Lời Lâm Gia Vinh nói ra ai nghe cũng hiểu là đang ám chỉ cha con họ Thạch.
Thạch Khoan với Thạch Văn Bỉnh xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để chui vào, không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Đặc biệt là Thạch Khoan, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Vốn dĩ ông ta đã tính toán kĩ lưỡng rồi, ném củ khoai bỏng cho y quán nhà họ Tân, để cơ nghiệp trăm năm của họ tan nát.
Nhưng ai ngờ giữa đường nhảy ra một tên ngoại môn thế này?
Một tên mới học y như Giang Sách sao lại biết y thuật cao siêu hơn cả họ như thế được, Thạch Khoan nói bậy một “y thuật bí truyền” thôi nào ngờ nó có thật.
Đúng là xui tám kiếp mà!
Một vị khách quan trọng như Lâm Gia Vinh bị Thạch Khoan tận tay đẩy sang y quán nhà họ Tân, giúp y quán họ kiếm được một đồng minh lớn mạnh như vậy, nghĩ thôi là thấy tức.
Hơn cả là địa vị nhà họ Thạch với Lâm Gia Vinh cũng rơi rớt vụn vỡ.
Với nhân mạch và địa vị của Lâm Gia Vinh, nếu đã hạ quyết tâm làm thì nói không chừng đủ sức kéo nhà họ Thạch xuống khỏi ghế đứng đầu của ngành y này.
Hận!
Cảm giác mất cả chì lẫn chài thế này thật tồi tệ.
Lâm Gia Vinh mỉa mai nói: “Rõ ràng là y thuật không ra gì, ban đầu đã hứa rất hay cơ mà, nói gì mà chắc chắn sẽ tìm được thận tương thích để thay, kết quả đến lúc lên sân thì đùn đẩy trách nhiệm.”
“Có bấy nhiêu mà xứng làm đầu tàu ngành nghề à?”
“Đúng là sỉ nhục của giới y học mà!”
Người nói vô ý người nghe hữu ý, chân mày Giang Sách lập tức cau lại.
Anh nhìn về phía cha con họ Thạch kia, mặt không đổi sắc mà hỏi: “Sao cơ, ông Thạch Khoan có đường tìm được thận à?”
Trái tim Thạch Khoan đập chệch một nhịp.
Tuy rằng ông ta cảm thấy Giang Sách chỉ hỏi bừa một câu, có lẽ không liên quan tới bên cảnh sát đang điều tra, nhưng vẫn phải cẩn thận trả lời: “Thật ra bên bệnh viện thành phố ban đầu nói rằng có nguồn cung cấp, sau đó sát giờ mới báo là không có, thế mới chết chứ.”
“Ồ? Chỉ thế thôi sao?”
“Đương nhiên.”
Câu trả lời của Thạch Khoan rất hoàn hảo, Giang Sách biết rằng ông ta không thể nói thật, vậy nên anh cũng không hỏi nữa.
Tuy nhiên, điều này càng khiến Giang Sách chắc chắn hơn một chuyện: Vụ án của bác sĩ Thạch chắc chắn không phải là vụ án cá nhân, Thạch Khoan và Thạch Văn Bình hoàn toàn biết rõ hành vi buôn bán nội tạng người của hắn ta, thậm chí họ rất có thể là kẻ chủ mưu đằng sau mọi chuyện.
Câu hỏi bây giờ là làm thế nào để tìm ra bằng chứng?
Chuyện này không thể vội vàng.
Giang Sách biết rõ rằng hai cha con họ Thạch này có vấn đề, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không có biểu cảm gì, như thể anh không biết gì về vụ án.
Điều này làm tê liệt thần kinh của hai cha con họ Thạch.
Thạch Khoan huých tay Thạch Văn Bỉnh.
“Chúc mừng ông Lâm đã chữa được căn bệnh quái lạ. Chà, cha con chúng tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết, nên chúng tôi không ở lại lâu được.”
“Xin cáo từ trước.”
“Tạm biệt.”
Không đợi những người khác lên tiếng, hai cha con họ Thạch xoay người rời đi.
Như hai con chó chết chủ sợ bị đánh, lên xe bỏ đi ngay, không dám nán lại dù chỉ một lúc.
Lâm Gia Vinh mắng một tiếng.
“Cái khỉ gì thế không biết?”
“Y thuật không ra sao, càng không có y đức.”
“Giới y học bị thứ rác rưởi này chiếm vị trí đầu tàu thì tốt lên sao được?”
Lâm Gia Vinh nhìn Giang Sách nói: “Theo tôi thấy, chỉ có Giang thần y mới đủ tư cách ngồi lên vị trí đó!”
Giang Sách cười lắc đầu: “Tôi mới học y không tới một tháng, kinh nghiệm cũng ít, có thể chữa khỏi bệnh cho ông Lâm là chuyện trùng hợp thôi, đừng tâng bốc tôi thế tôi không nhận nổi đâu.”
Lâm Gia Vinh giơ ngón tay cái lên.
“Khen hay chê đều không quan tâm, có cái nhìn đúng đắn mới mẻ về bản thân như thế, Giang thần y đúng là tuấn tài!”
“Bác sĩ Tân, thật may mắn cho cô khi cưới được một vị ý lang quân thế này.”
Gì vậy?
Nói phét tới đâu luôn rồi vậy?
Tân Uẩn đỏ bừng mặt xấu hổ, vội vàng xua tay: “Không phải đâu, ông Lâm hiểu lầm rồi. Tôi không có quan hệ gì với Giang Sách đâu.”
