Chí Tôn Chiến Thần

Chương 169: Chương 169: Không xử phạt còn khen thưởng




Công ty giải trí Ức Mạch, trong văn phòng.

Giang Sách và những người còn lại trên mặt ai nấy cũng lộ rõ vẻ tươi cười mừng rỡ, chiêu thức tương kế tựu kế này của anh không những khiến Bách Tin Hoành phải mất tiền, mà còn khiến thanh danh của anh ta bị hủy hoại hoàn toàn.

Hiện giờ cả thế giới ai cũng biết giải trí Bá Khổng là kẻ đi ăn cắp ca khúc của người khác.

Mà mấu chốt ở đây trộm còn trộm không xong, thành ra lại tự đào mồ chôn mình, đi trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.

La Thịnh cực kỳ hài lòng: “Ông già tôi sống đến từng tuổi này rồi, cả một đời lăn lộn trong ngành này rồi, thú thực, tôi đã quen nhìn giải trí Bá Khổng bắt nạt, chèn ép người khác, nhưng trước nay chưa từng thấy có người nào bắt nạt được chúng. Từ mấy năm trước tôi đã không chịu nổi sự dơ bẩn đó, nên đã bỏ nghề về ở ẩn. Cuối cùng, tôi cũng chờ được đến ngày mây mù tan để thấy trăng sáng, hung hăng diệt giải trí Bá Khổng! Hả giận, cuối cùng cũng được hả giận!”

Giang Sách cười cười, không nói thêm gì nữa.

Kế sách lần này đã khiến Bá Khổng thua lỗ số tiền khá lớn, hơn nữa còn khiến chúng mất mặt trước bao người, nhưng vẫn chưa đến mức sụp đổ.

Nền móng của giải trí Bá Khổng vẫn sẽ tồn tại ở đó.

Nhưng nếu so về thực lực và tầm ảnh hưởng thì Ức Mạch vẫn đang đứng phía sau nó.

Cho nên, không được vui mừng quá sớm, chiến thắng nhất thời không phải thắng lợi thực sự, Giang Sách đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.

Trình Đan Đình hỏi: “Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Giang Sách gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, từ tốn đáp lời: “Bước tiếp theo sẽ là, đưa nội gián ra ánh sáng.”

Anh liếc mắt nhìn Trình Đan Đình một cái, đối phương lập tức hiểu ý, cô ấy móc chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, gọi cho thư ký: “Tiểu Ngô, giúp tôi liên hệ với nhân viên chủ quản bộ phận giám sát điều khiển giọng nói bên mảng điện ảnh và truyền hình-Triệu Đỉnh, kêu anh ta tới văn phòng chủ tịch một chuyến đi.”

Sau khi cúp điện thoại, không đến năm phút sau, Triệu Đỉnh đẩy cửa văn phòng ra, đứng trước mặt đám người Giang Sách.

Không khí có phần nặng nề.

Nhưng Triệu Đỉnh lại có vẻ khá thong dong, nét mặt anh ta không hề có bất kỳ biểu cảm khác thường nào, lẳng lặng đứng ở cửa chờ đợi.

“Tổng giám đốc Giang, ngài tìm tôi sao?”

Giang Sách nhìn chằm chằm anh ta mười mấy giây, không nói câu gì. Nếu là người bình thường, bị gọi thẳng tên tới đây thế này đã sợ tới mức run cầm cập rồi chứ, đằng này Triệu Đỉnh vẫn bình chân như vại, giống như một cục đá cứng rắn đen kịt vậy.

Những cái khác khoan hẵng bàn, nhưng tố chất tâm lý kiểu này là cực kỳ ưu tú.

“Có biết tôi tìm anh làm gì không?” Giang Sách cố tình hỏi.

“Không biết.”

“Còn giả bộ sao?”

“Tổng giám đốc Giang, tôi không biết anh đang nói gì hết.”

Trình Đan Đình không nghe nổi nữa, cô ấy chủ động mở đoạn video giám sát quay lại cảnh Triệu Đỉnh ăn cắp bản thảo nháp đã vứt trong sọt rác.

“Còn giả vờ nữa không?”

