Chí Tôn Chiến Thần

Chương 460: Chương 460: Mật báo




Viên Nhai Vĩ cười khẩy: “Đôi mắt của cậu ư? Nực cười, chẳng lẽ chúng tôi phải đánh cược tương lai của toàn bộ công ty vào năng lực phán đoán của cậu ư? Chuyện này quá đùa bỡn rồi đó?”

Ông chủ đã đi đầu phản đối, nên đám tay sai cũng trở nên ngày càng hung tàn.

Mọi người đồng loạt chỉ trích Giang Sách, bảo ý tưởng của anh nực cười và không thiết thực đến nhường nào.

Tiếng ầm ĩ kéo dài rất lâu.

Cuối cùng, Kỳ Chấn không thể nhịn được nữa, đập mạnh xuống bàn quát: “Tất cả im lặng hết cho tôi!”

Ông ta nhìn mọi người xung quanh, không ai dám nói gì nữa.

Chứng kiến cảnh tượng này, Kỳ Chấn càng tin tưởng lời Giang Sách. Thật ra về cơ bản toàn bộ tầng lớp quản lý của công ty đều đã bị Viên Nhai Vĩ khống chế, nếu còn không thanh trừ, chi nhánh ở khu vực Giang Nam sẽ thật sự tiêu đời.

Ông ta cố kiềm nén lửa giận, nói sâu xa: “Mọi người hãy nghe tôi nói, quả thật chuyện này nghe có vẻ khá điên rồ, nhưng mọi người đều đã biết rõ năng lực của Giang Sách.”

“Mặc kệ là kỳ tích một trăm viên ngọc cao cấp liên tiếp hồi trước, hay là sau này hàng chục công ty tranh giành ký hợp đồng với cậu ấy.”

“Ở phương diện phán đoán ngọc, chắc chắn Giang Sách là nhân tài hàng đầu, không ai có thể sở hữu năng lực như cậu ấy, cho nên tôi mới dám đặt cược tương lai của công ty vào cậu ấy.”

“Nếu nói một cách khiêm tốn, cho dù Giang Sách thua cược thì sao chứ? Không có Giang Sách sẽ không có Châu báu Hằng Tinh ngày hôm nay, vì thế tôi cá cược.”

Chủ tịch đã nói như vậy rồi, mấy người khác đầu còn gì để nói nữa?

Cho dù bọn họ không muốn thừa nhận Giang Sách thì bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác.

Kỳ Chấn hoàn toàn không cho mọi người cơ hội để phản bác, mà nói thẳng: “Tôi gọi mọi người đến đây không phải là để thương lượng với mọi người, mà là để thông báo. Mọi người hãy nhớ cho kỹ, từ nay về sau, người trong công ty đều phải phối hợp hành động với Giang Sách, bằng không cút khỏi công ty cho tôi!”

Không ai dám nhìn vào mắt của Kỳ Chấn.

“Tan họp.”

Kỳ Chấn vừa dứt mệnh lệnh, mọi người từ từ đứng dậy, lần lượt rời khỏi phòng hội nghị.

Đợi sau khi mọi người rời đi, Kỳ Chấn và Giang Sách liếc nhìn nhau, nhưng không nói gì cả.

Coi như bọn họ đã song ca xong, tiếp theo nên đến lượt đối phương biểu diễn rồi.

Bên này.

Viên Nhai Vĩ và Thường Dương vừa trở về văn phòng đã khóa trái cửa, rồi trốn ở trong phòng thì thầm.

“Không phải, rốt cuộc Kỳ Chấn và Giang Sách đang có ý gì? Chẳng phải bọn họ đang làm chuyện mù quáng hay sao?” Viên Nhai Vĩ vô cùng khó hiểu.

Bọn họ kéo các chi nhánh trên toàn thế giới vào trong phán đoán đặt cược tương lai của Châu báu Hằng Tinh của Giang Sách, chẳng phải là chuyện mù quáng hay sao?

Thường Dương cười khẩy: “Chẳng phải chuyện này rất tốt à? Dù gì mục đích của chúng ta cũng là phá hủy Châu báu Hằng Tinh, bây giờ thì tốt rồi, chúng ta không cần phải ra tay nữa, mà bọn họ sẽ tự đùa bỡn đến chết.”

Viên Nhai Vĩ cau mày.

Ông ta ngồi xuống, đầu ngón tay gõ nhẹ xuống bàn.

“Ông nói thử xem, liệu kế hoạch của Giang Sách có thành hiện thực không?”

“Làm sao có thể?”

Viên Nhai Vĩ càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng: “Ông vẫn còn nhớ chuyện lần trước chứ? Một trăm viên đá thô liên tiếp đều có chất lượng cao cấp, năng lực của Giang Sách thật sự vượt xa người bình thường. Khoảng thời gian này, tôi cũng đã âm thầm điều tra, hễ là công ty châu báu nào hợp tác với Giang Sách đều kiếm được một bộn, mỗi lần nhờ Giang Sách đi chọn đá thô thì không có một viên nào lỡ tay. Giang Sách thật sự có năng lực đặc biệt nhận biết đá thô cao cấp.”

Thường Dương cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ông ta hơi sợ hãi nói: “Nếu đúng là như vậy thì tình hình không được khả quan cho lắm. Ngộ nhỡ Giang Sách thật sự bỏ ra hai tỷ rưỡi mua hết đá thô chất lượng cao cấp từ tay ba nhà cung cấp chính, vậy thì bên Reeves chỉ có thể mua đá thô tạp nham, hoặc bỏ ra số tiền cao gấp mấy lần để mua từ nơi khác. Như vậy chuỗi tiền vốn của Châu báu Thiệu Anh sẽ khó mà cầm cự được.”

