Giờ phút này, bà chủ công ty Vương Nhã Mỹ đang ngồi kẻ lông mày trên ghế làm việc. Cô ta bị tiếng hét của Đinh Mộng Nghiên làm cho giật mình, tay run một cái, chì kẻ quẹt một đường dài khiến lông mày bị lệch.
Cô ta hầm hừ buông chì kẻ lông mày và gương xuống, trừng mắt nhìn Đinh Mộng Nghiên.
“Cô là ai? Ai cho phép cô tiến vào phòng làm việc của tôi?”
“Ra ngoài!”
Đinh Mộng Nghiên cười lạnh một tiếng, cất bước đi thẳng vào trong và vỗ bàn chất vấn: “Hải Tùng Thịnh, biên tập viên của công ty cô, ác ý bịa đặt tin tức, sử dụng ảnh qua chỉnh sửa để sỉ nhục người khác, gây ra nhiều ảnh hưởng trái chiều. Cô cứ mặc kệ như vậy sao?”
Lúc này, Giang Sách và Hải Tùng Thịnh cũng đi vào văn phòng.
Vương Nhã Mỹ thuận miệng hỏi: “Tùng Thịnh, lời của phu nhân này đều là sự thật sao?”
Hải Tùng Thịnh liên tục lắc đầu: “Không có chuyện đó, bà chủ, chẳng lẽ cô còn không hiểu rõ tôi sao? Trước nay tôi chưa từng nói lời bịa đặt, luôn làm việc theo nguyên tắc công bằng, công chính và công tâm. Tin tức tôi đăng tải đều có cơ sở xác đáng.”
Vương Nhã Mỹ gật gật đầu: “Vị phu nhân đây, cô nghe rõ chưa? Nhân viên của tôi không có vấn đề gì.”
Đinh Mộng Nghiên tức tới mức sắp nổ cả phổi.
“Anh ta nói không có vấn đề thì không có vấn đề sao?”
“Cô cũng không điều tra sao?”
Vương Nhã Mỹ cười ha ha nói: “Tôi dùng người không nghi, nghi người không dùng. Tôi đã sử dụng anh ta thì đương nhiên phải tin tưởng. Vị phu nhân đây, bây giờ thay vì cô hung hăng càn quấy ở chỗ tôi, chẳng bằng suy nghĩ thật kỹ xem có phải bản thân có vấn đề gì hay không nên mới bị biên tập viên của chúng tôi đưa tin. Có một câu nói rất hay: “Cây ngay không sợ chết đứng”, cô cảm thấy bản thân không có vấn đề gì, mặc kệ chúng tôi đưa tin thế nào thì cô cũng không cần sợ chứ nhỉ? Cô sợ hãi như vậy khác nào bởi vì bản thân cô làm người không đủ đoan chính?”
Đây là đạo lý gì vậy?
Đinh Mộng Nghiên cũng bó tay rồi. Cô sống đến chừng này lần đầu mới gặp loại người vô lý đến vậy.
Có một bà chủ như thế, người phía dưới sao có thể không làm xằng làm bậy?
Lúc này, Giang Sách từ từ bước đến rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tôi hỏi các người một lần cuối cùng, thật sự không xóa tin tức?”
“Không xóa.”
“Không có ý định xin lỗi?”
“Ha ha, nằm mơ đi!”
Giang Sách gật gật đầu: “Được, nếu như vậy thì cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
Hải Tùng Thịnh vui vẻ cười: “Thế nào, anh muốn động thủ hay sao? Anh thử manh động một chút xem, tôi cam đoan tin tức tiêu cực về các người sẽ lập tức truyền khắp toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố Giang Nam!”
Giang Sách cười cười: “Ừm, nếu anh đã muốn “bút đấu”, vậy thì tôi sẽ đấu với anh.”
Anh nắm tay Đinh Mộng Nghiên đi ra ngoài, lúc đến cổng thì quay đầu lại nói: “Tôi sẽ nghỉ ngơi ở quán cà phê đối diện công ty các người, nếu như các người muốn xin lỗi thì cứ đến tìm tôi. Nhớ kỹ, tôi chỉ đợi một tiếng.”
Nói xong, anh và Đinh Mộng Nghiên chậm rãi rời đi.
Hải Tùng Thịnh và Vương Nhã Mỹ đã cười tới sốc hông.
“Xin lỗi? Nói đùa gì vậy?”
“Đầu tên này bị lỗi rồi sao? Thế mà còn muốn chúng ta chủ động xin lỗi trong vòng một tiếng, nghĩ cái rắm gì vậy?”
“Đừng nói nữa, cười chết tôi rồi. Đúng là hai kẻ hiếm thấy.”
Ở một bên khác, Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên đi vào quán cà phê đối diện công ty, tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.
Hai người gọi hai chén cà phê.
Đinh Mộng Nghiên vừa uống vừa bực bội, cúi đầu không nói gì cả.
Giang Sách cười cầm tay cô mà nói: “Đừng tức giận. Anh cá cược với em, trong vòng một tiếng, Hải Tùng Thịnh và Vương Nhã Mỹ nhất định sẽ đến đây giải thích với em. Em có tin không?”
