Đinh Mộng Nghiên vừa thẹn vừa xấu hổ, cô có thể thề cô tuyệt đối chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Giang Sách. Nhưng những tấm hình này đâu ra?
Cô uất ức phát khóc, run rẩy cả người khi cầm điện thoại.
Giang Sách cởi áo ngoài khoác lên người cô, dịu dàng nói: “Em đừng lo, anh nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này giúp em.”
“Bây giờ đã ầm ĩ tới mức ai cũng biết, chúng ta nên xử lý thế nào đây?”
“Mộng Nghiên, tin tưởng anh.”
Đinh Mộng Nghiên cắn môi nhìn Giang Sách, không nhịn được mà khóc òa lên trong lòng anh.
Giang Sách vừa an ủi cô, vừa kéo xuống cuối bài báo, tập trung vào nhà xuất bản và tác giả: Biên tập viên Hải Tùng Thịnh, Trùng Minh Hỗ Động.
Nửa tiếng sau.
Giang Sách lái xe hơi đưa Đinh Mộng Nghiên đến tòa cao ốc của công ty Trùng Minh Hỗ Động.
Đây là một cao ốc văn phòng tiêu chuẩn, mỗi tầng đều có ba bốn công ty. Trùng Minh Hỗ Động nằm ở tầng 14 phòng B301.
Họ bước vào thang máy đi lên tầng 14, tìm đến phòng B301.
“Trùng Minh Hỗ Động, chính là ở đây.”
Giang Sách bấm chuông cửa.
Leng keng...
Cửa mở ra, hai người bước vào thì lễ tân đi đến hỏi: “Xin hỏi hai người tìm ai?”
“Tôi tìm biên tập viên Hải Tùng Thịnh.”
“Mời hai người sang phòng tiếp khách chờ một lát.”
Không bao lâu sau, Hải Tùng Thịnh bước vào phòng khách. Đây là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, có thân thể cường tráng, đeo mắt kính nam sinh.
Hải Tùng Thịnh nhìn bọn họ một cái, anh ta không nhận ra nên lễ phép hỏi một tiếng: “Xin hỏi hai người là?”
Giang Sách không nói nhiều lời, trực tiếp bật điện thoại lên, mở tin tức kia ra rồi đẩy nó đến trước mặt Hải Tùng Thịnh. Anh đi thẳng vào vấn đề: “Tin tức này là do anh soạn và đăng sao?”
Nghe thấy vậy, Hải Tùng Thịnh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đặc biệt là khi thấy Đinh Mộng Nghiên ngồi bên cạnh, Hải Tùng Thịnh càng hiểu rõ bọn họ tới đây để làm gì.
Anh ta cười một cách gian xảo, bắt chéo chân rồi bình tĩnh nói: “Không sai, đây là tin tức do tôi biên soạn cũng như đăng tải. Có vấn đề gì sao?”
Giang Sách lạnh lùng nói: “Tin tức của anh căn bản không phải sự thật. Tôi muốn anh xóa bài, đồng thời công khai xin lỗi.”
“Xóa bài?”
“Xin lỗi?”
“Ha ha ha, anh đang tấu hài à?”
Hải Tùng Thịnh đốt điếu thuốc, vừa hút vừa nói: “Tin này đã đăng lên, đại chúng đều đã xem hết. Anh nghĩ xóa bài xong thì sẽ không sao à? Mọi người sẽ quên hết sao? Không thể nào.”
“Còn nữa, tôi nhận được tin tức này thông qua một con đường đặc biệt, không phải tin đồn, đặc biệt còn có ảnh chụp làm chứng. Anh nói tôi bịa chuyện không có thực? Có chứng cứ không?”
Giang Sách nói: “Anh là một biên tập viên, tin chắc anh vô cùng hiểu rõ những chuyện này. Tấm hình này có phải chỉnh sửa không chẳng lẽ anh không nhận ra?”
Hải Tùng Thịnh híp mắt lại.
Quả thật, anh ta đã lăn lộn nhiều năm như thế, tấm hình này vừa liếc đã biết là chỉnh sửa.
Mặc dù trình độ chỉnh sửa rất cao, không để lộ dấu vết gì.
Nhưng đó chỉ có thể dùng để qua mắt người ngoài nghề. Đối với người trong nghề như Hải Tùng Thịnh thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được tính xác thực.
Nhưng vậy thì sao?
Cho dù biết rõ là hình giả, biết rõ mọi chuyện là bịa ra nhưng chỉ cần có thể thu hút sự chú ý và lan truyền rộng rãi thì anh ta vẫn vui vẻ đăng tin.
Ở cái thời đại lưu lượng là vua này thì lương tâm tính là gì?
Hải Tùng Thịnh nói tiếp: “Hai vị, tôi không muốn nói nhảm với hai người. Bây giờ tôi nói rõ ràng cho hai người biết, tôi sẽ không xóa tin tức này, càng sẽ không xin lỗi. Nếu hai người vẫn còn làm ầm ĩ ở chỗ này, đừng trách tôi không nhắc nhở, tôi sẽ tiếp tục đăng thêm tin tức về hai người, khiến các người càng bôi càng đen.”
“Chúng tôi làm tin tức, cán bút còn lợi hại hơn súng pháo. Đắc tội chúng tôi, các người không có quả ngọt để ăn.”
