Chí Tôn Chiến Thần

Chương 384: Chương 384: Cho sói ăn




Lão Tây cong lưng cúi người nhặt một cây côn sắt từ trên mặt đất, lập tức đi về phía Giang Sách.

Từ trước đến nay anh ta vẫn luôn ra tay vô cùng cay độc, chưa bao giờ sợ hãi bất kỳ kẻ nào, tự tin một chọi một, một mình đấu sẽ không ai là đối thủ của anh ta.

Tốc độ ra đòn của Lão Tây cực kỳ nhanh, chỉ cần chớp mắt một cái thôi là sẽ bị anh ta đánh trúng.

Mà thật sự là như vậy, cây côn sắt không nghiêng không lệch nện thẳng về phía nửa mặt trái của Giang Sách.

Lão Tây nở nụ cười ha hả, nói: “Nhóc con, giờ đã biết ông đây lợi hại chưa? Dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây, ông sẽ chém bay đầu mày rồi đá như một quả bóng!”

Mấy gã đàn ông kia cũng cười cợt theo.

Ở trong góc, Dương Quân Như nhìn Giang Sách bị đánh trúng, trong lòng cô ấy trào dâng một cảm giác chua xót, nếu liên lụy khiến Giang Sách chết thảm, cả đời này cô ấy sẽ không biết phải làm sao mới tốt nữa.

Trong tiếng cười nhạo của đám người Lão Tây, chỉ thấy Giang Sách nhẹ nhàng nâng tay lên, từ từ nắm lấy côn sắt nện trên má mình.

“Thân là một thằng đàn ông, sức lực của mày quá yếu.” Giang Sách nói với giọng điệu bình thản.

Vẫn nói chuyện được sao?

Bọn người Lão Tây ngây ngẩn cả người.

Bị một cây côn sắt thô cứng như vậy đập trúng, chẳng những không tử vong ngay tại chỗ, ngược lại còn có thể coi như chưa hề có gì xảy ra, đến da cũng không bị xước, khả năng chiến đấu của người đàn ông này cũng quá mạnh đấy chứ?

Đó là đương nhiên.

Lúc nhìn thấy cây côn sắt múa may trước mặt đó, Giang Sách đã nhìn thấu lực của nó, căn bản là không có ý định tránh né.

Lão Tây nóng nảy, muốn thu hồi lại cây côn sắt, kết quả không cần biết anh ta dùng bao nhiêu lực rút lại cây côn, nhưng đều không có cách nào lấy lại nó từ trong tay Giang Sách.

“Sức lực của mày thật sự quá yếu.”

Giang Sách rút cây côn sắt về, tùy tay vung lên một cái, côn sắt đập thật mạnh lên đùi Lão Tây, trong tích tắc, lập tức nghe được tiếng rắc rắc vang lên, chân Lão Tây đã bị chặt đứt hoàn toàn!

“Aaa.”

Hiện trường phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, Lão Tây nằm lăn trên mặt đất, ôm chân mình đau đến nỗi kêu cha gọi mẹ.

Chỉ một côn đã đánh gãy chân anh ta, sau này sợ là đến đi cũng không thể đi nổi rồi.

Giang Sách không hề “bổ đao”, mà chỉ nhẹ nhàng bước qua người anh ta.

“Mấy anh em, đánh chết nó!” Lão Tây há miệng la lớn.

Rất nhanh sau đó, mấy người khác đều vọt lên, trong tay người nào người nấy cũng cầm một cây côn sắt múa may, nhiều người đánh một người, nhìn qua hẳn là đã xác định thắng bại, nhưng mà, tình hình thực tế lại vượt ngoài tầm dự đoán của bọn họ rất nhiều.

Giang Sách hệt như một tia chớp, xuyên thẳng qua đám người bọn họ, hơn nữa còn xuyên qua với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, đánh vào đùi mỗi người một cái.

Trong thời gian ngắn ngủi chưa tới hai giây, tất cả mọi người đều ngã lăn trên mặt đất, cả đám ôm chân đau đớn rít gào.