“Nói cho anh biết, điện thoại di động của anh đã bị chúng tôi cài phần mềm nghe lén. Cuộc hội thoại giữa anh và Bách Tin Hoành chúng tôi đều có bản ghi âm cả, và đã lập hồ sơ đâu ra đấy rồi, như vậy có nghĩa là, chúng tôi có thể thưa kiện anh ra tòa bất cứ lúc nào đấy!”

Trình Đan Đình tức đến nỗi thở mạnh khiến lồng ngực lên xuống phập phồng.

Tuy giải trí Bá Khổng đã bị trừng trị một vố đau, nhưng chuyện xuất hiện nội gián trong công ty khiến cô ấy thực sự rất khó chịu.

Chứng cứ đã bày ra trước mặt, Triệu Đỉnh cũng không cần phải cãi sống cãi chết làm gì nữa.

Anh ta ngẩng đầu lên, thở dài một hơi.

Và không nói thêm gì nữa.

Trầm mặc giống như một người câm điếc hoàn toàn vậy.

Giang Sách có hơi ngạc nhiên trước người đàn ông này. Một người bình thường nếu rơi vào hoàn cảnh tương tự, không bất chấp làm liều hay làm điều xằng bậy để mưu cầu sự sống thì cũng dập đầu xin tha, người bình tĩnh như Triệu Đỉnh đây thì cực kỳ hiếm thấy.

Như vậy càng chứng tỏ, anh ta là một nhân tài.

Trình Đan Đình muốn đưa Triệu Đỉnh tới cục cảnh sát xử lý, kiện anh ta với tội danh lấy trộm làm rò rỉ bí mật người khác, nhưng bị Giang Sách ngăn lại.

“Khoan đã!”

Giang Sách nhìn Triệu Đỉnh, anh hỏi: “Lý do là gì?”

Triệu Đỉnh sửng sốt: “Lý do?”

Giang Sách khẽ gật đầu: “Một người làm bất cứ chuyện gì đều có lý do riêng của họ. Anh là một trong số những nhân viên làm việc sớm nhất ở Ức Mạch này, tiền lương hay lợi ích, chức vụ địa vị cũng không phải thấp, tôi không hiểu, vì lý do gì mà anh lại bán đứng công ty?”

“Là do lợi ích công ty mang lại cho anh chưa đủ tốt? Tiền lương anh nhận được quá thấp? Anh có thành kiến, không vừa lòng với vị lãnh đạo nào hả? Hay là, do anh cảm thấy mình có tài nhưng không gặp thời, hả?”

“Chọn một lý do đi chứ?”

Triệu Đỉnh thẳng thừng phun ra một chữ: “Tiền.”

Vì tiền mà bán đứng công ty, đây là một điều rất đáng xấu hổ. Nhưng Triệu Đỉnh lại có thể thản nhiên nói ra mà không đỏ mặt, cũng không thở gấp.

Anh ta bình tĩnh giải thích: “Ba tôi bị bệnh xơ gan do quanh năm nhậu nhẹt quá nhiều, để thực hiện ca phẫu thuật sắp tới thì cần một khoản tiền kha khá. Khoản tiền này, dù có dồn hết tiền lương của tôi vào cũng không đủ, vậy nên, tôi đã quyết định hợp tác với Bách Tin Hoành.”

“Nếu tôi làm cho anh ta một việc, anh ta sẽ trả tôi hai mươi vạn.”

Dứt lời, Triệu Đỉnh thản nhiên nói tiếp: “Lý do tôi cũng đã nói rồi đấy, giờ mấy người muốn xử tôi thế nào là tùy mấy người.” . đam mỹ hài

Thì ra là thế.

Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, khóe miệng Giang Sách khẽ cong lên.

Anh hỏi: “Chữa bệnh, cần bao nhiêu tiền?”

Triệu Đỉnh trả lời: “Một ca phẫu thuật phải trả hết ba mươi vạn, tuy nhiên, nguyên liệu trình trị liệu ban đầu là hơn hai trăm vạn. Còn nữa, giai đoạn sau dưỡng bệnh phải làm trị liệu liên tục, con số này sẽ càng ngày càng lớn, và có thể sẽ không bao giờ ngừng lại.”

Một gia đình dù có nhiều tiền đến đâu, nhưng chỉ cần trong số họ có người đổ bệnh, thì có thể sẽ trở nên nghèo khó trong chốc lát.

