Sau hơn một tuần, Giang Sách đã phân loại thành công tất cả các khối nguyên thạch chất lượng cao nhất, hơn nữa tiến hành đàm phán với ba nhà cung cấp lớn, hứa sẽ cấp cho mỗi nhà bọn họ tám trăm triệu tiền mua hàng, tổng cộng là 2,4 tỷ đồng.
Bây giờ, chỉ thiếu bước ký hợp đồng và thanh toán tiền.
Vì việc mua bán quy mô lớn như vậy cần một chút thời gian chuẩn bị nên Giang Sách đã bàn bạc với họ sẽ ký hợp đồng và thanh toán tiền sau hai ngày.
Giang Sách liên tục chỉ thị rằng những khối nguyên thạch này không thể bán cho người khác, chỉ có thể bán cho Châu báu Hằng Tinh, chỉ có thể bán cho Giang Sách anh.
Ba nhà cung cấp luôn miệng đồng ý.
Trên thực tế, cho dù bọn họ không đồng ý, cũng không có công ty nào khác chịu mua.
Thứ nhất, nếu các công ty khác dám phê chuẩn lô hàng này, chẳng khác nào với việc đối nghịch với Châu báu Hằng Tinh, sẽ không gánh chịu nổi hậu quả.
Thứ hai, các công ty khác không có trong tay khoản tiền lớn như trong Châu báu Hằng Tinh. 2,4 tỷ, không phải công ty nào cũng có thể lấy ra được.
Cứ như vậy, sau khi thảo luận với tất cả bọn họ, Giang Sách rời công ty của nhà cung cấp và quay trở lại Châu báu Hằng Tinh.
Trong khoảng thời gian này, mọi hành động của Giang Sách đều bị Viên Nhai Vĩ nhìn chằm chằm.
Ngay sau khi Giang Sách hoàn thành việc phân loại, Viên Nhai Vĩ đã gọi cho Reeves và mật báo cho đối phương về vấn đề này.
Giang Sách quay trở lại công ty và nhốt mình trong văn phòng. Ngoại trừ chủ tịch Kỳ Chấn, những người khác đừng mong nhìn thấy anh, ngay cả dì quét dọn cũng bị cấm vào văn phòng của anh.
Điều này đủ thấy Giang Sách coi trọng nhiệm vụ lần này nghiêm túc như thế nào.
Mọi người đều tin rằng Giang Sách đang tiến hành cố gắng cuối cùng trong văn phòng để gom tiền trong thời gian ngắn nhất, hòng có thể để giành được số lượng lớn nguyên thạch này.
Tuy nhiên...
Khi Kỳ Chấn đẩy cửa văn phòng ra, ông ta nhìn thấy Giang Sách đang hứng thú uống cà phê nghe nhạc.
“Cậu nhàn nhã thật.”
Kỳ Chấn lập tức đóng cửa lại, đi vào ngồi ở trên sô pha, cười ha ha nói: “Cậu tự nhốt mình trong phòng làm việc, mọi người đều cho rằng cậu bạt mạng làm việc đấy.”
Giang Sách đặt chiếc cốc xuống: “Chỉ có như vậy mới có thể làm cho những người trong âm thầm đó cảm thấy khẩn trương, cũng có thể kích thích ham muốn phản kháng của họ. Đồng thời, tôi nhốt mình trong văn phòng không phải sẽ thuận tiện hơn cho họ sao?”
Kỳ Chấn gật đầu.
“Trong khoảng thời gian này, Viên Nhai Vĩ đã theo dõi mọi động thái của cậu. Họ chắc chắn đã biết việc phân loại bên phía cậu đã hoàn thành. Bước tiếp theo là đợi họ cắn câu.”
Ngừng một chút, Kỳ Chấn nói tiếp: “Điều duy nhất tôi sợ bây giờ là Châu báu Thiệu Anh không có nhiều tiền như vậy. Chú em Giang, cậu nói xem chúng ta ra giá 2,4 tỷ có quá cao không?”
Giang Sách cười thoải mái: “Yên tâm đi, tôi đã tính toán tốt rồi. Bên Châu báu Thiệu Anh chắc hẳn lấy ra được cái giá ba tỷ, cái giá này sẽ đào rỗng bọn họ.”
Kỳ Chấn cười xấu xa nói: “Vậy thì không còn gì tốt hơn. Bây giờ lưới đã giăng, chỉ cần đợi cá chui vào là được.”
Giang Sách cười không nói lời nào, cầm cốc lên uống một ngụm cà phê.
“Ừ, cà phê này thực sự rất ngọt!”
...
Khi trời bắt đầu tối, Sử Chính Cương, một trong ba ông chủ của nhà cung cấp lớn, cầm túi da bước ra khỏi tòa nhà văn phòng. Còn chưa lên xe, ông ta nhìn thấy một người đàn ông gầy đeo kính đi ngang qua.