Giang Sách cũng không làm gì bọn họ thêm nữa, mà lập tức đi tới trước mặt Dương Quân Như.

Anh cong lưng, giúp Dương Quân Như tháo băng vải trói trên tay chân cô ấy xuống, sau đó cởi áo khoác của mình mặc vào cho cô ấy.

“Về thôi.” Giang Sách ôn tồn nói.

“Ừm.”

Dương Quân Như vừa khóc thút thít vừa vòng qua mấy gã đàn ông kia, chạy từ bên trong nhà kho nhỏ hẹp ra ngoài.

Giang Sách bước qua người mấy gã đàn ông, thời điểm anh đi ra tới cửa, Lão Tây hung tợn dò hỏi: “Mày tên là gì?”

Giang Sách khẽ quay đầu: “Mày có cần phải biết không?”

“Đương nhiên! Mày dám đắc tội tao, tao sẽ khiến cả đời này mày không được sống trong yên bình, tao sẽ giết chết cả nhà mày đấy!”

“Mày, không có cơ hội.”

Dứt lời, Giang Sách rời khỏi nhà kho, đưa Dương Quân Như rời khỏi hiện trường.

Tiếng xe máy gầm rú lại vang lên một lần nữa, Giang Sách giống như thần tiên hạ phàm, nhẹ nhàng dẫn Dương Quân Như đi khỏi nơi này.

Bên trong nhà kho.

Đám người Lão Tây vừa đau vừa tức, bọn họ đã sắp thành công tới nơi rồi, kết quả không biết từ đâu chui ra một tên đàn ông không thể hiểu được, khả năng chiến đấu còn mạnh đến đáng sợ nữa chứ.

“Mẹ nó, thằng nhóc này là ai thế?”

Lão Tây cố nhịn đau ngồi dậy, một tay anh ta che chân lại, miệng nói: “Đau chết ông nội tao rồi, mau gọi cấp cứu, tìm bác sĩ điều trị nhanh đi.”

Anh ta còn chưa kịp gọi điện thoại, lại có tiếng gầm rú vang lên.

Lúc này đây, dừng trước cửa nhà kho là một chiếc Minibus khác, cửa xe mở ra, một đám đầu trọc bước xuống.

Lão Tây lập tức nhận ra người cầm đầu.

“Long đầu trọc? Sao anh lại tới đây?”

Long đầu trọc và Lão Tây trước kia đều đi trên con đường tội lỗi, mặc dù giữa họ không có quan hệ gì, nhưng vẫn có biết đối phương.

Lão Tây tò mò, sao Long đầu trọc lại chạy tới địa bàn của anh ta.

Chỉ thấy Long đầu trọc phất phất tay chỉ, sau đó, mấy tên thuộc hạ đầu trọc phía sau khiêng hai thùng màu đỏ lớn đi tới.

“Long đầu trọc, mày tính làm gì?” Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, Lão Tây có chút sợ hãi.

Rất nhanh sau đó, anh ta lập tức biết Long đầu trọc muốn làm gì.

Mấy tên thuộc hạ đầu trọc kia đem chất lỏng màu đỏ bên trong hắt lên người bọn Lão Tây, sền sệt, tanh hôi, chất lỏng màu đó đó không phải thứ gì khác, mà chính là máu tươi!

Nghe mùi, thì chắc hẳn là máu gà.

“Long đầu trọc, tao hỏi mày, rốt cuộc mày muốn làm gì hả?”

Mãi cho đến giờ phút này, tên đầu trọc mới ngáp một cái, không chút hoang mang nói: “Lão Tây, phải nói như thế nào với mày mới được nhỉ? Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại tự chui đầu vào. Mày thích con gái nhà ai tao không quản được, nhưng mày dựa vào cái gì mà dám chạm vào bạn bè thân thích của lão đại bọn tao? Mày ngại sống đủ lâu rồi đúng không.”

