Chí Tôn Chiến Thần

Chương 232: Chương 232: Thuận lợi ký tên




Sáng hôm sau, Đinh Mộng Nghiên rửa mặt chải tóc xong và mặc một bộ vest đen công sở vào, trông sạch sẽ nhẹ nhàng và khoan khoái.

Cô lái xe đến tiểu khu Đế Hào, sau khi được nhân viên bảo vệ xác minh mới được đi vào.

Tòa nhà 28, nhà của Quan Chí Toàn.

Đinh Mộng Nghiên vừa bước tới cửa, còn chưa kịp bấm chuông thì quản gia đã đi tới và mở cửa.

“Cô Đinh phải không?”

“Dạ.”

“Ông chủ của chúng tôi đã đợi rất lâu rồi, mời vào ạ.”

Đinh Mộng Nghiên đi theo quản gia đến phòng khách ngồi xuống, quản gia bưng một tách trà lên.

Đinh Mộng Nghiên làm gì còn tâm tư để uống trà chứ, tim cô đập rất nhanh, cứ mãi lo lắng không biết tiếp theo nên nói như thế nào.

Liệu sau khi Quan Chí Toàn nghe xong sẽ tức giận chứ?

Có lẽ sẽ tức giận.

Nếu đối phương tức giận thì phải nói như thế nào đây?

Đinh Mộng Nghiên âm thầm tự tưởng tượng ra mọi tình huống có thể xảy ra, cho dù như vậy, cô vẫn không chắc sẽ thuyết phục được đối phương.

Một lúc sau, Quan Chí Toàn đi ra.

Hoàn toàn khác với những gì Đinh Mạnh Uyển tưởng tượng, cô vốn tưởng rằng Quan Chí Toàn sẽ rất tức giận và lạnh nhạt, dù sao từ miệng những người đến thương lượng của nhà họ Đinh trước đây đều cho rằng người đàn ông này rất khó đối phó.

Nhưng lần này thì hoàn toàn khác.

Quan Chí Toàn cười lớn đi ra, nói với vẻ áy náy: “Thành thật xin lỗi, tôi dậy sớm rồi nhưng lại ngủ quên mất, để cô phải đợi lâu.”

Khách sáo như vậy à?

Đinh Mộng Nghiên tự nhéo chính mình, cảm giác như đang mơ vậy.

Cô nói: “Ông Quan, có lẽ ông cũng đã biết mục đích lần này tôi đến đây là gì, tôi muốn…”

Quan Chí Toàn giơ tay ra hiệu không cần phải nói.

Trong lòng Đinh Mộng Nghiên lạnh lẽo, xem ra vẫn không ổn rồi, tuy rằng thái độ của đối phương có vẻ rất tốt nhưng ông ta nhất quyết không đồng ý phá bỏ và di dời đi nơi khác.

Chao ôi, phải làm sao đây?

Đúng lúc Đinh Mộng Nghiên đang buồn bã thì Quan Chí Toàn híp mắt, cười nói: “Những chuyện này đã có người nói với tôi rồi, cô không cần phải nói thêm nữa. Cô Đinh, cô có mang theo bản đề xuất dự án không? Tôi ký tên lên là được rồi.”

“Hả?”

“Hử?”

Đinh Mộng Nghiên sợ tới mức suýt nữa đứng bật dậy, đây đây đây là tình huống gì vậy?

Bản thân cô còn chưa kịp nói gì, thế mà bên kia đã đề nghị ký tên vào bản đề xuất dự án rồi sao? Điều này không phải là ông ta đã đồng ý ư?

“Ông Quan, ý ông là... đồng ý với kế hoạch phá dỡ và cải tạo ư?”

Quan Chí Toàn gật đầu: “Đúng vậy, đây là việc tốt vì lợi ích của nhân dân, cũng là ý của người đứng đầu thành phố, tôi không thể vì lợi ích cá nhân mà chống đối được, cô nói có đúng không?”

Đinh Mộng Nghiên hoàn toàn chết lặng.

Thái độ của đối phương quá tốt, hoàn toàn khác xa với những gì đám người Đinh Phong Thành miêu tả!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tuy rằng tình huống vẫn chưa rõ ràng, nhưng có một điều chắc chắn, đó là Quan Chí Toàn thực sự muốn ký tên, đồng ý cải tạo.

Đinh Mộng Nghiên mở bản đề xuất dự án trước mặt ông ta, cuối cùng khẽ nói: “Ông Quan, tôi nghĩ ông nên đọc qua đi ạ, nếu cải tạo khu vực này thì trong tương lai nó sẽ được xây dựng thành khu quy hoạch nghĩa trang, ông không ngại sao?”

Trong mắt Quan Chí Toàn hiện lên một tia kỳ quái, nhưng ông ta nhanh chóng đè nén lại.

Loại người như thế đã biết kiềm chế được cảm xúc của mình, hỉ nộ ái ố đều không để lộ ra.

Ông ta híp mắt cười: “Không sao, cải tạo như thế nào, chỉ cần nhà họ Đinh quyết định là được rồi. Tôi là dân thường, cũng không quản nhiều như vậy.”

Nhấc bút lên, ông ta nhanh chóng ký tên rẹt rẹt.

Cuối cùng Quan Chí Toàn cố ý vô tình hỏi: “Cô Đinh, có phải nhà họ Đinh cô rất thân thiết với tổng phụ trách không?”

Đinh Mộng Nghiên sững sờ.

