Chí Tôn Chiến Thần

Chương 79: Chương 79: Tấm ảnh qua chỉnh sửa




Trong căn phòng nhỏ tối tăm, Mạnh Chí Định ngồi trước máy vi tính đang chăm chú chỉnh sửa một tấm ảnh.

Đây là tấm hình một cô gái khỏa thân gợi cảm đang ngồi trong lòng đàn ông, bị người khác vuốt ve, hôn hít.

Ở một giao diện khác chính là tấm hình Đinh Mộng Nghiên đang mỉm cười.

Mạnh Chí Định cắt “đầu” của Đinh Mộng Nghiên ra, dán vào tấm hình cô gái khỏa thân, sau đó cắt ghép và làm mịn lại, tiến hành công việc “đổi đầu” cho tấm hình.

Sau bốn năm tiếng thao tác liên tục, anh ta đã đại công cáo thành, tấm hình không hề có chút dấu vết đã qua chỉnh sửa.

Thân là “nghệ thuật gia”, Mạnh Chí Định cũng tương đối am hiểu phương diện này.

Anh ta dựa lưng vào ghế, đưa tay lau mồ hôi. Anh ta tương đối hài lòng với tác phẩm của mình, sau đó mở word ra, bắt đầu sáng tác một “câu chuyện bối cảnh' của tấm hình này.

Một ngày sau.

Mạnh Chí Định in toàn bộ tấm hình đã được chỉnh sửa và câu chuyện bối cảnh ra, nhét chúng vào một túi phong bì.

Sau đó, anh ta đi đến một công ty truyền thông mạng mang tên “Trùng Minh Hỗ Động”, giao phong bì cho một biên tập viên rồi dặn dò bọn họ phải xem xét thật kỹ càng.

Sau khi rời đi, Mạnh Chí Định thầm vui mừng trong lòng.

“Đinh Mộng Nghiên, đồ đê tiện nhà cô.”

“Cô dám từ chối tôi, lại còn tống ba tôi vào ngục.”

“Hôm nay tôi muốn cô phải thân bại danh liệt, từ đây không còn mặt mũi gặp người khác!”

Lúc này Đinh Mộng Nghiên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô lái xe hơi đưa Giang Sách đi ăn cơm trưa tại một nhà hàng kiểu Tây. Hai ngày nay, bọn họ đều không dám quay về nhà ăn cơm.

Bởi vì ngày nào Đinh Khải Sơn cũng đều vô cùng ân cần với Giang Sách, lại đặt ra vô số loại khuôn sáo cho Đinh Mộng Nghiên, bắt cô phải tuân theo tam tòng tứ đức của phụ nữ thời cổ đại.

Bất kể thuyết phục thế nào cũng vô dụng, Đinh Khải Sơn đã hoàn toàn bị Giang Sách thu phục.

Cho nên bây giờ Đinh Mộng Nghiên cũng hơi “sợ” ba mình, cơm trưa cũng không dám ăn ở nhà mà phải lái xe ra ngoài ăn.

Sau khi dừng xe, hai người tiến vào phòng ăn.

Hai người ngồi đối diện nhau, tùy tiện gọi một chút đồ ăn và nước uống rồi ngồi trong sự buồn bực ngán ngẩm.

Đinh Mộng Nghiên hỏi: “Giang Sách, rốt cuộc công việc gần đây anh tìm được là gì vậy? Em còn không biết nữa.”

Giang Sách thuận miệng nói: “Trước đó chẳng phải anh đã giúp một ông chủ mua Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng sao? Vì để báo đáp anh, cậu ấy đã sắp xếp cho anh chức vụ trưởng phòng trong công ty. Thật ra cũng không có việc gì, muốn đi thì đi, không thì thôi. Dù sao mỗi tháng chỉ nhận tám nghìn, lại không có khả năng thăng chức.”

“Ồ, là vậy sao?.”

Đinh Mộng Nghiên hơi thất vọng, đây tương đương với một chức vụ ngồi chơi xơi nước, mặc dù không cần làm việc vẫn có thể kiếm tiền nhưng thật sự không có triển vọng lớn gì.

Cô nói tiếp: “Tốt xấu gì cũng là một công việc ổn định, mỗi tháng tám nghìn cũng không ít. Anh nuôi sống bản thân hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Hai người tùy ý tán gẫu thì bỗng cảm giác người xung quanh đang chỉ trỏ Đinh Mộng Nghiên, giống như đang nhìn thứ gì vậy.

Còn có người lấy điện thoại ra so sánh với Đinh Mộng Nghiên.

Họ vừa so sánh vừa cười cợt.

Đinh Mộng Nghiên nhíu nhíu mày, nhìn cả người mình một chút rồi hỏi Giang Sách: “Trên người em có gì kì lạ sao? Hay là trên mặt em dính thứ gì?”

“Không có.”

“Vậy sao bọn họ nhìn em một cách kì lạ như thế?”

Còn đang nghi ngờ thì họ lại nghe thấy tiếng tách tách, có vài nam sinh vừa chụp hình Đinh Mộng Nghiên.

Chúng chụp xong còn rất đắc ý, cười sặc sụa không ngừng.