Đến tận giờ phút này, Lão Tây mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Hóa ra Giang Sách vừa mới rời đi đó không phải vì thật sự buông tha cho mấy người bọn họ, mà là không muốn để Dương Quân Như nhìn thấy máu tanh, “cực hình” thật sự được giao cho đám thuộc hạ Long đầu trọc này tới làm.

Tách.

Long đầu trọc búng tay một cái.

Lập tức có mấy tên thuộc hạ khác nâng sáu con sói hung ác đi đến, con nào con nấy đều nhe răng trợn mắt, nước dãi chảy đầy mồm.

“Nhóm đàn em của tôi đói bụng rồi.”

“Lão Tây, xin lỗi nhé.”

Lão Tây sợ tới mức nước mắt chảy tèm lem, bình thường anh ta tàn nhẫn, dũng mãnh như vậy, đó là bởi vì anh ta có thể không kiêng nể gì mà bắt nạt người khác, chứ không phải anh ta thật sự dũng cảm tới mức đấy.

Khi nguy hiểm thật sự xảy đến với anh ta, anh ta căn bản không chấp nhận được.

Loại người này, chính là một con hổ giấy điển hình.

“Long đầu trọc, chúng ta tốt xấu gì cũng có quen biết qua lại, anh tha cho tôi đi được không?”

“Tôi bảo đảm sau này sẽ không dám động tới Dương Quân Như nữa đâu.”

“Không, sau này tôi sẽ không bao giờ chạm vào phụ nữ nữa, tôi cầu xin anh, cầu xin anh buông tha cho tôi đi được không?”

Long đầu trọc châm một điếu thuốc.

“Buông tha mày sao? Muộn rồi. Trên đời này phụ nữ nhiều như vậy, mày cứ một hai phải đụng vào khu mìn, đến thần tiên cũng không thể nào cứu được mày.”

“Thời điểm chuyển thế đầu thai ở kiếp sau, nhớ phải đánh bóng đôi mắt cho kỹ vào.”

Dứt lời, Long đầu trọc từ tốn hít một hơi thuốc rồi xoay người rời khỏi nhà kho, sau đó, mấy tên thuốc hạ cũng đồng thời buông lỏng dây thừng trên cổ sói ra.

Sáu con sói này đã bị nhịn đói nhiều ngày, con nào con nấy đều đang điên cuồng muốn ăn thịt.

Chưa kể, trên người bọn Lão Tây đều bị hắt máu tươi, có thể khiến bọn sói cực kỳ hưng phấn, trong mắt lũ sói, nhóm Lão Tây chẳng khác gì một bữa tiệc lớn phong phú.

“Long đầu trọc, tao nguyền rủa chúng mày, nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà mày!”

Lão Tây phát ra những riếng rống gào cuối cùng.

Anh ta muốn chạy, nhưng chân đã bị Giang Sách đánh gãy, vừa động đậy thôi là đã đau thấu tận xương tủy, căn bản là không chạy nổi.

Còn chưa đi được hai bước, đã ngã nhào xuống đất.

Lão Tây bò về phía cửa.

Nhưng mà, thứ chờ đợi anh ta lại hung ác đến dị thường, một con sói đói khát vạn phần.

Phụt!

Một con sói lao thẳng đến, há mồm cắn vào cánh tay Lão Tây, một khối thịt to trên cánh tay anh ta đã bị kéo xuống.

“Aaaa!!!”

Bên trong nhà kho truyền ra tiếng kêu thảm thiết đến xé lòng.

Sáu con sói, điên cuồng cắn xé đám người Lão Tây, cứ từng tiếng thét thảm thiết không ngừng vang lên, phiêu bạt bên trong vùng đất hoang trống.

Cả đời này Lão Tây đã phá hủy không biết bao nhiêu hoa tươi, anh ta nào có nghĩ đến một ngày nào đó bản thân lại bỏ mạng vì đàn bà đâu chứ.

