Chí Tôn Chiến Thần

Chương 168: Chương 168: Tương kế tựu kế!




Công ty giải trí Bá Khổng bắt đầu khua chiêng gõ mõ đủ thể loại, tất cả mọi người ai nấy đều sốt ruột, hớt hải bắt tay vào làm việc, chưa đến một giờ sau, một bài hát mới đã ra lò.

Họ đẩy nhanh tiến độ, kêu Hoa Tưởng Dung lập tức vào phòng thu ca khúc mới với lyrics mới.

Làm việc hết công suất tới tận đêm khuya, cuối cùng, ca khúc mới cũng được thu xong.

Bách Tin Hoành dường như bất chấp tất cả, anh ta không còn quan tâm đến cái gọi là thời gian phát hành nữa, sau khi chắc chắn ca khúc không có khuyết điểm gì lớn thì lập tức cho đăng tải trên nền tảng âm nhạc lớn.

Khốc Miêu, Kuta, Cloud Music, OO Music, Crabmi Music, Qiandu Music, chỉ trong chớp mắt, bài hát đã được đăng tải trên hơn chục nền tảng âm nhạc khác nhau.

Bất kỳ nền tảng nào, chỉ cần có chút danh tiếng là bọn họ đều sẽ đăng tải lên để nâng cao sức phủ sóng.

Chớp mắt một cái, ca khúc mới của công ty giải trí Bá Khổng mới phát hành——”Vãng tích khúc” lập tức càn quét khắp các nền tảng lớn nhỏ trong giới âm nhạc.

Bọn họ không tiếc tiền đầu tư.

Trên các nền tảng lớn, họ sẵn sàng chi tiền mua danh sách, mua số lượng, dường như trong cùng một thời gian, bài hát đã vươn lên dẫn đầu danh sách 24h của tất cả các nền tảng lớn.

“Vãng tích khúc” trở thành một sản phẩm tạo nên cơn sốt cho giải trí Bá Khổng.

Sở hữu trong tay hai sản phẩm gây sốt, Bách Tin Hoành đang cực kỳ đắc ý, đợi đến khi buổi biểu diễn đêm giao thừa diễn ra, anh ta sẽ tạo ra một cú hích lớn, phải biết tận dụng thời cơ, rèn sắt khi còn nóng, bắn phát súng khai hỏa mức độ nổi tiếng của hai ca khúc này.

Không chỉ vậy, nhờ việc phát hành hai ca khúc này trong thời gian chớp nhoáng mà danh tiếng của Hoa Tưởng Dung cũng thăng hoa không kém.

Ở thời điểm hiện tại, Hoa Tưởng Dung chính là nghệ sĩ đắt giá nhất trên thị trường.

Muốn mời được cô ta, các bầu show phải bỏ ra số tiền không hề nhỏ.

Khai hỏa mức độ nổi tiếng, thành công lăng xê nghệ sĩ, và thậm chí là chèn ép đối thủ đến mức không còn đường lui, một mũi tên trúng ba con nhạn!

Bấy lâu nay đã bị giải trí Ức Mạch đè bẹp đến nỗi không ngóc đầu lên nổi, nay Bách Tin Hoành đã dùng kế sách “nội gián”, coi như là hòa nhau một ván.

Anh ta vui vẻ đứng trong văn phòng, quơ tay múa chân loạn xạ.

Bên kia.

Về phía công ty giải trí Ức Mạch, ngoài mấy vị giám đốc điều hành cấp cao ra, những nhân viên trong công ty không ai biết chuyện cơ mật của công ty đã bị người ta trộm mất, bao gồm cả chuyện có nội gián trong công ty họ cũng không biết.

Vì vậy, dù mọi người vẫn có chút lo lắng về sự phát triển vượt bậc của giải trí Bá Khổng gần đây, nhưng ít nhiều họ vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ.

Bên giải trí Ức Mạch không chủ động truy xét, tra tìm nội gián, thì bên Bá Khổng cũng không thể thừa nhận thứ bọn họ đang sở hữu lúc này là nhờ sử dụng nội gián đi lấy cắp về.

Cho nên, mọi chuyện đến giờ vẫn khá yên bình, chưa có bất cứ động tĩnh gì.

Trong văn phòng.

Giang Sách từ tốn thưởng thức trà, nhìn thứ hạng của “Vãng tích khúc” trên các nền tảng âm nhạc lớn, trong lòng vui sướng cực kỳ.

