Chí Tôn Chiến Thần

Chương 233: Chương 233: Đề xuất dự án




Lần này Đinh Mộng Nghiên đã nói đủ rõ ràng để mọi người có thể nghe rõ.

Nhưng không ai muốn tin vào sự thật này.

Đùa gì vậy?

Đã mấy tháng trôi qua, không biết bao nhiêu người đã được cử đi diễn thuyết, cũng không biết bao nhiêu món quà đã được gửi đến, nhưng chẳng có một lời nào đáp lại cả.

Ngay cả Đinh Phong Thành được phái đến cũng bị đuổi ra khỏi nhà y như vậy.

Tại sao những người khác đi lại không được việc mà Đinh Mộng Nghiên đi lại được việc chứ? Không thể có chuyện như thế được.

Đinh Trọng cũng không thể tin được, nghiêm nghị nói: “Mộng Nghiên, cháu cũng không nên ăn nói bừa bãi như thế, chuyện này rất quan trọng, cháu không thể vì muốn trợ giúp Giang Sách xây dựng khu quy hoạch nghĩa trang mà bịa chuyện nói dối bọn ta được.”

“Nói cho cháu biết, tuy rằng ông đã lớn tuổi, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, không dễ bị lừa như vậy đâu.”

Đinh Mộng Nghiên mỉm cười và trình đề xuất dự án lên.

Đinh Trọng nghi ngờ mở bản đề xuất ra, sau khi nhìn thấy chữ ký, ông ta vô cùng kinh ngạc, mặc dù không thích Đinh Mộng Nghiên cho lắm nhưng ông ta vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của cô.

Chắc chắn Đinh Mộng Nghiên không thể làm giả chữ ký được.

Hơn nữa làm giả chữ ký sẽ không có ý nghĩa gì, sau này sẽ có người đi xác minh thì cũng chẳng cần thiết phải giả mạo.

“Mộng Nghiên, cháu thật sự… đã làm được rồi ư?”

Đinh Mộng Nghiên chỉ vào bản đề xuất dự án: “Tất cả đều ở đó.”

Đinh Trọng nuốt nước bọt: “Mộng Nghiên, cháu đã làm thế nào vậy, tại sao người khác đi đều không được nhưng cháu vừa đi là được thế?”

Thật ra bản thân Đinh Mộng Nghiên cũng không rõ ràng lắm về điều này lắm.

Cô ngượng ngùng nói: “Thật ra, khi cháu vừa đến thì thái độ của đối phương rất khách sáo, hơn nữa còn chủ động yêu cầu ký tên. Nói thật, cháu cũng không hiểu tại sao?”

“Hả?”

Đối với kiểu lý do thoái thác này, có nói thế nào thì Đinh Trọng cũng không tin.

Ông ta cho rằng nhất định Đinh Mộng Nghiên đã giấu diếm điều gì đó, rõ ràng là có điểm mấu chốt nhưng lại không chịu chia sẻ với mọi người. Người phụ nữ này thật là xấu xa.

Nhưng Đinh Mộng Nghiên thực sự vô tội, cô thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì tất cả đều được Giang Sách đứng sau sắp xếp hết cả rồi.

Đinh Trọng nhìn Đinh Tử Ngọc bên cạnh bằng ánh mắt oán hận, như muốn nói: Tất cả đều tại ý kiến hay của cô đấy, nói cái gì mà một mũi tên trúng hai con chim, giờ thì hay rồi, đã ăn trộm gà còn mất nắm thóc nữa.

Không những không lấy lại được 10% cổ phần của công ty mà còn phải giúp tên khốn Giang Sách đó nữa!

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã đủ tức giận rồi.

Đinh Tử Ngọc cắn chặt răng, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, cố ý hỏi: “Mộng Nghiên, có phải những người đó không biết miếng đất kia dùng để làm gì không?”

Ý của cô ta là nếu bên kia biết họ sẽ dùng mảnh đất này để xây dựng mồ mả thì không thể nào dửng dưng được.

Kết quả khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.

Đinh Mộng Nghiên quả quyết nói: “Họ biết, em đã nói với họ về việc sau này miếng đất sẽ quy hoạch cái gì, bảo đảm bọn họ đã nghe hiểu rồi mới để họ ký tên. Thân phận của họ cao quý như thế, em cũng không dám giấu diếm.”

Điều này thậm chí còn khiến người khác khó tin hơn.

Mọi người trong phòng đều xì xào, đoán già đoán non xem chuyện này là do đâu.

Nhưng với bộ não của họ, làm sao họ có thể nghĩ đến việc Giang Sách đứng đằng sau thao túng tất cả những chuyện này chứ?

Đinh Mộng Nghiên cười và hỏi: “Ông nội, cháu đã làm được chuyện hứa với ông, vậy còn chuyện ông hứa với cháu thì sao ạ?”

Đinh Trọng hắng giọng nói: “Yên tâm đi, ông nội nhớ rõ mà. Cháu cũng mệt rồi, hãy về nghỉ ngơi trước đi, oomh xác minh lại bản đề xuất dự án này trước, sau đó sẽ lập tức bắt tay vào khởi công.”

“Vậy thì làm phiền ông nội rồi ạ.”

Cuối cùng, Đinh Mộng Nghiên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời khỏi phòng họp.

