Chí Tôn Chiến Thần

Chương 208: Chương 208: Khô Lâu




Không hiểu vì sao, rõ ràng Giang Sách đã giúp Tân Uẩn rồi nhưng vẫn khiến cô ấy không vui, thậm chí còn tức giận vô cớ. Chẳng cần biết Giang Sách đã làm gì, Tân Uẩn vẫn sẽ cảm thấy không hài lòng.

Như thể cái người tên Giang Sách này chỉ là người thừa vậy.

Nhưng lúc Giang Sách nói phải đi rồi, Tân Uẩn lại tỏ ra càng không vui hơn!

Xoay vòng vòng khiến Giang Sách cũng hơi chóng mặt.

Nói tóm lại là muốn anh ở lại hay không muốn anh ở lại? Thật sự không hiểu nổi phải làm thế nào mới xong.

Đến khi ông cụ Tân Tử Dân xuất hiện, Giang Sách mới coi như được giải vây.

Tân Tử Dân vừa nhìn thấy Giang Sách đã cực kỳ vui vẻ, sau một hồi hàn huyên lại tiếp tục truyền thụ y thuật nhà họ Tân cho Giang Sách. Hơn nữa còn giúp Giang Sách giải quyết nhiều vấn đề chưa hiểu từ trước.

Sau lần huấn luyện này, Giang Sách càng hiểu sâu thêm về y thuật, tay nghề trên mặt y học càng thêm thâm hậu.

Mặt trời lên cao rồi dần ngả về Tây.

Giang Sách đứng dậy chào tạm biệt, Tân Uẩn vẫn lạnh lùng thờ ơ như trước, không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, giống như cực kỳ ghét bỏ Giang Sách vậy.

Giang Sách cũng rất bất đắc dĩ, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mình đắc tội với Tân Uẩn chỗ nào, cuối cùng chỉ đành ngại ngùng rời đi.

Vậy mà sau khi Giang Sách đi, Tân Uẩn lại dõi mắt nhìn theo hướng anh vừa đi, nhìn đến ngẩn người.

“Nhìn gì thế?” Tân Tử Dân đi đến hỏi.

“Có… có nhìn gì đâu ạ.” Tân Uẩn lại cụp mắt xuống sắp xếp số dược liệu trong tay.

Tân Tử Dân lắc đầu: “Lúc nãy người ta ở đây thì con hững hờ không thèm quan tâm người ta, giờ người ta đi mất rồi mới nhớ, con định làm gì đấy hả? Cậu ta còn tưởng là con ghét cậu ta đấy.”

Tân Uẩn tức giận vỗ dược liệu lên bàn: “Con chính là ghét anh ta! Rõ ràng là đàn ông có vợ rồi mà còn… còn…”

Nói được một nửa, Tân Uẩn nghẹn lời không nói được tiếp.

Có khổ cũng chỉ biết giấu vào trong lòng.

Nhưng Tân Tử Dân là ba cô ấy, sao có thể không hiểu con gái mình được chứ?

Ông ấy thở dài một hơi: “Chuyện tình cảm ấy à, không phải chuyện con muốn khống chế thì sẽ khống chế được. Tình yêu đến có là ông trời cũng không cản được, cũng không trách người ta được.”

Tân Uẩn chu mỏ: “Cứ trách anh ta!”

Ngẩn ra một lát Tân Uẩn mới đỏ hết mặt, thẹn thùng nói: “Ba, ba nói gì thế? Tình yêu tình báo gì chứ? Con còn lâu mới yêu cái đồ cao lớn thô kệch ngu ngốc kia!”

“Thế hả? Vậy hai hôm nữa cậu ta lại đến, con đừng có nhìn người ta nhé.”

“Giang Sách còn đến nữa ạ?” Ánh mắt Tân Uẩn lóe lên một cái nhưng lại ý thức được mình không nên phản ứng như vậy, liền cúi đầu xuống.

Tân Tử Dân cười ha ha.

“Yên tâm, cậu ta sẽ quay lại nhanh thôi.”

“Sao thế ạ?”

“Đơn giản lắm, hôm nay cậu ta vẫn chưa học được hết mọi thứ, ba cố ý để phần quan trọng nhất lại chưa nói. Sau khi về nhà cậu ta sẽ nghĩ không ra, thế chẳng phải là phải quay lại hỏi lần nữa à?”

Tân Uẩn bó tay lắc đầu nói: “Ba, ba cũng ác thật đấy.”

“Ác hả? Thế về sau có gì ba nói thẳng ra hết, để cậu ta học liền một mạch hết sạch luôn, khỏi phải để cậu ta đến lần nữa nhé?”

“Hừ! Không thèm nói chuyện với ba nữa.”

Tân Uẩn quay mặt đi.

Tân Tử Dân cười nói: “À đúng rồi, mấy hôm này ba có việc phải đi khỏi khu Giang Nam, lần sau Giang Sách đến con dạy anh ta thay ba.”

“Con ạ?”

“Ừ.”

Khuôn mặt Tân Uẩn đỏ hồng, trong lòng vui vẻ.

Ở bên kia.

Giang Sách gọi một chiếc taxi về nhà. Xe vừa đi được nửa đường, đột nhiên anh nghe thấy một tiếng nổ đinh tai.

Bùm!

Sau đó liền nhìn thấy ở khoảng một trăm mét phía trước, một tòa cao ốc bốc lửa cháy rừng rực.