Chụp hình vợ người khác trước mặt chồng người ta cũng không phải là hành động sáng suốt lắm.

Giang Sách nhíu mày, đứng dậy đi tới trước mặt một tên trong đó rồi vươn tay ra.

“Đưa điện thoại cho tôi.”

Tên đó cười ha hả: “Dựa vào cái gì chứ?”

“Vừa nãy cậu chưa xin phép mà đã chụp hình vợ tôi. Tôi muốn xóa hình.”

“Vợ anh?” Tên đó cười: “Ha ha, cái đồ lục vương bát (ý chỉ bị cắm sừng) nhà anh, trên đầu mọc cả đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ mà còn không biết?”

Một người khác cười trêu nói: “Anh có thời gian nói nhảm với chúng tôi thì chi bằng đi quản vợ anh cho tốt, coi chừng cô ta lén lút làm chuyện gì đó sau lưng anh.”

“Ai, dáng vẻ xinh đẹp vậy mà lại là một dâm phụ. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.”

“Có gì mà đáng tiếc chứ? Không phải vậy thì tốt hơn sao? Nếu không phải vậy thì sao chúng ta có thể thưởng thức dáng người mỹ diệu này chứ?”

“Không chỉ có thể thưởng thức, nói không chừng còn...”

Mấy tên đó nhìn Giang Sách rồi cười hèn mọn: “Anh à, anh cho một cái giá đi. Cần bao nhiêu tiền mới có thể trèo lên người...”

Không chờ tên đó dứt lời, lửa giận của Giang Sách đã hoàn toàn bùng nổ.

Thứ anh không nhịn được nhất là nghe người khác xúc phạm vợ anh.

Bành!

Một tiếng vang thật lớn, tên vừa mỏi miệng “hỏi giá” đã bị đấm một quyền tới mức dính chặt lên tường, cả khuôn mặt bẹp dí, răng trong miệng cũng lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

Không chết cũng tàn phế.

Mấy người bên cạnh sợ choáng váng.

Có người kịp phản ứng lập tức co giò bỏ chạy. Giang Sách quăng một cái ghế sang, đập tên đó té lăn vài vòng dưới mặt đất, gáy bị đập thành hoa, máu tươi chảy đầy đất.

“Ở nơi đông người mà anh dám động thủ?”

Bốp bốp bốp!

Ba bạt tai giáng lên mặt hắn, cả người lập tức ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép rồi bất tỉnh nhân sự.

Những tên đàn ông chụp lén, nói năng lỗ mãng đều bị Giang Sách đánh ngã rạp dưới đất. Anh ra tay vô cùng ngoan độc, chỉ sợ tàn phế cả đời.

Giang Sách liếc nhìn xung quanh: “Còn ai chụp hình nữa, muốn tự xóa hay tôi giúp các người xóa?”

Đám người đều bị dọa sợ, ai ai cũng nhanh chóng xóa ảnh chụp.

Có mấy người phụ nữ bị dọa tới mức vừa xóa vừa khóc.

Đây là lần đầu Giang Sách để lộ vẻ mặt Tu La chiến thần của anh trước mặt Đinh Mộng Nghiên. Khi anh thể hiện khí thế cũng là giây phút tử vong của kẻ địch.

Người bình thường sao có thể chịu nổi?

Cuối cùng, Giang Sách đi tới trước mặt tên mở đầu câu chuyện, hắn ta bị dọa tới mức nghẹn ngào nói: “Tôi đã xóa hình rồi. Anh đừng đánh tôi, xin anh đấy.”

Giang Sách xách cổ áo hắn ta lên, lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại chụp lén hình vợ tôi? Vì sao lại nói những lời bẩn thỉu kia?”

Tên đàn ông nuốt nước bọt: “Anh hai, anh thật sự không biết sao?”

Giang Sách liếc hắn ta một cái, dọa hắn ta vội vàng mở điện thoại ra, tìm kiếm một tin tức được thu hút rất nhiều lượt truy cập và bình luận.

Hắn ta đưa điện thoại cho Giang Sách xem.

“Anh hai, anh xem đi.”

Giang Sách cầm điện thoại nhìn, gương mặt lập tức biến sắc. Từ lúc trở về đến nay, anh chưa từng tức giận như thế này bao giờ.

Đinh Mộng Nghiên hiếu kỳ đi tới hỏi: “Sao vậy?”

Cô đưa tay muốn lấy điện thoại, Giang Sách vốn định không cho cô xem nhưng dưới sự kiên trì của Đinh Mộng Nghiên, anh bất đắc dĩ phải đưa cho cô.

Đinh Mộng Nghiên cầm điện thoại nhìn thấy tin tức kia.

Trong nháy mắt, gương mặt cô lập tức tái xanh.

Theo báo chí đưa tin, Đinh Mộng Nghiên - một tiểu thư nhà giàu của một công ty nổi tiếng, đã lén lút vụng trộm sau lưng chồng, còn chụp hình lại.

Trong tấm ảnh, một người phụ nữ khỏa thân bị một người đàn ông khác ôm hôn, tay anh ta đang mân mê bộ phận vô cùng nhạy cảm.

Đinh Mộng Nghiên nhìn kỹ, người phụ nữ trong tấm ảnh chẳng phải là cô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.