Chí Tôn Chiến Thần

Chương 456: Chương 456: Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn




Giang Sách đến văn phòng của tổng giám đốc chi nhánh, để đưa thủ tục bàn giao vật liệu cho Viên Nhai Vĩ.

“Mọi việc đã làm xong hết chưa?” Viên Nhai Vĩ hỏi.

“Xong rồi.”

“Không có sự cố nào chứ?”

Giang Sách bật cười: “Sao thế, tôi không thể làm tốt chút chuyện nhỏ này à? Sếp Viên, ông quá coi thường năng lực của tôi rồi đấy.”

Viên Nhai Vĩ nhất thời biến sắc.

Trong lòng ông ta cũng đang tính toán, rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào.

“Được, tôi biết rồi, cậu lui xuống đi.”

“Được.”

Giang Sách rời khỏi văn phòng.

Viên Nhai Vĩ liền đóng cửa văn phòng, lén gọi cho Reeves.

“Reeves, cậu đã làm gì vậy? Tại sao Giang Sách lại bình yên trở về?”

“Ông đừng hỏi tôi, tôi chẳng biết gì cả.”

“Tại sao tôi lại không hỏi cậu? Tôi đã sắp xếp ổn thỏa sổ buôn lậu rồi, chừng nào cậu cử người đến kiểm tra đây?”

“Kiểm tra cái rắm! Đồ vu oan đã biến mất rồi, sổ buôn lậu kia của ông cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.”

“Hả? Vậy tôi phải làm sao đây?”

“Ông hãy nghĩ cách lấy nó về đi.” Reeves thờ ơ nói.

Viên Nhai Vĩ thật sự cạn lời, bỏ thứ đó vào trong đã rất khó khăn rồi, bây giờ còn phải lấy về, đùa gì thế?

“Reeves, cậu đang lấy tôi ra làm trò đùa à?”

“Ha ha, ông đây đã tổn thất hơn ba nghìn vạn, làm gì có thời gian để trêu đùa với ông? Cút!”

Reeves cực kỳ thô lỗ cúp điện thoại.

Viên Nhai Vĩ vừa sốt ruột vừa tức giận, nhưng chuyện đã đến nước này ông ta cũng không thể làm gì được. Trong đoạn đối thoại ban nãy cũng có thể biết được, lần này Giang Sách đã biến nguy thành an.

“Không thể nào, kế hoạch không hề có chút sơ hở, rốt cuộc thằng nhãi Giang Sách kia đã làm thế nào?”

Ông ta cũng không thể nào hiểu được.

Chuyện này coi như kết thúc.

Ba ngày sau, Giang Sách đang ngồi trong văn phòng, giải quyết một số công việc trong tay.

Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ cửa rất khẽ.

“Mời vào.”

Cánh cửa được mở ra, một người đàn ông từ tốn bước vào.

Giang Sách ngẩng đầu lên nhìn.

Là người quen.

Chính là Hầu Dương, trước đây đã từng đối đầu, rồi bị mình dạy cho một bài học. Vừa nhìn thấy anh ta, Giang Sách liền nổi giận không có chỗ phát tiết.

Nhưng bây giờ Hầu Dương lại khiến Giang Sách vô cùng ngạc nhiên, bởi vì trên người Hầu Dương quấn đầy băng gạc, mặt mày bầm tím, trên trán còn bị may mấy mũi, khóe miệng cũng bị toét ra.

Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, có lẽ đã bị người khác đánh no đòn rất lâu.

Chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái, với tính khí của anh ta, bị người khác đánh một trận cũng không oan uổng gì.

Giang Sách cúi đầu không nhìn anh ta nữa, thuận miệng nói: “Tôi nhớ lần trước tôi đã nói rất rõ với anh rồi, tôi chẳng còn quan hệ gì với Châu báu Mạc Bắc của các anh nữa, tôi cũng sẽ không ký bất kỳ hợp đồng với các anh, anh còn tới tìm tôi làm gì?”

Hầu Dương nuốt nước bọt nói: “Vì chuyện lần trước, tôi đã bị Châu báu Mạc Bắc sa thải rồi.”

“Ồ?”

Giang Sách không ngẩng đầu lên, cũng chẳng lấy làm lạ, hạng người bụng dạ hẹp hòi, năng lực làm việc lại thấp như anh ta thì bị sa thải cũng đáng.

Nhưng câu nói tiếp theo đã khiến Giang Sách ngạc nhiên.

Hầu Dương gập người chín mươi độ với Giang Sách, dáng vẻ vô cùng cung kính.

Anh ta khách sáo nói: “Cậu Giang, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi.”

Cây bút trong tay Giang Sách nhất thời ngừng lại.

Chuyện này... là sao?

Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn Hầu Dương, từ trong ánh mắt của đối phương, anh có thể cảm nhận được lòng hối hận thành khẩn, chứ không phải kiểu cố làm ra vẻ.

Bởi vì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.

Từ đôi mắt có thể nhìn ra một người có thành tâm hối cải hay không.

Bây giờ Hầu Dương rất tự nhiên thoải mái, như thể đã thấu hiểu chân lý nhân sinh trước khi bước qua quỷ môn quan.

Điều này đã khiến Giang Sách dấy lên sự hứng thú.