Nhưng anh vẫn cố kiềm chế, duy trì đúng dáng vẻ cần có.

Còn Trình Đan Đình và La Thịnh thì ngược lại, hai người cười đến nỗi ngả trước ngả sau.

Trình Đan Đình nói: “Ha ha ha, Bách Tin Hoành kia là đồ não lợn hay sao vậy, giờ mà anh ta còn nghĩ là mình đang chiếm lợi thế hơn sao? Đợi đến khi anh ta phát hiện ra vấn đề thì chắc có lẽ anh ta đau đến đứt ruột chứ đùa.”

La Thịnh cũng gật đầu phụ họa: “Chắc giờ này cậu ta vẫn vui vẻ đứng trong văn phòng ca hát nhảy nhót ấy nhỉ?”

Nếu để người ngoài nhìn thấy biểu cảm của ba người bọn họ lúc này thì chắc chắn sẽ thấy rất kỳ lạ.

Bởi vì tại sao giải trí Bá Khống đang khiến giới giải trí bùng nổ, mà bọn họ không hề lo lắng khẩn trương, ngược lại còn ngồi đây cười đùa vui vẻ đến mức này?

Giang Sách đặt chén trà xuống, hờ hững nói: “Thời gian sắp hết rồi, Đan Đình, hãy thông qua những người có tầm ảnh hưởng trên các trang mạng xã hội, bắt đầu hành động đi.”

“OK! Tôi đã đợi anh nói lời này từ lâu rồi, các thông cáo báo chí đã sẵn sàng rồi đây.”

Nói làm là làm luôn.

Trình Đan Đình đem toàn bộ thông cáo báo chí gửi đến tay những người có tầm ảnh hưởng trên nền tảng xã hội, sau đó thông qua các bản chỉnh sửa của họ, bản thông cáo chính thức được phát hành.

Đồng thời, trên các trang mạng xã hội lớn trong nước như Daohu, Goupu, Diya và Tieba, một số lượng lớn các bài đăng phân tích có dán hastag “Vãng tích khúc” xuất hiện trong chốc lát.

Chớp mắt một cái, lửa trời lan ra cháy khắp đồng cỏ.

Quần chúng ăn dưa đọc được mấy bài phân tích đó xong thì cười đến nỗi không khép được miệng.

Giờ này khắc này, bên trong giải trí Bá Khổng.

Bách Tin Hoành vẫn rất đắc ý nhìn số liệu tăng vùn vụt của bài hát mới, nhưng sự vui vẻ tự hào đó của anh ta sắp bị phá hỏng rồi.

Hoa Tưởng Dung và Lưu Sùng cũng đang có mặt trong văn phòng anh ta, cả ba người đều dùng hết sức để hưởng thụ niềm vui sướng không dễ gì có được này. Tuy có tốn chút tiền, nhưng lưu lượng và danh tiếng của họ đều đang đi lên.

Số tiền này, có giá trị lắm!

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên không ngừng, nghe tiết tấu thì có vẻ người đứng bên ngoài đang có chuyện gì rất gấp.

“Vào đi.”

Cánh cửa được mở ra, tên thư ký bước vào, trên tay anh ta có cầm theo một cái laptop, nét mặt lộ rõ vẻ u sầu.

Bách Tin Hoành cực kỳ không vui.

“Cậu bị gì thế? Sao lại trưng ra dáng vẻ như đưa đám thế kia.”

“Ngày vui, cậu đừng có làm hỏng tâm trạng của tôi.”

Tay thư ký đi tới trước mặt ba người họ, anh ta đặt chiếc laptop lên bàn: “Tổng giám đốc Bách, không xong rồi, có chuyện lớn.”

“Chuyện lớn cái quỷ gì?”

“Haiz, tôi cũng không biết nói sao nữa, tổng giám đốc hãy đọc qua mấy bình luận trên mạng về ca khúc mới của công ty chúng ta đi ạ.”

Bách Tin Hoành nghi ngờ quay máy tính lại xem, Hoa Tưởng Dung và Lưu Sùng cũng tò mò tiến tới gần, xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Họ click vào một bài phân tích do một người có tầm ảnh hưởng trên các nền tảng mạng xã hội đăng tải.

Ý tứ trong bài đăng này rất đơn giản, câu từ cũng rất đơn giản, là một bài “thơ loại văn vần”, dùng âm đọc gần giống hoặc giống nhau viết nên.

