Sau khi đứng đó một lúc, Hầu Dương cũng chẳng còn gì để nói, đành phải chào tạm biệt Giang Sách.
“Cái đó, hôm nay tôi đến là để cảm ơn cậu.”
“Nếu tôi đã nói xong rồi, vậy tôi đi trước.”
Giang Sách ngồi lặng lẽ trên ghế, hơi ngước mắt lên nhìn Hầu Dương.
Người đàn ông trước mặt hiện rõ vẻ cô đơn.
Lúc Hầu Dương đi tới cửa văn phòng, Giang Sách đã lên tiếng ngăn cản: “Khoan đã!”
Hầu Dương ngừng bước quay đầu nhìn lại: “Hả? Cậu Giang còn việc gì ư?”
Giang Sách nhìn anh ta nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, lần trước anh tìm tôi là muốn ký hợp đồng với tôi đúng không?”
Hầu Dương gượng cười.
“Cậu Giang, cậu đừng lấy tôi ra làm trò cười nữa.”
“Tôi thật sự biết sai rồi, cũng không còn mặt mũi để ký hợp đồng với cậu.”
“Hơn nữa, bây giờ tôi đã bị Châu báu Mạc Bắc sa thải rồi, có lẽ sau này sẽ không còn lăn lộn trong ngành nghề này nữa, vì thế tôi còn ký hợp đồng làm gì?”
Giang Sách lạnh nhạt nói: “Bây giờ anh hãy đi nói với Tô Tín Lượng – chủ tịch Châu báu Mạc Bắc rằng, Giang Sách tôi đồng ý ký lại hợp đồng với ông ta, hơn nữa giá cả vẫn như cũ, không thay đổi.”
“Hả?” Hầu Dương kinh ngạc, không đoán ra được Giang Sách định làm gì.
“Nhưng tôi có một điều kiện.” Giang Sách nói.
Hầu Dương dò hỏi: “Điều kiện gì?”
Có thể khiến Giang Sách đưa ra sự nhượng bộ lớn như vậy, nhất định phải là điều kiện vô cùng khắc nghiệt, nhưng nói thật, mặc kệ là điều kiện gì cũng không liên quan đến Hầu Dương, dù gì anh ta đã không còn người của Châu báu Mạc Bắc nữa.
Giang Sách ngừng lại vài giây, rồi cười nói: “Anh hãy quay về nói với ông ta rằng, Giang Sách tôi chỉ ký hợp đồng với Hầu Dương – giám đốc thu mua của Châu báu Mạc Bắc, còn mấy người khác thì tôi sẽ không ký.”
Lách tách!!!
Nhất thời, nước mắt của Hầu Dương tuôn rơi.
Bây giờ, anh ta cảm thấy trong lòng tràn ngập ánh nắng, Giang Sách giống như mặt trời ấm áp, làm tan chảy trái tim băng giá lạnh lẽo của anh ta.
Tôi chỉ đồng ý ký hợp đồng với Hầu Dương – giám đốc thu mua của Châu báu Mạc Bắc.
Câu nói này đã tìm kiếm đường lui cho Hầu Dương.
Nếu Tô Tín Lượng muốn ký hợp đồng với Giang Sách, tiếp tục lăn lộn trong lĩnh vực Châu báu, ắt phải biết lựa chọn thế nào.
Câu nói này của Giang Sách chẳng khác nào ném cho Hầu Dương một sợi dây thừng, kéo anh ta ra khỏi vũng bùn.
“Cảm ơn, cảm ơn cậu!”
Trong lòng Hầu Dương kích động, nước mắt liên tục tuôn rơi.
Bây giờ anh ta mới biết Giang Sách là người đàn ông xuất sắc đến cỡ nào, anh ta cảm thấy nhục nhã về hành vi của mình hồi trước, thậm chí anh ta còn lo lắng rằng Giang Sách sẽ cướp chén cơm của mình, ha ha, đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Bây giờ trong lòng Hầu Dương, Giang Sách giống như một thánh nhân.
Hai chân anh ta nhất thời mềm nhũn, định quỳ xuống.
Nhưng Giang Sách lại rất quả quyết nói: “Tôi không thích nhìn thấy đàn ông yếu đuối, anh mau đi ra ngoài đi.”
Câu nói này càng bảo toàn tôn nghiêm làm đàn ông của Hầu Dương.
Dưới đầu gối của đàn ông có tôn nghiêm.
Do đó ông không cần phải quỳ.
Hầu Dương gật đầu, không nói gì nữa, dứt khoát lau nước mắt xoay người rời đi.
Anh ta biết, dù mình có nói gì đi chăng cũng thừa thãi, ân tình mà Giang Sách dành cho anh ta mênh mông như đại dương, không phải chỉ có vài lời cảm ơn là có thể đền đáp được.
Hầu Dương sẽ khắc ghi phần ân tình này ở trong tim, sau này anh ta nhất định phải tìm cơ hội để ra sức báo đáp.
Sau khi Hầu Dương rời khỏi Châu báu Hằng Tinh, đã quay về Châu báu Mạc Bắc, tìm chủ tịch Tô Tín Lượng để nói lại lời nói của Giang Sách.
Tô Tín Lượng là người thông minh.
Mặc dù ông ta không biết Hầu Dương đã thuyết phục Giang Sách bằng cách nào, nhưng điều đó không quan trọng, miễn sao có thể ký lại hợp đồng với Giang Sách là được.
