Số 33 tiểu khu Liễu Danh Uyển, trong căn biệt thự cũ kỹ.
Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm lo lắng chờ đợi trong nhà, Đinh Khải Sơn đi lâu như thế mà vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được, cũng chẳng biết ông đã đi đâu.
Gọi điện thoại cho Đinh Tử Ngọc thì họ mới biết Đinh Khải Sơn đã rời đi từ sớm.
Đã đi rồi vậy vì sao vẫn chưa về nhà?
Hai người lo lắng tới mức đi tới đi lui trong phòng.
Không bao lâu sau xe đã về, Đinh Khải Sơn chạy chậm vào phần, cả người ướt sũng nước mưa.
Tô Cầm nhanh chóng đi lấy khăn lông khô.
Đinh Khải Sơn hỏi dò: “Giang Sách đâu rồi?”
Đinh Mộng Nghiên choáng váng, ba cô xảy ra chuyện gì vậy, vừa về đã hỏi Giang Sách đi đâu.
“Anh ấy vừa đi ra ngoài, con cũng không rõ là đi đâu.”
“Ra ngoài? Khi nào thì về nhà?”
“Con cũng không rõ.” Đinh Mộng Nghiên thăm dò: “Ba, ba hỏi việc này làm gì thế?”
Cô cảm giác Đinh Khải Sơn đang rất nghiêm túc, không biết ông muốn làm gì với Giang Sách, trong lòng cô lại có chút bất an.
Đúng lúc này, một chiếc xe taxi đỗ ngay trước cổng. Giang Sách trả tiền xong thì bước xuống từ trên xe, đi thẳng vào phòng khách.
Đinh Khải Sơn vừa nhìn thấy anh thì lao tới như hổ đói vồ mồi.
Đinh Khải Sơn bị dọa hét lên: “Ba, có việc gì thì từ từ nói, ba đừng kích động!”
Cô tưởng rằng Đinh Khải Sơn sẽ ra tay với Giang Sách nên bị dọa tới mức nói chuyện lắp bắp, nhưng kết quả lại...
Đinh Khải Sơn kéo Giang Sách lại rồi ôm chầm lấy anh.
Ông vừa ôm vừa rơi nước mắt.
“Giang Sách, con rể tốt của ba.”
“Ba sai rồi, ba không nên không tin con, ba không nên mắng con.”
“Ba là tên khốn nạn!”
Đinh Mộng Nghiên vốn còn đang định khuyên Đinh Khải Sơn không nên kích động sau khi thấy cảnh này thì ngơ người ra, trố mắt nhìn bọn họ.
Tô Cầm cầm khăn lông đi tới cũng đầy vẻ hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Giang Sách lúng túng hắng một tiếng: “Ba, được rồi, ba đừng kích động như vậy.”
Đinh Khải Sơn buông tay ra, mặt đầy nước mắt nước mũi mà nói: “Hôm nay Đinh Khải Sơn ba mới hiểu cái gọi là hoạn nạn gặp chân tình.”
“Đinh Tử Ngọc, Đường Mạt, ông cụ, các người đều là một lũ súc sinh!”
“Thấy ba gặp xui xẻo không những không giúp đỡ mà còn hận không thể giẫm thêm hai cước. Họ hàng chó má gì chứ, đều là lũ rác rưởi!”
“Giang Sách, con rể tốt của ba.”
“Trước kia ba đối xử với con tệ như vậy, ngày nào cũng khinh thường, mắng mỏ con, không coi con như một con người. Không ngờ tới lúc ba gặp khó khăn nhất, con lại có thể mặc kệ hiềm khích mà cứu ba. Ba thật sự không biết nói gì cho phải.”
Ông ta tự tát mình một bạt tai: “Bây giờ ba cảm thấy mình cũng là tên khốn, cả ngày đối xử tốt với đám người dối trá kia nhưng lại độc miệng với người quan tâm mình nhất. Đinh Khải Sơn ba thật sự không phải con người!”
Những lời của ông khiến Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm cảm động không thôi.
Giang Sách cầm tay Đinh Khải Sơn: “Ba, ba đừng nói như vậy. Ba là bậc cha chú, là ba của con. Ba cứ nói như vậy khiến con tổn thọ mất.”
“Được được, con không cho thì ba không nói nữa.”
Chưa bao giờ Đinh Khải Sơn lại tôn trọng Giang Sách như vậy.
Tô Cầm tranh thủ đỡ Đinh Khải Sơn sang phòng tắm: “Ôi ông nhìn ông đi, cả người vừa dơ vừa thúi. Mau đi tắm đi.”
Đinh Mộng Nghiên cũng đi tới mà hỏi: “Giang Sách, vừa nãy anh làm gì vậy? Anh cho ba em uống thuốc mê gì rồi?”
Giang Sách cười cười: “Không có gì, anh chỉ tìm được chứng cứ phạm tội của Mạnh Kiến Thụ và đưa chúng cho cảnh sát thôi. Sau đó cảnh sát điều tra mọi chuyện, biết được ba nghìn vạn là do Mạnh Kiến Thụ đánh cắp, ba hoàn toàn vô tội.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Đinh Mộng Nghiên thở phào nhẹ nhõm: “Khó trách sao ba lại kích động như vậy. Giang Sách, anh đã cứu ba em một mạng đấy!”