Uy hiếp một các trần trụi!
Đinh Mộng Nghiên lo lắng, cáu giận nói: “Rõ ràng tin tức này là giả, ảnh chụp cũng là chỉnh sửa. Anh biết rõ mọi chuyện rồi thì vì sao còn muốn đăng bài? Chẳng phải anh đang cố tình lừa người khác sao? Lương tâm của anh đâu rồi?”
Hải Tùng Thịnh lấy tay phủi bụi rồi thở một hơi.
“Lương tâm?”
“Xin hỏi, lương tâm đáng mấy đồng tiền?”
“Lương tâm có thể đổi lấy lưu lượng sao?”
Đinh Mộng Nghiên bó tay rồi. Đám người này vì lưu lượng, vì tiền mà không còn ranh giới cuối cùng.
Hải Tùng Thịnh lại hút thêm một điếu thuốc: “Đủ rồi, nhìn dáng vẻ ngoài nghề này của hai người khiến tôi chịu không nổi. Chẳng phải hai người muốn xóa tin tức, muốn xin lỗi, muốn dùng cái này để cứu vớt danh dự sao? Không phải là không thể, một giá duy nhất, năm trăm vạn.”
Xét đến cùng vẫn là một chữ: Tiền!
Anh ta nói tiếp: “Chúng tôi đăng tin, muốn có lưu lượng cũng chỉ vì tiền.”
“Chỉ cần hai người có thể đưa năm trăm vạn, chúng tôi đồng ý xóa bài, công khai xin lỗi giúp cô cứu vãn danh dự.”
“Chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng có thể giải quyết tốt.”
Hải Tùng Thịnh cười như không cười nhìn Đinh Mộng Nghiên: “Cô Đinh, cô là thiên kim đại tiểu thư của gia tộc nhà họ Đinh, năm trăm vạn cũng không nhiều chứ nhỉ? Cô có nhan sắc xinh đẹp như vậy, chắc không hy vọng vừa ra khỏi cửa đã bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ đâu nhỉ?”
“Tôi đã chỉ rõ đường cho, có đi hay không thì là do lựa chọn của bản thân hai người.”
Đinh Mộng Nghiên tức giận nghiến răng ken két.
Bản thân bị người khác bêu xấu, chẳng những không nhận được lời xin lỗi mà còn muốn mình dùng tiền để cứu vớt danh dự. Chuyện này là sao?
Đây chẳng phải là dọa dẫm sao?
Cô thở phì phò rồi nói: “Anh làm vậy không sợ pháp luật trừng phạt sao?”
“Pháp luật trừng phạt?”
Hải Tùng Thịnh cười: “Cô có thể báo cảnh sát. Chỗ này của tôi có ảnh chụp làm chứng, tôi không sợ.” . ngôn tình hay
“Cùng lắm thì tôi xóa hết tin tức. Nhưng sau đó, tôi có thể sắp xếp càng nhiều biên tập viên viết càng nhiều tin tức hơn. Dù sao cũng là chuyện đông bút mà thôi.”
“Chúng tôi tung tin đồn nhảm chỉ cần há miệng, còn các người muốn bác bỏ tin đồn thì phải chạy tới mức gãy chân.”
“Chúng tôi tùy tiện viết dễ dàng, còn các người có cả ngày để chạy báo cảnh sát không? Còn nữa, cho dù làm sáng tỏ mọi chuyện, cộng đồng có tin các người không là một chuyện khác.”
“Tôi khuyên cô, đừng nghĩ quẩn mà đấu với người cầm bút chúng tôi. Cô không thắng nổi đâu.”
Mỗi câu mỗi chữ của Hải Tùng Thịnh nghe thì như cuồng vọng, nhưng thật ra đều vô cùng chính xác.
Bởi vì anh ta có thể kiểm soát được quyền tự do ngôn luận, cho nên mới không kiêng dè gì mà đòi tiền Đinh Mộng Nghiên.
Thời đại này, ba người gộp lại thành một con hổ.
Có một số việc cho dù cô không làm, truyền qua miệng của nhiều người thì giả cũng thành thật.
Đến lúc lan rộng khắp nơi, cho dù muốn cứu vãn danh dự thì cũng không thể, chẳng bằng dùng tiền giải quyết tai họa ngay lúc này.
Đinh Mộng Nghiên do dự.
So với danh dự, quả thật tiền là thứ yếu.
Nhưng cô không nuốt nổi giọng điệu này!
Đinh Mộng Nghiên cắn răng nói: “Tôi không tin không có ai trị nổi anh. Tôi muốn gặp ông chủ các anh.”
Hải Tùng Thịnh tiện tay chỉ cào văn phòng cách đó không xa: “Đó, đó chính là văn phòng của ông chủ chúng tôi. Cô đi gặp đi, không sợ nói cho cô biết, cô gặp cũng như không gặp.”
“Hừ!!!”
Đinh Mộng Nghiên đứng dậy cầm điện thoại di động, đẩy cửa phòng khách, đi vài bước về phía căn phòng làm việc kia.
Cô quát vào bên trong: “Cô chính bà chủ công ty sao? Ra đây! Thử nói xem cô quản lý nhân viên cấp dưới của mình thế nào vậy?”