Bệnh tật.

Đúng là thứ đáng khinh.

Giang Sách không nói gì, anh rút tờ chi phiếu ra, viết vài nét bút, rồi xé một tờ ra đưa cho Triệu Đỉnh.

“Cầm lấy.”

Triệu Đỉnh sửng sốt, anh ta đi tới nhận tờ chi phiếu, nhìn con số bên trong, hai mắt lập tức trợn tròn lên.

Con số mà Giang Sách đưa ra là: 500 vạn!

“Tổng giám đốc Giang, ngài...”

Giang Sách nói: “Năm trăm vạn đủ cho anh dùng chữa bệnh cho ba ở giai đoạn trước, và giai đoạn dưỡng bệnh sau đó nữa. Đồng thời, tôi sẽ tăng lương cho anh, đảm bảo anh không cần lo toan đề phòng nữa.”

Những người có mặt trong phòng đều trợn tròn mắt nhìn.

Anh đang muốn làm gì?

Đối với một tên nội gián, anh chẳng những không xử phạt anh ta, ngược lại còn cho anh ta tiền, như vậy thì chẳng phải anh ta no bụng quá rồi còn gì?

Trình Đan Đình sốt ruột lên tiếng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Giang, anh không nên nhẹ nhàng quá như thế!”

Giang Sách xua xua tay: “Tôi có biện pháp của riêng mình.”

Anh nói: “Chuyện này, bên giải trí Bá Khổng chắc chắn sẽ không dám chủ động nhắc tới, mà công ty chúng ta cũng không cần quảng bá hay làm rầm rộ quá, tất cả cứ coi như chưa có chuyện gì. Triệu Đỉnh, trước đây anh làm gì thì giờ vẫn làm thế ấy đi, giải trí Ức Mạch vẫn sẽ là nhà của anh.”

Lời nói này của anh thật sự khiến Triệu Đỉnh nước mắt lưng tròng.

Dù cho tính cách anh ta có quái gở đến mức nào, hay anh ta là một người đàn ông giỏi khống chế cảm xúc đi nữa, thì giờ này khắc này, tim anh ta cũng không kìm được mà rung động.

Giang Sách thật sự quá tốt với anh ta.

“Tổng giám đốc Giang, chuyện này thật sự được sao?”

“Có gì mà không được?”

“Tôi bán đứng công ty, bán đứng anh, anh thật sự không giao tôi cho cảnh sát, không xử phạt tôi sao?”

Giang Sách cười cười: “Nếu xử phạt anh có thể cứu vãn những tổn thất vừa qua thì tôi rất sẵn lòng làm vậy. Nhưng hiển nhiên, xử phạt anh, những gì tôi mất đi cũng không có cách nào lấy lại được, ngược lại công ty còn mất đi một nhân viên dày kinh nghiệm, mất đi người người có năng lực nghiệp vụ cực tốt, như vậy thì tôi lại không có lời rồi.”

“Nhưng không xử phạt anh không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra.”

“Triệu Đỉnh, tôi muốn anh dốc toàn lực làm việc, giúp tôi sáng tạo ra những giá trị lớn hơn nữa. Còn nữa, anh nhớ cho kỹ đây, năm trăm vạn đó tôi không cho anh, mà là cho anh mượn. Nếu anh không thể sáng tạo ra những thứ có giá trị hơn nữa, vẫn để bản thân xếp chung hàng với những nhân viên nhỏ không có lý tưởng thì tôi sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi đấy.”

Triệu Đỉnh kiên định gật đầu.

“Tổng giám đốc Giang, tôi nhất định sẽ không để anh phải thất vọng đâu.”

“Tôi nhất định sẽ bỏ ra trăm phần trăm nỗ lực của mình, biến Ức Mạch trở thành công ty giải trí hàng đầu Giang Nam này!”

Giang Sách cười: “Thứ tôi muốn nghe chính là những lời này, được rồi, anh ra ngoài trước đi. Nhớ lau nước mắt đi, đừng để người khác nhìn thấy.”

“Vâng.”

Triệu Đỉnh cầm tờ chi phiếu, cảm động rời khỏi văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.