Chí Tôn Chiến Thần

Chương 458: Chương 458: Phe cánh




Trong mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Giang Sách khá thoải mái, không còn ai đến nhắm vào anh nữa.

Bởi vì lần trước đã thất bại, nên dạo gần đây Viên Nhai Vĩ đã thu liễm đi rất nhiều.

Hôm nay, chủ tịch Kỳ Chấn quay về công ty, người đầu tiên mà ông ta gặp mặt là Giang Sách.

Ông ta cười ha hả bước vào văn phòng, cởi áo khoác ra treo lên lưng ghế, rồi chỉ vào Giang Sách nói: “Cậu Giang, tôi nghe nói gần đây cậu đã kiếm được một bộn.”

Giang Sách cười đáp: “Ông đừng nhắc đến nữa, tôi đã ký được một đống hợp đồng, bây giờ ngày nào cũng phải giúp người ta xem đá, sắp mệt chết tôi rồi. Lúc này tôi càng muốn từ bỏ đống hợp đồng kia, để đổi lấy chút thời gian rảnh rỗi.”

Kỳ Chấn nói: “Cậu kiếm tiền mà còn chê mệt, đúng là!”

Ông ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chúng ta nói vào chuyện chính đi, lần này tôi quay về là để phát triển toàn diện chi nhánh công ty ở khu vực Giang Nam, đưa Châu báu Hằng Tinh trở thành công ty châu báu đứng đầu khu vực Giang Nam.”

Ông ta dò hỏi Giang Sách: “Cậu Giang, bây giờ công ty sắp tiến hành tấn công toàn diện, cậu có ý kiến gì không?”

Giang Sách nhún vai đáp: “Tôi chỉ là giám đốc thu mua, đâu quản nổi chuyện mang tính chiến lược. Chủ tịch, tôi nghĩ rằng chắc chắn trong lòng ông biết rất rõ mình cần phải làm gì.”

Kỳ Chấn gật đầu, nở nụ cười xấu xa nói: “Không ai hiểu tôi bằng Giang Sách. Quả thật, trước khi quay về, tôi đã sớm bàn bạc thảo luận với người trong Hội đồng quản trị về cách thức mở rộng kinh doanh ở khu vực Giang Nam rồi. Bây giờ việc triển khai toàn diện đã được tiến hành, đối thủ duy nhất của chúng ta chính là Châu báu Thiệu Anh, chắc chắn bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ thịt mỡ ở trong miệng. Vì công việc kinh doanh ở khu vực Giang Nam, chúng ta nhất định phải huyết chiến một trận.”

Giang Sách khẽ cau mày nhắc nhở: “Chủ tịch, tôi có một đề nghị nho nhỏ.”

“Đề nghị gì?”

“Trước khi chúng ta tung quyền cước, tôi đề nghị ông hãy tra rõ đội ngũ nội bộ.”

“Ý cậu là sao?” Kỳ Chấn hơi mơ màng.

Giang Sách nói thẳng: “Ý tôi là, bây giờ trong công ty đang có nội gián, hơn nữa không chỉ có một hai người, mà là một ổ, vừa khéo ổ nội gián này đều đến từ Châu báu Thiệu Anh.”

Kỳ Chấn nghe xong thì sắc mặt hơi khó coi.

Thật ra việc một công ty có nội gián không phải là chuyện hiếm thấy, mỗi công ty đều sẽ cài cắm tai mắt vào trong công ty của đối thủ.

Nhưng nếu nói là một ổ nội gián thì quá khoa trương rồi.

Càng khoa trương hơn là, Giang Sách lại nói tiếp: “Mấy nội gián này còn nắm giữ quyền lực, ngồi ở những vị trí quan trọng, nếu không sớm dọn dẹp sạch sẽ những chướng ngại này, đến lúc đó bất kỳ kế hoạch nào của chúng ta cũng sẽ bị lộ.”

Một khi kế hoạch bị lộ, đối thủ sẽ có đủ thời gian để chuẩn bị, giở trò xấu, đến lúc đó kế hoạch mở rộng của Châu báu Hằng Tinh sẽ gặp trở ngại ở khắp nơi, như vậy thì còn phát triển lớn mạnh cái gì?

Kỳ Chấn mất bình tĩnh dò hỏi: “Giang Sách, cậu hãy nói thật cho tôi biết, nội gián mà cậu đang nhắc đến là ai?”

Giang Sách không nói thẳng ra, mà giao sổ buôn lậu cho Kỳ Chấn.

“Chủ tịch, ông hãy xem cái này trước đi.”

“Đây là cuốn sổ mà ai đó đã cố tình hãm hại, muốn tiêu diệt tôi nhân lúc tôi không ở trong công ty.”

Kỳ Chấn nhận lấy mở ra xem, càng xem càng kinh ngạc.

Nếu cuốn sổ này bị cảnh sát lấy được, kết cục sẽ vô cùng tồi tệ, sau đó Giang Sách sẽ phải ngồi tù mười mấy năm.

“Ai đã làm chuyện này?” Kỳ Chấn thật sự nổi giận.

Giang Sách cũng không có ý định giấu giếm, mà nói thẳng ra cái tên đó: “Viên Nhai Vĩ.”

“Ông ta ư?”

Tim của Kỳ Chấn đã nguội lạnh đi một nửa, thảo nào ban nãy Giang Sách lại nói nội gián chiếm giữ vị trí quan trọng.

Viên Nhai Vĩ hiện đang là tổng giám đốc chi nhánh của Châu báu Hằng Tinh khu vực Giang Nam, có thể nói, ông ta là người đứng đầu ở đây.

Nếu Viên Nhai Vĩ là nội gián thì tổn hại sẽ khó mà lường hết được.