“Ông chủ Sử, đã lâu không gặp.” Người tới chính là Reeves.
Sử Chính Cương nhìn thấy thì nhiệt tình nói: “Yo, chú em đến rồi à? Sao nào, tìm tôi nhập hàng à?”
Reeves xua tay: “Cũng không phải, hôm nay em đến tìm là muốn dẫn anh đi tắm rửa một cái.”
“Tắm rửa?”
“Đúng vậy, em biết một trung tâm tắm rửa, rất thoải mái.”
Sử Chính Cương gật đầu: “Vậy thì tốt, đúng lúc hai ngày rồi tôi không tắm, trên người không thoải mái. Đi thôi, chúng ta đi tắm cùng nhau.”
Vì vậy, Sử Chính Cương lên xe của Reeves và đến một trung tâm tắm tên là Xuất Thủy Phù Dung.
Dưới sự dẫn dắt của lễ tân, cả hai vào phòng riêng.
Reeves hoàn toàn không đề cập đến chuyện mua hàng, chỉ đưa Sử Chính Cương đi chơi, trước tiên đi tắm ở trung tâm tắm, sau đó uống một chai rượu vang đỏ hảo hạng, khiến Sử Chính Cương khá vui vẻ.
Chờ khi Sử Chính Cương nằm trên giường trong phòng bao, tâm trạng sảng khoái vô cùng, ông ta chỉ vào Reeves: “Chú em à, trong số rất nhiều đối tác, chú là người duy nhất hiểu tôi. Được rồi, đừng có thừa nước đục thả câu nữa, tìm tôi có chuyện gì nói thẳng đi.”
Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí, người ta dẫn bạn đi tắm, mời bạn uống rượu, không thể thuần túy là để mua vui, tất nhiên là phải có mục đích.
Reeves mỉm cười: “Nếu ông chủ Sử đã nói như vậy, vậy em sẽ không giấu giếm. Hôm nay em đến gặp ông chủ Sử anh là để nói về việc mua nguyên thạch.”
“Ồ? Chú em, chú muốn nhập hàng của tôi à?”
“Đúng.”
“Ha ha, tôi và chú có quan hệ gì chứ? Muốn nhập hàng thì cứ nói thẳng, không cần khách sáo như vậy.”
Reeves ho khan một tiếng, nói: “Hàng em muốn mua không phải là hàng hóa thông thường.”
Sử Chính Cương thay đổi sắc mặt: “Ý của chú là?”
Reeves nghiêm nghị nói: “Ông chủ Sử, để em nói thẳng với anh, em nhìn trúng lô hàng mà anh muốn bán cho Châu báu Hằng Tinh.”
Hai người nhìn nhau rất lâu.
Sử Chính Cương phụt cười: “Chú em, chú đang đùa tôi à? Trò đùa này không vui chút nào.”
Reeves lại nghiêm mặt nói: “Ông chủ Sử, em rất nghiêm túc.”
Sử Chính Cương thu hồi nụ cười, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị: “Đủ rồi, chú em. Chú có biết điều quan trọng nhất trong ngành của chúng ta là chữ tín không? Tôi đã hứa bán nó cho Châu báu Hằng Tinh, làm sao có thể thất tín với người ta được? Nếu tôi cho chú đi cửa sau, sau này các công ty khác còn có thể tin tưởng tôi không?”
“Hơn nữa, các công ty nhỏ bình thường thì thôi đi, nhưng đó là Châu báu Hằng Tinh, một thương hiệu chuỗi lớn toàn cầu, có thể dễ dàng đắc tội sao? Giang Sách đã mất hơn một tuần để chọn ra lô hàng đó, sao nào, chú muốn chiếm hời à?”
“Họ đưa ra giá mua cao ngất trời cho tôi là tám trăm triệu nhân dân tệ, rất tử tế.”
“Cho nên, bất kể nhìn từ mặt nào, tôi hoàn toàn không có lý do gì để bán đợt hàng này cho chú!”
Những lời này khá dứt khoát, không có chỗ cho thương lượng.
Reeves đã làm việc với ông ta lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Sử Chính Cương quyết đoán như vậy. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao hợp tác với Châu báu Hằng Tinh lần này liên quan đến rất nhiều thứ, tuyệt đối không thể dễ dàng thay đổi.
Sử Chính Cương không gánh nổi hậu quả.
Nhưng Reeves vẫn phải lay động được ông ta, nếu Giang Sách thực sự mua được lô hàng này thì quả là một thảm họa cho Châu báu Thiệu Anh!
“Ông chủ Sử, em nghĩ...”
“Đừng nói nữa!”
Sử Chính Cương trừng mắt nhìn Reeves: “Chú em, lần này cũng vì là chú. Nếu là người khác, tôi đã sớm trở mặt rồi.”
Đã nói đến nước này rồi, còn nói được gì nữa?
Reeves nằm xuống.
Không còn cách nào khác, xem ra phải dùng vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn mới được.