Anh gõ nhẹ xuống bàn, dò hỏi: “Hầu Dương, lẽ ra tôi chỉ có hận chứ không có ơn với anh mới đúng? Tại sao anh lại cảm ơn tôi?”

Hầu Dương đứng thẳng người, cắn chặt môi.

Sau vài lần hít thở sâu, Hầu Dương đã nói ra sự thật về âm mưu ba ngày trước.

Từ việc anh ta ta hợp tác với Reeves hãm hại Giang Sách, rồi bị Reeves đùa bỡn như thế nào, cuối cùng tại sao lại sống sót, đều nói ra hết đầu đuôi mọi chuyện.

Nếu Giang Sách không phá giải mưu kế của Reeves, e rằng bây giờ Hầu Dương đã phải ngồi tù rồi.

Phần ân tình này nặng như núi Thái Sơn.

Đến bây giờ Giang Sách mới hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.

Trước đó Giang Sách cứ tưởng rằng Viên Nhai Vĩ đã âm mưu hãm hại mình, dù gì nhiệm vụ này cũng do Viên Nhai Vĩ sắp xếp, tài xế cũng là người của Viên Nhai Vĩ.

Do đó, sau khi hóa giải nguy nan, Giang Sách không hề sốt sắng ngả bài với Viên Nhai Vĩ.

Dù gì bọn họ cũng là lãnh đạo cùng công ty, nếu đấu đá nội bộ một cách công khai sẽ gây bất lợi cho công ty.

Nhưng bây giờ, sau khi biết được toàn bộ sự việc từ miệng của Hầu Dương, Giang Sách mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra trong toàn bộ kế hoạch, Viên Nhai Vĩ chỉ là một quân cờ, còn Reeves mới là thủ phạm thật sự đứng đằng sau.

Kể từ lúc đến khu vực Giang Nam, tên Reeves này luôn đối đầu với mình, Giang Sách cũng không biết mình đã làm gì đắc tội với tên ôn thần này.

Anh thở dài.

“Nếu Viên Nhai Vĩ vì căm ghét mà đối đầu với tôi thì tôi vẫn có thể nhẫn nhịn vì tình hình chung của công ty.”

“Nhưng ông ta hợp tác với người ngoài, ăn cây táo rào cây sung thì tôi không thể mặc kệ ông ta được nữa.”

“Người này cần phải bị loại trừ.”

Một khi đã bị Giang Sách cho vào danh sách đen, coi như người đó đã tiêu đời.

Viên Nhai Vĩ xong rồi.

Để chứng minh thêm tính xác thực và độ tin cậy về những lời nói của Hầu Dương, Giang Sách bắt đầu lục tung văn phòng, cuối cùng quả thật đã tìm ra cuốn sổ ghi chép các khoản buôn lậu ở trong giá sách.

Bởi vì mấy ngày nay anh cực kỳ chú ý, nên Viên Nhai Vĩ mãi không có cơ hội lấy lại cuốn sổ, nên mới để lại đây.

Giang Sách mở cuốn sổ ra xem, đúng như những gì Hầu Dương nói, hai người đã bị mưu tính.

Nếu Giang Sách không kịp thời phát hiện ra sự tồn tại của chiếc hộp đen, có lẽ bây giờ anh và Hầu Dương đã ngồi tù rồi.

“Nguy hiểm quá đi mất!”

Giang Sách cất cuốn sổ buôn lậu đi, rồi nhìn Hầu Dương nói: “Thật ra anh không cần phải cảm ơn tôi, tôi làm mọi chuyện chỉ để bảo toàn bản thân, chẳng qua là trùng hợp cứu mạng anh mà thôi, chứ ý định ban đầu của tôi không hề muốn cứu anh.”

Đây là sự thật.

Anh có thể thẳng thắn với người khác như thế, càng khiến Hầu Dương cảm động hơn.

Anh ta tò mò hỏi: “Đúng rồi, cậu Giang, tôi rất tò mò làm cách nào mà cậu lại phát hiện ra sự tồn tại của hộp đen thế?”

Giang Sách cố làm ra vẻ thần bí: “Chuyện này không tiện nói cho anh biết.”

“Vậy... hộp đen đã đi đâu rồi?”

Giang Sách nhún vai đáp: “Trên xe đột nhiên xuất hiện món đồ không nên tồn tại, nên tôi đã tiện tay ném đi rồi.”

“Cậu đã ném đi rồi ư?”

“Ừm, tôi đã ném xuống con kênh ở bên đường rồi, có lẽ nó đã được người khác nhặt lên rồi.”

Thật ra, lúc xe tải lái đi, Giang Sách đã nhờ Tôn Tại Ngôn dẫn người mang hộp ngọc đi, coi như thu nhập ngoài dự kiến của Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.

Có người tặng quà miễn phí, dại gì mà không nhận?

Giang Sách sớm đã nhận lấy phần quà lớn của Reeves, nhưng không tiện nói cho Hầu Dương biết mà thôi.

Tất nhiên Hầu Dương cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên anh ta biết việc anh ném đi chỉ là cái cớ, chắc chắn hộp ngọc kia đã bị Giang Sách bỏ túi riêng rồi.

Hầu Dương càng khâm phục Giang Sách hơn.

Người đàn ông này đúng là thâm sâu khó lường, không những thành công tránh được đại họa, mà còn kiếm được một khoản tiền lớn.

Lợi hại, lợi hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.