Nghiêm trọng nhất là Viên Nhai Vĩ sẽ dọn sạch Châu báu Hằng Tinh ở khu vực Giang Nam, rồi quy thuận toàn bộ cho Châu báu Thiệu Anh, nếu là như vậy thì tất cả bố cục của Châu báu Hằng Tinh sẽ gặp thất bại.

Giang Sách nói: “Dạo gần đây tôi luôn kiềm hãm Viên Nhai Vĩ, khiến ông ta ném chuột sợ vỡ bình, nhưng suy cho cùng đây không phải là giải pháp lâu dài, một khi tìm được thời cơ thích hợp, tôi tin rằng Viên Nhai Vĩ sẽ không hề do dự mà đi nhờ vả Châu báu Thiệu Anh của Reeves.”

“Ông ta dám ư?!” Kỳ Chấn nổi giận đập bàn: “Tôi phải đi tìm ông ta tính sổ ngay.”

“Khoan đã!”

Giang Sách ngăn cản Kỳ Chấn: “Chủ tịch, trước tiên ông đừng kích động, quả thật Viên Nhai Vĩ rất đáng hận, nhưng chúng ta vẫn chưa thể đối phó ông ta một cách dễ dàng như vậy. Ông ta đã ở trong công ty nhiều năm, ăn sâu bén rễ như thế, nên chúng ta không dễ động vào ông ta.”

“Chó cùng rứt giậu. Nếu bây giờ ông ngả bài với ông ta, chỉ ép ông ta dẫn người phản bội lại ông thôi.”

“Cuối cùng cá chết lưới rách, hai bên đều thiệt hại, như vậy nguyên khí của chúng ta sẽ bị tổn hại rất lớn, làm sao có thể tiếp tục đối đầu với Châu báu Thiệu Anh?”

Kỳ Chấn nghiến răng.

Sao ông ta lại không hiểu rõ đạo lý này, nhưng trong lòng ông ta đang rất tức giận.

“Nhưng chúng ta cũng không thể để mặc cho Viên Nhai Vĩ làm ẩu làm càng như vậy được.”

Giang Sách khẽ nói: “Ông cứ yên tâm, tôi đã sớm có dự định rồi. Khoảng thời gian này tôi ký nhiều hợp đồng như vậy, ông tưởng tôi chỉ vì kiếm tiền thôi ư? Tôi đã đạt được sự đồng thuận của mười mấy công ty Châu báu với quy mô lớn, bọn họ sẽ đứng về phía chúng ta một cách kiên định.”

“Điều mà chúng ta cần phải làm là, dưới tình huống bảo đảm lợi ích của công ty không bị tổn hại, nhổ cỏ tận gốc Viên Nhai Vĩ và phe cánh của ông ta.”

“Giải quyết xong đám người này, chúng ta phải điều người ở công ty và chi nhánh khác đến đây, nhanh chóng bổ sung vào, hoàn thành việc thanh tẩy trong khoảng thời gian ngắn nhất.”

Kỳ Chấn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Có người mạnh mẽ như Giang Sách làm trợ thủ, ông ta thật sự quá hạnh phúc, quả nhiên lúc đó cụ bà đã nói đúng, Giang Sách hoàn toàn không phải là kẻ đầu đường xó chợ.

“Vậy chúng ta phải làm cách nào để giải quyết Viên Nhai Vĩ và phe cánh của ông ta?” Kỳ Chấn dò hỏi.

“Tôi đã có một kế sách, nhưng cần phải có sự phối hợp của chủ tịch, chúng ta phải cùng song ca với nhau.”

“Song ca ư?”

“Đúng vậy, chúng ta phải chủ động tạo áp lực với Viên Nhai Vĩ và Reeves, để bọn họ lộ đuôi cáo của mình ra.”

Kỳ Chấn cười hỏi: “Giang Sách, cậu định bứt dây động rừng à?”

“Đúng vậy, chính là như thế.”

Kỳ Chấn gật đầu: “Cậu hãy nói cho tôi biết kế hoạch cụ thể của cậu đi, tôi sẽ ra sức phối hợp với cậu, đám người Viên Nhai Vĩ nhất định phải bị tiêu diệt tận gốc.”

Hai người liền nhỏ giọng bàn bạc.

Giang Sách phân tích từng chút một về kế sách mà mình đã cân nhắc kỹ lưỡng cho Kỳ Chấn nghe.

Bây giờ, Viên Nhai Vĩ đang lo lắng bất an, đi qua đi lại trong văn phòng của mình.

“Kỳ Chấn vừa quay về đã đi gặp Giang Sách, hơn nữa đã hơn một tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa ra ngoài. Rốt cuộc bọn họ đang bàn bạc chuyện gì vậy?”

“Chẳng lẽ Giang Sách đã tố cáo với ông ta về tội trạng của mình?”

Trên sofa, Thường Dương – tay sai của Viên Nhai Vĩ vừa gọt táo vừa nói: “Tổng giám đốc Viên, ông sợ cái gì? Bây giờ ông mới là ông chủ của Châu báu Hằng Tinh ở khu vực Giang Nam.”

“Mặc dù chủ tịch Kỳ là ông chủ trên danh nghĩa, nhưng ông ta dám động đến ông ư? Ha ha, nếu ông ta động vào ông, toàn bộ cựu thần chúng ta sẽ đình công, để xem ông ta động vào bằng cách nào?”

Viên Nhai Vĩ gật đầu: “Ông nói cũng đúng, người của tôi nằm rải rác khắp chi nhánh khu vực Giang Nam. Nếu Kỳ Chấn thật sự dồn ép ông đây, ông đây sẽ dẫn người chạy đến Châu báu Thiệu Anh ngay, để toàn bộ công ty của ông ta tê liệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.