Dựa vào đâu mà nói như vậy?

Nếu nhà họ Đinh có quan hệ với tầng lớp người như vậy thì hiện giờ dòng họ nhà cô có còn là dòng họ hạng hai này hay không?

Cô ngượng ngùng lắc đầu: “Ông Quan, ông nói đùa rồi, nhà họ Đinh của chúng tôi sao có thể với tới người như tổng phụ trách chứ.”

“Ông Quan, sao ông lại hỏi như vậy?”

“À, không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”

Quan Chí Toàn vẫn bình tĩnh không biểu lộ cảm xúc, cung kính tiễn Đinh Mộng Nghiên đi ra ngoài.

Ngay khi Đinh Mộng Nghiên bước ra khỏi sân, quản gia của tòa nhà số 27 bên cạnh đã đợi sẵn ở cửa và tươi cười chào đón cô.

“Cô Đinh, cô có rảnh đến nhà ông chủ của chúng tôi ngồi một lát không?”

“Hả?”

“Là như vậy, ông chủ của nhà chúng tôi cũng muốn ký tên lên bản đề xuất.”

Đinh Mộng Nghiên vui mừng khôn xiết, chuyện này cầu còn không được, vì lẽ gì lại từ chối chứ?

Cô lập tức đi theo quản gia đến tòa nhà số 27, quy trình lần này cũng gần giống như lúc trước, đối phương ký tên vào bản đề xuất cực kỳ thuận lợi.

Cô còn chưa kịp nghỉ ngơi thì quản gia của các gia đình khác đã đến.

Sáng nay Đinh Mộng Nghiên rất bận rộn, đi từng nhà để đối phương ký tên, tổng cộng có ba mươi hộ gia đình, tất cả đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều ký tên vào bản đề xuất dự án.

Thật sự rất kì lạ.

Giống như họ đã đồng ý ký tên cùng nhau, tất cả đều đang ở nhà đợi, không ai trong số họ đi ra ngoài cả.

Càng đáng sợ hơn nữa là trước đây họ có thái độ hằn học, có đánh chết cũng không chịu ký tên.

Hôm nay tất cả đều tươi cười, tranh nhau ký.

Thái độ trước sau hoàn toàn khác nhau!

Mặc dù không thể hiểu rõ được tình hình nhưng tóm lại kết quả rất tốt, tất cả ba mươi hộ gia đình đã ký tên, có nghĩa là tiểu khu Đế Hào sẽ được phá dỡ và cải tạo lại!

Với sự phấn khích, Đinh Mộng Nghiên lái xe trở lại công ty chính và đến phòng họp.

Vào lúc này, Đinh Trọng, Đinh Phong Thành, Đinh Tử Ngọc và các giám đốc điều hành cấp cao của công ty đang ngồi xung quanh, chờ đợi kết quả của Đinh Mộng Nghiên.

Tất nhiên, bọn họ không hề mong chờ kết quả chiến thắng của Đinh Mộng Nghiên, bởi họ biết rất rõ rằng với khả năng của cô thì khó có thể làm được.

Những gì họ chờ đợi là Đinh Mộng Nghiên mặt xám mày tro bị đuổi về.

Đinh Trọng đã nghĩ sẵn những lời định nói, làm thế nào để lấy lại cổ phần của Đinh Mộng Nghiên về, ông ta đã tính toán cả rồi.

Hôm nay, nhất định phải nhổ cái gai trong lòng này ra.

Ngay khi Đinh Mộng Nghiên vừa bước vào phòng họp, Đinh Trọng đã hắng giọng và hỏi: “Đã bàn chuyện xong rồi chứ?”

“Dạ.”

Đinh Mộng Nghiên gật đầu mạnh mẽ.

Đinh Trọng cố ý an ủi: “Cháu không cần phải buồn, cháu cũng không phải là người đầu tiên thất bại. Những người được phái đi trước đó đều thất bại, cháu không hoàn thành nhiệm vụ cũng là chuyện bình thường.”

“Nhưng Mộng Nghiên à, cháu có khiến cho đối phương tức giận không đấy?”

Theo suy nghĩ của Đinh Trọng, một khi đối phương biết được dự án cải tạo là khu quy hoạch nghĩa trang thì chắc chắn sẽ rất tức giận, như vậy ông ta sẽ có lý do để lấy lại cổ phần nhằm bình ổn lửa giận.

Nhưng…

Đinh Mộng Nghiên lại lắc đầu.

Đinh Trọng nhíu mày: “Có ý gì? Đối phương không tức giận à?”

“Không phải.”

“Vậy tại sao cháu lại lắc đầu?”

Đinh Mộng Nghiên trả lời thành thật: “Cháu muốn nói rằng đối phương không từ chối dự án phá dỡ và cải tạo ạ.”

“Hả…”

Toàn trường đều yên lặng.

Mọi người đều có những biểu hiện phức tạp trên khuôn mặt của họ.

Kinh ngạc, ngờ vực, đau đầu, mọi người đều tỏ ra nghi ngờ lời nói của Đinh Mộng Nghiên và hoàn toàn không tin những gì cô nói.

Đinh Trọng ngồi ngay ngắn lại: “Mộng Nghiên, cháu có ý gì?”

“Ý cháu là tất cả ba mươi hộ dân đã ký vào bản đề xuất dự án, và chúng ta có thể bắt đầu dự án phá dỡ cải tạo bất cứ lúc nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.