Toàn bài có tổng cộng hai mươi tư câu, nếu nối mỗi chữ đầu của các câu lại với nhau thì sẽ được dòng chữ: “Thứ ca bàn toàn thư ngư ý mặc vẫn vũ. Bãi khổng văn dục bổ diêu liên, thấu các đáo từ mĩ thất yên.” . Truyện Phương Tây

Bách Tin Hoành khẽ nheo mày, tất cả hai mươi tư chữ cái này kết hợp với nhau chẳng có ý nghĩa gì cả, mà cũng không nhìn ra bất cứ điểm sai nào hết.

Anh ta tiếp tục lướt xuống dưới xem tiếp.

Sau khi người đăng sửa lại tất cả thành các từ đọc gần giống hoặc giống chữ ban đầu thì, hai mươi tư chữ này lập tức có ý nghĩa là: “Bản quyền ca khúc này thuộc về giải trí Ức Mạch. Giải trí Bá Khổng đã không biết xấu hổ, trộm ca khúc đạo lyrics mà không chớp mắt.”

“…”

Mọi người có mặt trong căn phòng đều trợn tròn mắt nhìn, chết lặng không thốt nên lời.

Bị phản đòn một vố đau rồi!

Cái mặt già của Bách Tin Hoành bỗng đen như màu gan lợn, tức đến nỗi suýt hộc máu mồm.

“Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ, đồ vô liêm sỉ!”

“Giang Sách, con mẹ nó chứ, mày dám chơi tao?”

Giờ phút này anh ta mới ý thức được, làm gì có chuyện ăn cắp bài hát lần thứ hai mà vẫn thuận lợi như thế được.

Theo lẽ thông thường mà nói thì, giải trí Ức Mạch sau khi bị mất trộm lần đầu tiên sẽ tăng cường phòng bị, không để xảy ra sai lầm tương tự.

Nhưng nội gián của anh ta lại dễ dàng ra tay lần nữa, lại còn gọn nhẹ như vậy.

Bách Tin Hoành đã quá bất cẩn rồi, anh ta nghĩ Giang Sách quá đơn giản nên mới cho rằng Giang Sách sẽ vấp ngã ở cùng một chỗ thêm lần nữa như vậy.

Nhưng trên thực tế thì, đây là tương kế tựu kế của họ.

Chẳng phải anh thích ăn cắp sao? Vậy được, tôi vứt cho anh tha hồ trộm.

Còn Bách Tin Hoành đáng thương thì vẫn nghĩ rằng mình lại trộm được món hời nữa, tiêu phí biết bao sức người, sức của, bỏ tiền đầu tư để phát hành bài hát và đưa nó lên vị trí đầu bảng ở các nền tảng nhạc số.

Giờ thì đã tiếc đứt ruột rồi đây.

Số tiền mất trắng còn chưa biết tính sao, thì việc quan trọng nhất cần lo chính là, thanh danh đã bị bôi nhọ hoàn toàn rồi!

Trước đó anh ta nhìn “Vãng tích khúc” vươn lên đứng đầu các bảng xếp hạng với lượt truy cập tăng vọt không ngừng thì giờ đây, anh ta chỉ hận nỗi không thể xóa bỏ ca khúc này khỏi các bảng xếp hạng lớn ngay lập tức.

Mất mặt.

Thật sự quá mất mặt!

Bách Tin Hoành quát to: “Đứng thất thần ra đấy là gì hả? Còn không mau bàn kế hoạch với bộ phận quan hệ công chúng đi. Còn nữa, xóa ngay bài hát này khỏi mọi nền tảng nhạc số cho tôi, nhanh!”

Thư ký sốt ruột nói: “Nhưng chúng ta vừa bỏ ra một số tiền khá lớn mua bảng danh sách, mua số lượng, nếu giờ xóa bài hát đó đi thì chúng ta lãi được bao nhiêu chứ?”

Bách Tin Hoành nóng nảy.

“Con mẹ nó, giờ này còn để ý đến tiền được sao?”

“Bài hát này còn nằm trên bảng xếp hạng thêm một giây nào nữa, thì giây nấy giải trí Bá Khổng chúng ta còn bị người đời nhạo báng phỉ nhổ.”

“Bị phá hủy hết, thanh danh của Bá Khổng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!”

“Mau lên, đừng nhiều lời vô nghĩa nữa, xóa mau, mau xóa bài hát này mau cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.