tranh với tiểu nhân.”
Một nam sinh viên bút về phía Giang Sách sau đó chửi ầm lên: “Đồ gian thương vụ lợi, nơi này không có chỗ cho anh, mau cút đi.”
“Cút ra chỗ khác.”
“Cút khỏi đại học Y dược của chúng tôi!”
Đám đông quá kích động, tất cả giáo viên và sinh viên vừa ném tập vở, bút chì, tẩy về phía Giang Sách vừa liên tục chửi bới bằng những lời lẽ vô cùng khó nghe, bọn họ không muốn nhìn thấy Giang Sách thêm một giây nào nữa.
Cút.
Mau cút khỏi đây.
Trên sân khấu, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thạch Khoan lặng lẽ xuất hiện một nụ cười, một nụ cười hài lòng.
Âm mưu bị vạch trần thì sao?
Chỉ cần con người bị che mất hai mắt thì chẳng thể nào phân biệt thế nào là trắng thế nào là đen nữa.
“Giang Sách, cậu muốn phá hư chuyện tốt của tôi à?”
“Nằm mơ đi.”