Giang Sách nhún vai: “Không tính là gì.”
...
Một đêm trôi qua, sau cơn mưa trời lại sáng.
Giang Sách vẫn rời giường từ sáng sớm như mọi khi, sau khi rửa mặt xong thì chuẩn bị ra chợ mua thức ăn, nhưng không ngờ hôm nay Đinh Khải Sơn lại dậy sớm hơn cả Giang Sách.
“Sách à, đi thôi. Hôm nay ba đi mua thức ăn với con.”
“Hả?”
Trong lúc Giang Sách hoang mang, Đinh Khải Sơn vui vẻ đưa anh đi ra chợ.
Trong lúc mua thức ăn, Đinh Khải Sơn gặp ai cũng khen Giang Sách tốt.
“Bà Vương, bà nhìn xem. Đây là con rể Giang Sách của tôi, dáng vẻ tuấn tú lịch sự chứ nhỉ?”
“Dì Lý, con rể tôi vừa giải ngũ về, thân thể được chứ nhỉ!”
“Mợ Triệu, tôi không gạt bà chứ, con rể tôi vô cùng lương thiện, suốt ngày chỉ biết hiếu thuận với hai ông bà chúng tôi.”
“Bác Lưu, bác nhìn con rể tôi này, hiền lành tốt bụng, đường đường chính chính nhỉ?”
Đi suốt đường gặp ai cũng khen, gặp ai cũng kể.
Bán cá, bán thịt, bán hoa quả, bán rau. Sau khi đi dạo một vòng khu chợ, không ai không biết Đinh Khải Sơn có một đứa con rể tốt.
Giang Sách cúi đầu suốt cả đường đi, xấu hổ chịu không nổi.
Anh hận không thể lập tức về nhà, sợ Đinh Khải Sơn lại gặp người quen mà trò chuyện tiếp. Lúc anh anh dũng giết địch ở Tây Cảnh cũng chưa từng sợ hãi như thế.
“Ôi, đây chẳng phải là chú Trương sao? Chúng ta...”
Giang Sách nhanh chóng kéo ông lại: “Ai ai, ba, được rồi được rồi. Con cảm thấy thức ăn hôm nay mua đủ rồi, ăn không hết đâu. Chúng ta về nhà thôi.”
“Ừm, được rồi. Chúng ta về nhà.”
Vừa về tới nhà, họ lập tức nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên còn đang ngái ngủ bước ra khỏi phòng.
“Làm cơm xong chưa? Đói quá.” Đinh Mộng Nghiên xoa xoa mắt.
Đinh Khải Sơn hừ lạnh một tiếng: “Đói gì mà đói? Thân là phụ nữ không biết sáng sớm dậy nấu cơm cho chồng sao? Con xem thử mấy giờ rồi? Mười một giờ tới nơi rồi! Chẳng ra gì cả!”
Đinh Mộng Nghiên nghe mà thấy hoang mang.
Bình thường Đinh Khải Sơn hận không thể bảo cô ngủ thêm một tí, việc nhà gì cũng bảo Giang Sách làm. Sao bây giờ lại chuyển biến nhiều như thế?
Dưới yêu cầu lặp đi lặp lại của Đinh Khải Sơn, Đinh Mộng Nghiên hiếm khi đi nấu cơm trưa.
Sau khi đồ ăn được bày lên bàn, Đinh Khải Sơn cũng lần đầu chủ động “mời” Giang Sách ngồi lên bàn ăn, một nhà bốn miệng chuẩn bị ăn cơm trong mỹ mãn.
Tô Cầm và Đinh Mộng Nghiên vừa định giơ đũa lên gắp thức ăn thì Đinh Khải Sơn bỗng vỗ bàn một cái.
“Làm gì vậy?”
Tô Cầm và Đinh Mộng Nghiên liếc nhìn nhau trong hoang mang.
“Ăn cơm chứ làm gì?”
“Ăn cơm? Không biết trong nhà đàn ông là lớn nhất sao? Sách là trụ cột của nhà còn chưa động đũa, mẹ con hai người chăm chỉ vậy nhỉ? Có hiểu quy tắc không? Học tam tòng tứ đức của phụ nữ chưa?”
Mẹ con hai người bị nói tới mức choáng váng, giơ đưa mà không dám động.
Giang Sách lúng túng gãi đầu một cái: “Chuyện này, ba, ở nhà cũng không cần quy tắc gì cả, ăn cơm như bình thường là được rồi.”
Đinh Khải Sơn gật gật đầu: “Con rể ba thật sự rộng lượng, khéo hiểu lòng người. Nghe thấy chưa? Hai người có thể động đũa rồi.”
Đinh Mộng Nghiên cười khổ, âm thầm liếc Giang Sách rồi nói: “Xem ra lần này anh đã hoàn toàn “thu phục” ba em.”