Do đó, Tô Tín Lượng chẳng hề do dự thuê lại Hầu Dương.
Anhg ta vẫn là giám đốc thu mua.
Thật ra Hầu Dương đã làm việc dưới trướng Tô Tín Lượng hơn hai mươi năm rồi, nên rất đáng tin, bản thân Tô Tín Lượng cũng rất khó chịu khi nhất thời phải sa thải anh ta, nhưng không tìm được người thay thế.
Kết quả bây giờ đã vẹn cả đôi đường.
Hầu Dương lấy lại quyền lực, quay về văn phòng giám đốc, mặc dù là nơi quen thuộc, nhưng anh ta lại có trải nghiệm hoàn toàn khác.
Anh ta biết, mình có thể quay về văn phòng này không phải là vì mình thành công đến cỡ nào, mà chỉ đơn giản là vì mình nhận được ân tình của Giang Sách.
Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ cửa vang lên.
Hầu Dương quay đầu nhìn lại, không phải người ngoài, mà chính là thư ký trước đó đã cùng mình đến nhà Giang Sách để gây sự, cuối cùng lại giành bỏ chạy trước.
Cũng chính thư ký này đã đưa ra chủ ý bảo mình hãm hại Giang Sách.
Vừa nhìn thấy người này, Hầu Dương đã tức đến mức không có chỗ phát tiết, hoạn nạn thấy chân tình, gặp nạn thấy tiểu nhân, mà thư ký này chính là tiểu nhân từ đầu đến cuối.
Thư ký cười ha hả đi vào.
“Anh Dương, chúc mừng anh đã lên lại vị trí cũ!”
“Tôi thực sự không ngờ anh vẫn có thể quay về văn phòng này, tiếp tục ngồi lên vị trí giám đốc thu mua, xem ra tình cảm hơn hai mươi năm qua giữa anh và chủ tịch không phải chỉ là lời nói suông.”
Hầu Dương phớt lờ anh ta, xoay người đi đến trước ghế ngồi xuống.
Thư ký cực kỳ không thức thời đi tới nói: “Anh Dương, anh hãy nói cho tôi biết, sau đó anh đã trừng trị Giang Sách như thế nào? Hôm đó anh ta thật sự quá điên cuồng, khiến người khác cảm thấy khó chịu. Anh Dương, sau này anh nhất định phải tìm người dạy cho anh ta một trận, để cho anh ta ngoan ngoãn lại.”
Thư ký chỉ có thể nghĩ như vậy.
Bằng không, anh ta thật sự nghĩ không ra tại sao Giang Sách lại có thể giúp Hầu Dương.
Hầu Dương hừ lạnh, nhìn chằm chằm thư ký vài giây rồi nói: “Bây giờ cậu có thể đến phòng tài vụ lĩnh lương được rồi.”
Thư ký ngẩn người.
“Anh Dương, còn mười ngày nữa mới đến ngày lĩnh lương, bây giờ anh bảo tôi đi lĩnh lương làm gì?”
“Cậu vẫn chưa hiểu à? Ý tôi là, cậu đã bị sa thải, cậu hãy đi lĩnh lương rồi rời khỏi đây đi.”
Giọng nói của Hầu Dương lạnh như băng.
Thư ký hóa đá tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại: “Không phải, anh Dương, anh đang nói đùa gì thế? Anh vừa quay về đã lấy tôi ra làm trò đùa, nhưng cũng không nên đùa giỡn như vậy.”
“Trông tôi có giống như người đang nói đùa với cậu không?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hầu Dương, thư ký biết mọi chuyện đã ầm ĩ rồi, anh ta đau khổ nói: “Anh Dương, quả thật chuyện lần trước là do tôi sai, lẽ ra tôi không nên lái xe chạy trước một mình, nhưng anh cũng thấy rồi đó, sức chiến đấu của tên khốn Giang Sách kia quá mạnh mẽ, tôi cũng chỉ sợ nên mới làm thế, đây là lẽ thường tình của con người, anh không thể vì thế mà trách móc tôi. Không bằng thế này đi anh Dương, tôi sẽ lấy công chuộc tội, nghĩ ra một kế sách thâm độc hơn để giày vò Giang Sách một trận cho anh hả dạ được không?”
“Láo xược!!!”
Hầu Dương đập bàn đứng dậy, thư ký sợ tới mức suýt ngã xuống sàn.
Anh ta giận dữ gào lên: “Tôi đuổi cậu đi là vì không muốn hạng người không có bản lĩnh chỉ biết nịnh hót như cậu tiếp tục gây hại cho Châu báu Mạc Bắc nữa. Trước đây tôi đã làm sai nên bây giờ cần phải sửa đổi.”
“Còn nữa, cậu Giang giống như thánh nhân, hạng người tiểu nhân như cậu không thể đắc tội được đâu.”
Hầu Dương trừng mắt nhìn thư ký: “Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám bất kính với cậu Giang, cho dù Hầu Dương tôi liều mạng cũng phải chém cậu thành nghìn mảnh, cậu đã nghe rõ chưa?”
Thư ký sợ gần chết, hoàn toàn không ngờ Hầu Dương lại phản ứng như vậy.
Anh ta nuốt nước miếng, gật đầu.
“Tôi đã nghe rõ rồi.”
“Nếu cậu đã nghe rõ rồi thì mau cút đi!”
Hầu Dương quát mắng, thư ký không dám ở lại văn phòng nữa, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.