“Ồ?” Lâm Gia Vinh khó hiểu nói: “Nếu hai người không phải vợ chồng thì tại sao y thuật bí truyền nhà họ Tân lại truyền cho người ngoài?”
Tân Uẩn giải thích: “Chỉ vì Giang Sách và người anh trai đã chết của tôi là chiến hữu nhiều năm, Giang Sách lại còn cứu mạng người cha già của tôi, cộng với tài năng y thuật phi thường của Giang Sách, thế nên ba tôi đã phá lệ mà nhận anh ấy làm đệ tử, truyền dạy y thuật của nhà họ Tân cho anh ấy mà không kiêng dè gì.”
Lâm Gia Vinh gật đầu: “Hoá ra là vậy. Thật mừng sao ông cụ Tân có thể có được một quan môn đệ tử kiệt xuất hơn người thế này.”
Ngập ngừng một chút, Lâm Gia Vinh cười nói: “Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng bác sĩ Tân xinh đẹp thế này, mấy gã đàn ông bình thường không xứng với cô, chỉ có những thanh niên tài tuấn như Giang thần y đây mới là người trời sinh một cặp với cô. Hay là cô cứ suy nghĩ lại xem?”
Thế này thì có hơi nói xằng nói bậy.
Giang Sách đã là người có vợ, Tân Uẩn gả kiểu gì?
Không lẽ đi làm vợ bé, bồ nhí của người ta? Xã hội bây giờ không cho phép một chồng nhiều vợ đâu!
Tân Uẩn cười khổ nói: “Chuyện này thì không cần ông Lâm nhọc lòng đâu.”
Lâm Gia Vinh cười rồi cũng không nói gì nữa, đứng lên phủi phủi áo quần: “Được rồi, nhà tôi vẫn còn việc, tôi về trước vậy, đợi có thời gian rảnh thì tôi sẽ chuẩn bị quà quý để báo đáp. Cáo từ!”
Vẫy tay, Lâm Gia Vinh được trợ lí dìu ra khỏi y quán, lên xe rời đi.
Trong y quán chẳng còn bao nhiêu người, trở nên yên ắng nhiều.
Tân Uẩn với Giang Sách nhìn nhau một cái, không biết vì sao mà cùng lúc thấy ngượng, bèn quay mặt đi.
Vốn dĩ họ chỉ là bạn bè bình thường, không nghĩ gì nhiều, nhưng lúc nãy bị Lâm Gia Vinh chọc xong thì quan hệ của họ bỗng có hơi gượng gạo, nhất thời khó mà nói chuyện tự nhiên được.
Đặc biệt là Tân Uẩn.
Bình thường Tân Uẩn ít khi để ý tới những người đàn ông khác, người phụ nữ mạnh mẽ như vậy trên cơ bản không gã đàn ông nào có thể kiểm soát được.
Trước kia Tân Uẩn chỉ thấy cảm kích Giang Sách, không có tình cảm nam nữ.
Nhưng hôm nay…
Sau khi trải qua chuyện mấy ngày rồi, tâm tư Tân Uẩn có vài sự thay đổi.
Người ta đều nói phụ nữ sẽ sùng bái rồi mới sản sinh ra tình yêu.
Phụ nữ chỉ khi đối mặt với những người đàn ông mạnh mẽ, tự tin mới xuất hiện cảm giác sùng bái, nếu người đàn ông đó vừa hay lại còn giúp đỡ, cứu rỗi mình thì sự sùng bái đó sẽ trở thành tình yêu lúc nào không hay.
Rất hiển nhiên, chuyện hôm nay xảy ra, Giang Sách đã thoả mãn hết những điều kiện bên trên.
Y thuật giỏi giang, năng khiếu trời cho, tâm lí bình tĩnh, giữ lại thanh danh cho Tân Uẩn một cách thản nhiên, bảo vệ được tiếng tăm của nhà họ Tân.
Điều này làm Tân Uẩn có hơi rung động.
Hơn cả, Giang Sách tuy rằng không tính là “đẹp trai”, nhưng thường xuyên chinh chiến nên cơ thể anh có cảm giác như tràn ngập hormone, có khí chất mạnh mẽ chỉ riêng đàn ông mới có.
Anh là một người đàn ông đích thực.
Người phụ nữ mạnh mẽ như Tân Uẩn dễ bị đàn ông đích thực thu hút hơn cả.
Nhưng số phận cứ thích trêu ngươi, tại sao Giang Sách lại là người đã có vợ chứ?
Ầy…
Tân Uẩn nửa vô ý nửa cố tình mà lén nhìn Giang Sách, chua xót ganh tị trong tim dấy lên nhiều hơn.
Lúc này, Giang Sách bước qua hỏi: “Tân Uẩn, tôi có vài chuyện không hiểu lắm, muốn hỏi cô.”
Tân Uẩn bỗng lạnh mặt nói: “Y thuật anh cao vậy, có gì mà phải hỏi tôi? Tôi không biết, không muốn trả lời!”
Nói xong thì bĩu môi bỏ đi.
Làm Giang Sách ngơ ngác cả ra.
Sao vừa nãy còn bình thường mà chớp mắt đã nổi giận rồi?
Tân Uẩn là một cô gái lạnh lùng mạnh mẽ cơ mà, sao giờ lại biến thành giống như một cô công chúa nhỏ ương ngạnh vậy?
Ôi phụ nữ nói thay đổi là thay đổi ngay.
Thật ra Giang Sách nào biết được sự thay đổi của Tân Uẩn đều là vì anh hết!