Cả hai người đều nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể đặt cược ánh mắt của Giang Sách có chuẩn xác hay không.

Viên Nhai Vĩ nói: “Thường Dương, ông hãy trông chừng Giang Sách cho tôi, sau đó nghĩ cách chứng thực độ chính xác của ánh mắt cậu ta.”

Thật ra chuyện này còn cần phải chứng thực nữa ư?

Năng lực phán đoán siêu phàm của Giang Sách đã sớm được mọi người biết đến.

Thường Dương cũng bất đắc dĩ gật đầu: “Được, tôi sẽ đi trông chừng ngay.”

Mấy ngày kế tiếp, Châu báu Hằng Tinh liên tục có những động thái lớn, đầu tiên là huy động vốn từ các chi nhánh trên thế giới, trong vòng ba ngày đã thu gom được hai tỷ rưỡi tiền thu mua.

Sau đó, Giang Sách đích thân tiếp cận ba nhà cung cấp chính, dùng mức giá cao gấp ba lần giá đóng gói để thu mua đá thô của đối phương, rồi đưa ra yêu cầu duy nhất là để cho Giang Sách đích thân đi lựa chọn.

Và thế là một cảnh tượng vô cùng hy hữu đã xảy ra.

Giang Sách ngồi trong nhà kho của người ta, cộng thêm hai trợ thủ phụ trách đưa đá thô cho Giang Sách, còn Giang Sách thì tiến hành phán đoán thử xem có nên mua hay không.

Cứ thế anh tiến hành phán đoán từng viên một.

Dựa vào tiết tấu này, phải mất mười mấy ngày mới có thể phân loại toàn bộ đá thô của ba nhà cung cấp chính.

Trong quá trình này, Thường Dương đã lén mua chuộc một trợ lý, mang về một viên đá thô mà Giang Sách đã phán đoán, sau khi cắt ra, quả nhiên là đá thô chất lượng cao cấp, điều này càng chứng thực ánh mắt của Giang Sách.

Nếu để mặc mọi chuyện tiến triển như vậy, e rằng Châu báu Thiệu Anh sẽ tiêu đời.

Đêm tối.

Một chiếc xe hơi lặng lẽ lái đến Châu báu Thiệu Anh.

Cửa xe mở ra, Viên Nhai Vĩ bước xuống xe, theo nhân viên lễ tân đi vào tòa nhà văn phòng, để gặp Reeves.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Viên Nhai Vĩ cũng không nói nhảm, tiến lên nói: “Reeves, tôi có một tin tức vô cùng xấu muốn nói cho cậu biết.”

“Ồ? Tin xấu gì vậy?”

Viên Nhai Vĩ nói ra tường tận kế hoạch của Giang Sách cho Reeves nghe.

Hơn nữa, ông ta còn đặt viên đá thô mà mình đã lén mang về cắt kia xuống bàn.

“Cậu xem, đây chính là đá thô mà Giang Sách đã phán đoán.”

“Mặc dù tôi rất ghét Giang Sách, nhưng có một điều tôi không thể không nói, ánh mắt của cậu ta thật sự quá nham hiểm, hễ là đá thô do cậu ta nhận định, chắc chắn sẽ là đá thô có chất lượng cao cấp.”

“Reeves, cậu đã gặp phải rắc rối lớn rồi.”

Reeves nghe xong thì nhíu chặt mày.

Đúng vậy, nếu cứ để mặc cho tình trạng này tiếp diễn, một khi Giang Sách hoàn thành việc phân loại, mua hết lô đá thô chất lượng cao này thì kết quả có thể tưởng tượng được.

Châu báu Thiệu Anh của bọn họ sẽ nghênh đón một trận tai ương.

“Không được, tuyệt đối không được để Giang Sách đạt được mục đích.”

Reeves đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, suy nghĩ cách ứng phó.

Một lúc lâu sau, mắt anh ta nhất thời sáng lên.

“Nếu Giang Sách có thể mua, chẳng lẽ tôi lại không thể?”

Viên Nhai Vĩ tò mò hỏi: “Tổng giám đốc, cậu muốn làm gì?”

Reeves cười nói: “Chỉ cần đá thô vẫn chưa bán cho Giang Sách thì nó vẫn thuộc quyền sở hữu của ba nhà cung cấp chính. Tôi hoàn toàn có thể đợi Giang Sách phân loại xong, rồi giành mua hết trước mặt anh ta.”

“Anh ta bỏ ra hai tỷ rưỡi thì tôi bỏ ra ba tỷ.”

Anh ta bỏ ra ba tỷ mua đống đá thô cao cấp về, sau khi gia công bán ra, có thể kiếm được cả chục tỷ, nếu tâm địa đen tối hơn một chút, thậm chí còn có thể kiếm được ba bốn chục tỷ.

Đây là cơ hội cực kỳ tốt để kiếm tiền, Giang Sách sẽ trở thành người làm công, phân loại đá thô cho Reeves.

Viên Nhai Vĩ gật đầu: “Đây là một ý hay, nhưng cậu phải bàn bạc kỹ lưỡng với ba nhà cung cấp chính trước. Liệu bọn họ có nghe lời cậu không?”

Reeves mỉm cười: “Ông cứ yên tâm, ba ông chủ đó, một người thích đồ cổ, một người thích người đẹp còn người kia thì thích uống rượu. Bọn họ đã bị tôi nắm chặt mạch máu rồi, bảo đảm sẽ lựa chọn bán cho tôi thay vì Giang Sách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.