Chí Tôn Chiến Thần

Chương 383: Chương 383: Hò hét trong tuyệt vọng




Trên con đường nhựa rộng lớn, một chiếc xe tương đối nhỏ phóng nhanh như gió, bên trong chiếc xe truyền ra tiếng hát vui vẻ.

Đám người La Phong vẫn đang chìm đắm trong bầu không khí sung sướng khi thành công ký kết hợp đồng.

Đột nhiên, anh ta nhận được một cuộc gọi của Tân Uẩn từ Y quán Nhân Trị.

“Alo, bác sĩ Tân, có chuyện gì vậy?”

“La Phong, anh đang ở đâu vậy? Mau quay về đi, Quân Như đã xảy ra chuyện rồi!”

Hai mươi phút sau, xe dừng trước cửa Y quán Nhân Trị, La Phong đẩy cửa xe ra rồi chạy vọt vào trong.

“Quân Như làm sao vậy?” La Phong hỏi.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tân Uẩn cũng không dám sơ suất, bảo người đồng nghiệp kia kể lại ngọn nguồn câu chuyện, một năm một mười nói rõ ra, Giang Sách và anh em nhà họ Đỗ cũng đứng đằng sau nghe.

Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện, trên mặt người nào người nấy cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Xã hội pháp trị, vậy mà vẫn còn những người cuồng vọng táo tợn đến thế sao?

Chặn đường bắt cóc tống tiền trước mặt mọi người, kỹ năng diễn xuất phải tốt đến mức nào mới đánh lừa được tất cả các bác trai bác gái ở đó chứ, đây chắc chắn không phải lần đầu nhóm người này làm ra chuyện như vậy, có thể nhìn ra được thủ đoạn của chúng vô cùng thuần thục.

Và người sốt ruột nhất không ai khác chính là La Phong.

Anh ta biết rõ, một người phụ nữ như hoa như ngọc bị những gã đàn ông như sói tựa hổ đó bắt đi sẽ có kết quả thế nào, giờ chính là cuộc chạy đua với thời gian, chỉ cần chậm một chút thôi, Dương Quân Như có thể sẽ bị xâm phạm.

“Nơi xảy ra chuyện là ở đâu?” La Phong lớn tiếng chất vấn.

“Ở phía nam ngã tư đường bên kia.”

“Dẫn tôi đến đấy.”

Tân Uẩn đi tới nói: “La Phong, chân của anh vừa mới phục hồi, không thể kích động như vậy được đâu, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, anh nên tin tưởng cảnh sát.”

“Không được, tôi không chờ nổi, tôi muốn đi tìm Quân Như về, mau đưa tôi đến đó!”

Thời điểm nói ra những lời này, nước mắt La Phong đã chực rơi xuống.

Đồng nghiệp lập tức dẫn La Phong đến nơi xảy ra chuyện trước.

Giang Sách dặn dò anh em nhà họ Đỗ: “Các người cũng mau đuổi theo sau đó, để mắt tới La Phong cho kỹ vào, tuyệt đối đừng để anh ta làm ra chuyện gì ngu ngốc.”

“Đã hiểu!”

Anh em nhà họ Đỗ vội vã đuổi theo sau.

Nhìn bóng dáng mọi người rời đi, Tân Uẩn sốt ruột đan hai tay vào nhau, mở miệng nói: “Sao lại xảy ra chuyện thế này chứ? Mong ông trời phù hộ, Quân Như đừng có xảy ra bất kỳ chuyện không hay gì.”

Giang Sách nheo nheo mắt: “Tôi cũng đi hỗ trợ.”

Lời còn chưa dứt, anh đã xoay người rời đi.

Quay lại xe, Giang Sách lập tức bấm máy gọi một cuộc điện thoại cho Mộc Dương Nhất, anh nói: “Dương Nhất, tập hợp tất cả các cameras gần Y quán Nhân Trị, để Bộ Giao thông mở hệ thống Thiên Nhãn cùng phối hợp điều tra, phải tìm ra được Dương Quân Như trong thời gian ngắn nhất, nhanh!”

Giành giật từng giây.

Giang Sách biết lúc này thời gian quan trọng đến mức nào, đừng nói là một phút, vào thời điểm này, mười giây, năm giây, đều có thể thay đổi cả cuộc đời của Dương Quân Như.

Giờ này khắc này, chiếc Minibus màu trắng đang chạy trên con đường nhỏ.

Sau một hồi xóc nảy, chiếc xe dừng trước mặt một nhà kho, nơi này chính là địa điểm ẩn náu tạm thời của nhóm người bọn chúng.

Bọn họ giống như một băng nhóm tội phạm, mỗi lần gây ra án mạng đều sẽ đổi một địa điểm ẩn náu mới, thỏ khôn có ba cái tổ, cực kỳ khó bắt.

Sau khi dừng xe, mấy gã đàn ông lần lượt bước xuống, sau đó chúng nhấc bổng Dương Quân Như từ trên xe xuống.

Trong suốt quá trình, Dương Quân Như biết mình sẽ phải đối mặt với tình huống như thế nào, vậy nên cô ấy đã liều mạng giãy giụa, nhưng một cô gái mềm yếu, sao có thể là đối thủ của năm gã đàn ông vạm vỡ cơ chứ?

Cô ấy càng phản kháng, lại càng khiến đám đạo tặc này cảm thấy “vui sướng”.

Lão Tây cởi khăn lông bịt miệng Dương Quân Như ra, cười gian nói: “Em gái, đến nơi rồi, mau cùng các anh đây vào trong tận hưởng niềm vui thân mật đi chứ, ha ha ha ha.”