Vụ cháy ban đầu chỉ ở trong tầng ba, mà chỉ sau vài giây ngắn ngủi đã liếm lên trên, cả tòa cao ốc mười mấy tầng đều bị ngọn lửa bao trùm.

Tiếng kêu gào, tiếng khóc, tiếng thét không ngừng vang lên bên tai.

Nhìn thế này có lẽ là do nổ bình gas mới dẫn đến đám cháy lớn như vậy được.

Giang Sách nhíu mày, ném một trăm tệ cho lái xe: “Không cần trả lại.”

Sau đó anh xuống xe, lao về phía lửa cháy hừng hực hỗ trợ cứu người.

Hiện trường loạn cào cào, lính cứu hỏa đã nhanh chóng tới nơi, dốc toàn lực dập lửa, không ngừng có người được đưa ra. Bọn họ đều bị lửa thiêu bỏng, nằm la liệt trên mặt đất.

Xe cứu thương cũng đã tới, gấp rút đưa người đi.

Nhưng thật sự quá đông người, căn bản là đưa đi không xuể, có thể thấy nhiều người sắp mất mạng vì không được cứu chữa kịp thời.

Giang Sách cũng không nghĩ ngợi nhiều, cứ thế rút kim châm ra, bắt đầu chữa trị cho từng người một. Không cần chữa trị khỏi hoàn toàn, chỉ cần cứu chữa vết thương bọn họ ổn lại, có thể kiên trì đến khi được đưa tới bệnh viện là được.

Ban đầu còn có người sợ Giang Sách làm loạn, tiến lên ngăn cản, nhưng đến khi thấy Giang Sách thành công cứu chữa được vết thương cho mấy người, mọi người cũng dần yên tâm với Giang Sách.

Nhưng…

Chỉ có một mình Giang Sách thì không đủ!

Người bị thương quả thực quá nhiều, kể cả hành động của Giang Sách có nhanh hơn đi chăng nữa cũng không thể cứu được nhiều người như thế này trong một thời gian ngắn được.

Lúc này, một người đàn ông mặt mũi trắng nhợt, thân hình gầy gò bước xuống khỏi một chiếc xe đỗ cạnh đó, cởi áo ngoài xuống, xách theo một chiếc hộp cấp cứu đi đến hiện trường.

Nhìn anh ta chắc có lẽ là một bác sĩ.

Chẳng qua là bác sĩ này cũng quá gầy rồi, nhìn cứ như thể suy dinh dưỡng, hơn nữa còn ho không dứt, bộ dạng như con gà bệnh lâu năm.

Giang Sách thậm chí còn lo lắng anh ta chưa chữa khỏi được cho mọi người thì mình đã chết trước mất rồi.

Nhưng thực tế lại hơi khác với những gì Giang Sách.

Y thuật của người đàn ông này khá lợi hại, động tác tay chân còn nhanh hơn cả Giang Sách, chỉ trong mười mấy giây đã cứu vết thương của một người ổn định.

Cầm máu, băng bó đến xuất thần nhập hóa, thủ pháp khiến cho Giang Sách nhìn thấy phải trầm trồ kinh ngạc.

Phải nói là bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất mà Giang Sách từng gặp.

Người đàn ông ngước đầu lên nhìn Giang Sách một cái, mỉm cười gật gật đầu, không nói gì chỉ tiếp tục giúp người bị thương.

Có sự giúp đỡ của một vị thần y như thế, tình hình hiện trường liền nhanh chóng ổn định.

Sau hơn một giờ đồng hồ dập lửa, đám cháy cuối cùng cũng được dập tắt, người bị thương ở hiện trường cũng đều được đưa đến bệnh viện.

Giang Sách và người đàn ông cùng ngồi xuống bồn hoa ven đường.

Thể chất của Giang Sách rất tốt, một chút mệt nhọc này cũng không là gì so với anh. Nhưng người đàn ông kia thì mệt đến thở không ra hơi, ho khan càng nặng hơn.

“Ông bạn, hình như bệnh của anh cũng rất nặng.” Giang Sách chủ động bắt chuyện.

“Bệnh vặt cũ thôi.” Người đàn ông cười nói, sau đó nuốt mấy viên thuốc, chờ đến khi đỡ ho, anh ta mới nói: “Nhìn thủ pháp của anh, tôi đoán chắc anh xuất thân từ phòng khám nhà họ Tân nhỉ?”

Giang Sách ngạc nhiên.

Người này không chỉ có y thuật cao siêu mà nhãn lực cũng tương đối mạnh, vậy mà có thể liếc mắt nhìn ra mình từ sư môn nào.

“Đúng vậy.” Giang Sách không phủ nhận.

Người đàn ông hỏi: “Không biết anh tên họ là gì?”

“Giang Sách.”

“Giáng Sách, tên hay. Nếu như tôi cũng có cái tên vang dội như vậy chắc sẽ không đến mức một thân bệnh tật thế này.” Người đàn ông tự giễu.

Giang Sách hỏi: “Không biết phải xưng hô với anh thế nào?”

“Tôi á? Ha, anh cứ gọi tôi là “Khô Lâu” là được.”

Khô Lâu?

Nghe không giống như đây là tên người.

Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta, gầy như da bọc xương, đúng thật là không khác gì một bộ xương khô.

Nói chuyện phiếm vài câu, người đàn ông đứng dậy chắp tay: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Anh Giang, sau này có duyên gặp lại.”

“Mời anh đi.”

“Mời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.