Đinh Mộng Nghiên lườm anh một cái: “Anh cứ gạt em đi! Bọn họ mà xin lỗi? Đâu phải anh không nghe thấy, bọn họ mở miệng là đòi năm trăm vạn. mà đám người này lại không có chút tố chất, không có giới hạn cuối cùng. Đánh không được, chửi không xong, báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì. Thật sự chẳng có cách nào đối phó bọn họ.”
Giang Sách cười cười và nói: “Vậy em có muốn đánh cược với anh không?”
Đinh Mộng Nghiên hừ lạnh một tiếng: “Có gì mà không dám? Anh muốn đánh cược cái gì?”
Giang Sách nhìn chằm chằm Đinh Mộng Nghiên một hồi, cười xấu xa rồi nói: “Chúng ta là vợ chồng nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa làm chuyện đó. Nếu như lần này anh thắng, em...”
Trong chớp mắt, Đinh Mộng Nghiên đã đỏ mặt tới tận cổ.
Giang Sách hắng giọng một cái: “Thế nào, có chịu không?”
Đinh Mộng Nghiên chu mỏ một cái: “Em không thèm đánh cược với tên sói háo sắc nhà anh. Không biết xấu hổ.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Đinh Mộng Nghiên lại thầm trộm mừng, thậm chí còn có chút hy vọng mình sẽ thua.
Không chỉ vui vì Hải Tùng Thịnh xin lỗi mà càng vì mình có thể “hiến thân” cho Giang Sách.
Giang Sách xúc động như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, hiếm khi anh mới chủ động nói ra.
Nhưng dù sao tới bây giờ cô vẫn là xử nữ, nhắc tới chuyện này thì lập tức ngượng tới mức chẳng biết làm sao.
Dù có lòng nhưng cũng không biết nên mở miệng thế nào.
“Em ngồi đó một lát, anh đi làm chút chuyện rồi quay lại ngay.”
Giang Sách rời khỏi bàn.
Anh đi ra khỏi quán cà phê, bấm gọi cho Trình Đan Đình.
“Này, Đan Đình, hôm qua cô nói với tôi rằng tất cả kênh thương mại của thành phố Giang Nam đã được mở sao?”
“Không sai.”
“Vậy tôi có thể đăng thông tin được không?”
“Có thể thì có thể, nhưng trước mắt khu vui chơi giải trí của chúng ta còn chưa xây xong chứ đừng nói chi nội dung. Chúng ta chưa có gì thì định đăng gì đây?”
Giang Sách nói: “Để tôi thử đăng một vài tin tức nhỏ xem kênh này có thể dùng được không.”
“Không vấn đề gì. Anh muốn đăng tin gì?”
“Cô chờ một chút, tôi sẽ gửi tin tức qua email cho cô.”
Sau khi cúp máy, Giang Sách gửi mấy tin tức anh vừa biên soạn đến địa chỉ email của Trình Đan Đình, đính kèm thêm mấy tấm hình chụp lén của Hải Tùng Thịnh và Vương Nhã Mỹ.
Sau đó, anh lại bấm máy gọi Mộc Dương Nhất.
“Lão đại, anh có dặn dò gì sao?”
“Giúp anh gọi cho bộ phận kiểm duyệt nội dung, bảo họ chặn tất cả kênh truyền thông của công ty tên “Trùng Minh Hỗ Động”, khiến bọn họ không thể đăng bất kỳ tin tức nào.”
“Chuyện nhỏ, cho em vài phút.”
“Đi làm đi.”
Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong, Giang Sách đứng ngay cổng nhìn về phía tòa cao ốc văn phòng đối diện, mắt anh dán lên công ty Trùng Minh Hỗ Động ở tầng 14.
Chỉ trong chốc lát, bọn họ sẽ biết cái gọi là “mưa bom bão đạn.”
Cho dù không động thủ, Giang Sách cũng có cách giết chết bọn họ.
Anh quay về quán. ngồi xuống đối diện Đinh Mộng Nghiên rồi cúi đầu uống một ngụm cà phê.
“Đắng quá.”
“Thêm viên đường thì sẽ không đắng nữa.” Đinh Mộng Nghiên thả một viên đường vào cà phê của Giang Sách, đồng thời hỏi: “Mọi chuyện xong rồi sao?”
“Xong rồi.”
Giang Sách lại uống thêm một hớp: “Ừm, bây giờ ngọt rồi.”
Anh liên tục uống hết một ly, sau đó mở điện thoại ra và bắt đầu xem tin tức.
Sau khi lướt cỡ mười bài, anh đã thấy được nội dung anh muốn xem. Trên mặt anh lộ ra nụ cười chiến thắng.
“Mộng Nghiên, tin tức này khá thú vị. Em xem thử xem.”
“Không xem, không có tâm trạng.”
“Xem chút đi, xem xong anh cam đoan tâm trạng của em sẽ tốt lên.”
Đinh Mộng Nghiên đưa tay nhận lấy điện thoại, không hứng thú mà nhìn thoáng qua. Chỉ trong chốc lát, tinh thần cô lập tức trở nên phấn chấn.
Tiêu đề tin tức: Ở một công ty truyền thông mới nổi, bà chủ dùng quy tắc ngầm với nam nhân viên cấp dưới bị bắt tại trận!
Nhân vật chính là Vương Nhã Mỹ và Hải Tùng Thịnh!