Dương Quân Như khổ không sao tả xiết.

Cô ấy đau đớn rít gào, thét chói tai, nín thở kêu “cứu mạng”!

Nhưng đều vô dụng.

Tại một nơi mà đến chim còn không thèm ị thế này, trong phạm vi mấy dặm còn không nhìn thấy bất kỳ một ngôi nhà nào, chứ đừng nói đến việc có thể nhìn thấy người sống nào đi ngang qua.

Một vùng đất hoang rộng lớn đến đáng sợ.

Tiếng khóc lóc la hét của Dương Quân Như vang vọng giữa vùng đất hoang, nhưng không một ai trả lời cô ấy.

Cô ấy khóc càng to, lại càng kích thích đầu dây thần kinh của đám đàn ông đó, càng khiến thú tính trong con người bọn họ tăng cao.

Một tên đàn ông đã không nhịn được duỗi tay sờ lên bắp đùi bóng loáng của Dương Quân Như, nước dãi chảy ra không biết bao nhiêu lần.

Lão Tây vỗ vào tay anh ta một cái.

“Này, đừng có không biết quy tắc như thế, tao trước.”

“Em biết rồi đại ca, đây chẳng phải do em sắp không khống chế nổi sao? Đại ca anh nhanh nhanh lên, nhanh chóng chiến đấu giải quyết trong ba giây đi ạ.”

Lão Tây trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Mẹ nó, Lão Tây tao là cái loại đàn ông sẽ ra trong ba giây à? Mày mau đi chuẩn bị giường đệm cho tốt vào.”

“Đến ngay ạ, em sẽ đi trải giường chiếu ngay bây giờ.”

Nói là trải giường chiếu, nhưng thực tế chỉ là trải một tấm nệm trên đất, đắp tấm thảm lên, làm cho bằng phẳng.

Sau đó, mấy gã đàn ông kia thẳng tay ném Dương Quân Như lên tấm thảm.

Bởi vì tay chân cô ấy đều bị trói chặt, nên Dương Quân Như muốn chạy cũng không chạy nổi, cứ liên tục lùi lại phía sau.

Nhưng một cái nhà kho lớn như vậy, có lùi lại thì cũng đi về đâu chứ?

Cuối cùng, Dương Quân Như cuộn tròn người trong một góc nhỏ, thân thể lấm lem, quần áo xộc xệch, đầu lắc như cái trống bỏi, nước mắt rơi lã chã.

“Đừng mà, cầu xin các người, đừng làm vậy.”. Truyện Kiếm Hiệp

“Nếu giờ các người thả tôi ra, tôi bảo đảm sau khi ra ngoài sẽ không báo cảnh sát, có hỏi cái gì tôi cũng không nói.”

Lão Tây vui vẻ.

“Em gái, em đừng sợ, anh đây sẽ không quá lỗ mãng với em đâu, chỉ cần em phối hợp tốt, anh đây sẽ làm em sướng lên tận mây xanh.”

Dứt lời, gã ta vừa cởi nút áo vừa đi về phía Dương Quân Như.

Nhìn tên ác ma kia đi tới, Dương Quân Như tuyệt vọng.

“Đừng lại đây, anh không được lại đây!”

“Anh muốn làm gì? Không được, cầu xin anh đấy, đừng mà.”

“Buông tôi ra, aaa!!!”

Dương Quân Như kêu gào đến nỗi cổ họng khản đặc, liều mạng muốn chạy trốn khỏi móng vuốt của tên ác ma Lão Tây, nhưng sao có thể chứ?

Ở phương diện này Lão Tây có kinh nghiệm chiến đấu rồi, không biết đã phá hủy hoa quý của bao nhiêu thiếu nữ.

Thứ anh ta muốn, chính là khiến bạn sống không được chết cũng không xong.

“Kêu đi, kêu lớn tiếng lên một chút.”

“Đã lâu lắm rồi không được tận hưởng một bữa tiệc lớn phong phú như vậy, em gái, anh tới đây!”

Lão Tây lập tức xông tới.

Bên trong nhà kho truyền ra những tiếng quát tháo thê thảm.

Mấy tên đàn ông còn lại thi nhau móc điện thoại di động ra quay chụp, muốn ghi lại khoảnh khắc cực có giá trị này.

Tiếng chụp ảnh, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cười dâm đãng, các loại âm thanh đan chéo vào nhau, sâu chuỗi nên một thảm kịch nhân gian.

Vào thời điểm người phụ nữ tuyệt vọng nhất, thời điểm cô ấy cho rằng cuộc đời mình sẽ bị hủy diệt, thì tiếng gầm rú xe máy kịch liệt đã đánh tan sự tuyệt vọng ấy.

Một người một xe, dừng trước cửa nhà kho.

Giang Sách đã tới!

Tiếng xe máy gầm rú vô cùng lớn ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của đám người Lão Tây bên trong nhà kho, bọn họ quanh năm đối phó với cảnh sát cực kỳ cẩn thận, lập tức xoay người nhìn lại.

Sau khi thấy chỉ có một người tới, Lão Tây mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Anh ta rời khỏi người Dương Quân Như, từng bước một tiến về phía Giang Sách, miệng nói: “Bà nội nó, ông đây đã nạp đạn lên đạn rồi, mày mò mặt tới làm chuyện xấu, ông đây hận nhất chính là loại người rác rưởi như mày đấy.”

“Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng không?”

“Hôm nay ông đây sẽ khiến mày rơi đầu xuống đất!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.