Đinh Trọng vẫn cầm bản đề xuất dự án và nhìn nó đầy hoài nghi, dù nghĩ thế nào thì ông ta cũng không thể hiểu được, nhưng đó là sự thật.

Mặt trời đã lặn.

Đinh Mộng Nghiên lái xe trở về nhà, hôm nay Giang Sách không đi làm mà đang ở nhà dọn dẹp nhà cửa, chờ vợ về.

Vừa bước vào nhà, Đinh Mộng Nghiên đã nở nụ cười tươi rói, miệng còn hát ngân nga, rõ ràng là tâm trạng của cô rất tốt, tốt hơn nhiều so với hai ngày trước.

Cô chủ động nói: “Giang Sách, anh đoán xem hôm nay công việc của em thế nào?”

Giang Sách rất thích kiểu phụ nữ thật lòng muốn chia sẻ với người khác sau khi gặp chuyện tốt như vậy.

Giang Sách cố ý cau mày nói: “Có phải bị người ta đuổi khỏi nhà không?”

“Xí xí xí, anh mới bị đuổi ra ngoài thì có.” Đinh Mộng Nghiên ngồi trên ghế sô pha và nói một cách tự tin: “Em đã thành công lấy được tất cả các chữ ký, bây giờ tiểu khu Đế Hào có thể bị phá bỏ và di dời bất cứ lúc nào. Giang Sách, lời hứa sẽ cho em trai của anh xây dựng nghĩa trang cũng nằm trong kế hoạch. Thế nào, có phải anh rất cảm kích em không?”

Nhìn thấy vẻ tự tin kia của Đinh Mộng Nghiên, Giang Sách bật cười.

Như vậy thì tốt rồi.

Anh ngồi bên cạnh Đinh Mộng Nghiên và nắm tay cô: “Mộng Nghiên, hứa với anh rằng sau này mỗi ngày em đều vui vẻ như thế.”

Khóe miệng Đinh Mộng Nghiên nhếch lên, cô nghiêng người dựa vào vòng tay của Giang Sách.

...

Tòa nhà văn phòng của nhà họ Đinh, văn phòng chủ tịch. . Đam Mỹ H Văn

Đinh Trọng cầm bản đề xuất dự án trong tay và kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì cả!

Ông ta thở dài thườn thượt: “Ôi, có lẽ đây là ý trời. Mấy người đi đều không làm xong chuyện, nhưng Mộng Nghiên vừa đi đã thu được kết quả rồi. Tuy rằng không thoải mái lắm nhưng nói thế nào đi nữa thì cũng xem như đã nuốt được khúc xương cứng này rồi, dù sao cũng có lợi với dự án này.”

“Có lợi mà cũng có hại, nhưng nhìn tổng thể thì vẫn có lợi, cứ vậy đi.”

Đinh Trọng cũng không thể làm gì được.

Thà lấy chữ ký còn hơn không lấy được, vấn đề này đã khiến họ đau đầu trong nhiều tháng qua, bây giờ cuối cùng đã được giải quyết rồi.

Mặc dù kế hoạch khác với kế hoạch ban đầu, ông ta cũng không tình nguyện giúp đỡ Giang Sách, nhưng phương hướng chung của toàn bộ kế hoạch dự án vẫn như cũ, cũng xem như là trong cái rủi có cái may rồi.

Nhưng Đinh Phong Thành không nghĩ như vậy.

Anh ta nghiến răng nói: “Ông nội, chuyện này cứ thế bỏ qua sao? Ông thật sự muốn giúp đỡ tên Giang Sách kia à? Ông đã quên tên khốn đó đã làm nhục chúng ta bao nhiêu lần rồi ư?”

Đinh Trọng thở dài: “Cháu nghĩ ông nội không muốn xử lý nó sao? Nhưng chuyện đã đến nước này thì còn có thể làm gì được chứ?”

Trong phòng đều yên tĩnh.

Đúng lúc này, bỗng Đinh Tử Ngọc mở miệng nói: “Ông nội, thật ra cháu có cách một mũi tên bắn chết hai con chim.”

Lại nữa?

Lần trước chính cô ta đã nói cái gì mà một mũi tên trúng hai con chim nên mới khiến cho sự việc xấu hổ như này.

Bây giờ còn bày đặt chơi trò một mũi tên trúng hai con chim nữa ư?

Đinh Trọng cau mày nói: “Tử Ngọc à, ý kiến của cháu có đáng tin hay không vậy?”

Đinh Tử Ngọc vỗ ngực nói: “Ông nội yên tâm, nhất định lần này sẽ đáng tin.”

“Vậy cháu nói thử xem.”

“Ông nội, bây giờ đã lấy được chữ ký rồi, nói thật thì ông muốn phá dỡ và cải tạo như thế nào không phải là tùy thuộc vào ông sao? Ông cũng có thể thất hứa với Đinh Mộng Nghiên, cứ làm theo bản thiết kế của cô ta, sau đó tìm một ngóc ngách nào đó để Mộng Nghiên xây dựng khu quy hoạch nghĩa trang, chẳng phải sẽ ứng phó được sao?”

Đinh Trọng gật gù hài lòng.

“Ừ, Tử Ngọc, ý kiến này của cháu rất hay đó.”

“Ông sẽ không giữ lời hứa với nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.