Mà không chỉ mình anh ta bỏ mạng, cả mấy tên đàn em của anh ta cũng phải bỏ mạng theo.

Ở ác gặp dữ.

Thời điểm bạn vẫn luôn tàn nhẫn đùa bỡn người khác, thì phải chuẩn bị sẵn sàng cho ngày bị người khác đùa bỡn lại.

Chết thảm, chính là kết cục duy nhất của anh ta.

……

Giờ này khắc này, trên đường đi, La Phong phát điên dò hỏi mỗi một người qua đường, hỏi bọn họ có nhìn thấy vợ của mình đâu không.

Anh ta đau khổ, khóc thút thít.

Anh ta không dám tưởng tượng đến tình huống mất đi Dương Quân Như sẽ như thế nào, nếu không có Dương Quân Như, vậy thì anh ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?

Không một ai biết Dương Quân Như ở đâu.

Mọi người đều cho rằng La Phong đã thật sự điên rồi, tất cả đều thi nhau trốn tránh anh ta.

La Phong quỳ gối trên mặt đất, hai tay liên tục đấm xuống nền đất.

“Quân Như, Quân Như à!”

Nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi xuống, chỉ là chưa đụng phải chỗ tổn thương.

Nước mắt không ngừng trào ra nơi hốc mắt, La Phong thậm chí còn có ý niệm tự tử.

Một thời gian dài như vậy mà vẫn chưa có bất cứ manh mối nào, hung thủ cũng có đủ thời gian phạm án rồi, sau này dù có tìm được Dương Quân Như đi chăng nữa cũng e là, e là…

Anh ta không dám nghĩ nữa.

Lúc này, tiếng gầm rú liên tiếp truyền đến tai anh ta.

Là tiếng xe máy.

La Phong không có tâm trạng để ý nhiều như vậy, anh ta chỉ biết đau đớn ngồi quỳ trên mặt đất, hai tay liên tục đấm xuống nền đất, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tiếng xe máy đã dừng lại.

Tiếng nói của một người phụ nữ truyền tới.

“Anh Phong!”

Giống như làn gió ấm thổi vào đầu xuân, khiến La Phong như đóng băng lập tức tan chảy.

“Quân Như?”

Anh ta ngẩng đầu, và người xuất hiện trong đôi mắt anh ta chính là người anh ta đang nhung nhớ.

Không phải nằm mơ.

“Quân Như!”

La Phong bò lên, chạy vội tới ôm Dương Quân Như thật chặt, cuối cùng thì hai con người đáng thương cũng được đoàn tụ.

Một cái ôm này kéo dài suốt mười phút, không ai buông ra cả.

Một hồi lâu sau, hai người mới lau khô nước mắt rồi tách nhau ra.

“Quân Như, rốt cuộc em xảy ra chuyện gì vậy? Anh lo cho em chết mất.”

Dương Quân Như xoay người chỉ vào Giang Sách bên cạnh, nói: “Em bị một đám người xấu bắt đi, cũng may thần y Giang xuất hiện kịp thời, cứu em một mạng. Nếu không, đời này của em chỉ sợ đã…”

Nói một chút, cô ấy lại muốn khóc.

La Phong an ủi Dương Quân Như vài câu, sau đó lập tức đi tới trước mặt Giang Sách, phịch một tiếng, anh ta quỳ xuống.

“Thần y Giang, ngài không chỉ cứu tôi, mà còn cứu cả Quân Như, ngài chính là cha mẹ tái sinh của chúng tôi.”

“Đời này, mạng La Phong tôi chính là của ngài!”

“Ngài muốn tôi làm gì tôi cũng làm, nếu ngài có muốn tôi đi chết, cũng chỉ cần nói một câu, tôi tuyệt không tham sống nữa!”

Giang Sách phụt cười.

Anh duỗi tay đặt trên vai La Phong: “Chỉ cần anh giúp tôi làm một chuyện thôi.”

“Ngài cứ nói!”

“Tôi muốn anh… sống thật tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.