Những đại gia đằng sau ai nấy đều khinh bỉ mà nhìn Giang Sách, đều đang đợi đến lúc anh mất mặt.
Giang Sách chưa nói gì, Tân Uẩn đã khó chịu trước.
Đến buổi vũ hội với tinh thần phấn chấn, nhưng lại bị ban tổ chức chặn cửa. Chuyện quái gì thế này?
Cô ấy lạnh mặt nói: “Rõ ràng là các người gửi thiệp mời mời chúng tôi đến tham gia vũ hội, bây giờ lại nói thiệp của chúng tôi là đồ trộm cướp, có ai làm ăn như các người không? Cùng lắm chúng tôi không tham gia nữa!”
“Không tham gia ư? Haha.”
Nhân viên lễ tân kia búng tay, lập tức có bảy tám bảo vệ vây quanh.
“Cô nghĩ đây là đâu chứ? Đây là Thuỷ Vân Thiên! Không phải muốn đến là đến muốn đi là đi.”
“Hôm nay mà không khai rõ sự tình thì các người đừng hòng ra khỏi đây.”
Giang Sách cau mày, bên tổ chức này có hơi quá đáng rồi đấy.
Anh hỏi: “Thế giờ phải làm sao anh mới tin thiệp mời này là của tôi, không phải là đồ trộm cắp?”
Chàng nhân viên cười.
“Được rồi, đến lúc nào rồi mà còn giả vờ giả vịt với tôi?”
“Bộ vui lắm sao?”
“Khai mau anh ăn cắp nó từ đâu, có vậy thì may ra tôi nương tay giữ lại một mạng cho anh.”
“Nếu anh vẫn giữ thái độ này thì haha, ngại quá, Thuỷ Vân Thiên chúng tôi hôm nay bắt buộc phải khiến anh trả giá đắt!”
Giang Sách cạn lời.
Đối phương chắc nịch thiệp mời là do anh trộm về, không chịu nhường bước, quá là không biết điều.
Hơn nữa, thiệp mời là các người gửi đi, người đến có phải do các người mời không các người phải tự rõ chứ? Còn muốn người ta tự chứng mình, đúng là trò hề.
Giang Sách thở dài một hơi, nắm tay Tân Uẩn, giờ tiếp tục giằng co ở đây cũng không có ý nghĩa gì.
Bỏ đi cho rồi.
Anh vừa toan quay đầu, nhân viên tiếp đón lập tức vẫy tay, bảy tám tên bảo vệ nhào lên.
Đương nhiên, mấy tên bảo vệ này không là gì trong mắt Giang Sách.
Giang Sách muốn rời đi thì không có ai đủ khả năng chặn anh được.
Ngay lúc căng thẳng này, đột nhiên có một người đàn ông mặc đồ tây đeo cà vạt bước tới.
“Dừng tay.”
Nhân viên nhìn thấy người đàn ông như chuột thấy mèo, sợ hãi vội vàng chạy tới, không dám đứng thẳng, khom người nói: “Cậu chủ, cậu tới rồi ạ?”
Người đàn ông bất mãn nói với anh ta: “Tôi còn không tới nữa thì để cậu đắc tội với khách quý của tôi mất!”
“Khách quý?”
Tên nhân viên ngớ ra, hôm nay anh ta nói chuyện với ai cũng khách sáo hết mà, sao có thể đắc tội người khác?
Ngoại trừ...
Anh ta nhìn sang Giang Sách, không dám tin mà nói: “Cậu chủ, không lẽ cậu đang nói anh ta chính là Giang Sách mà cậu mời đến?”
“Chứ còn gì nữa?“. harry potter fanfic
Nghe câu trả lời chắc nịch của người đàn ông xong, tên nhân viên sợ đến trắng bệch cả mặt.
Anh ta ngàn lần không ngờ tới Giang Sách là một nhân vật lớn như vậy lại có thể ăn mặc đơn giản thế này.
Nếu như là ở nhà thì không nói, đằng này một vũ hội lớn thế này mà lại ăn mặc như nhà quê thế, đúng là làm người ta mở mang tầm mắt, cũng không trách tên nhân viên nghi ngờ anh.
Anh ta nhanh chóng bước qua, cúi đầu khom lưng liền một mạch với Giang Sách: “Anh Giang, thật lòng xin lỗi, tôi thật sự không nhận ra anh. Tôi mắt mù, tôi ếch ngồi đáy giếng, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tôi nhìn người hạn hẹp, tôi...”
Giang Sách phất tay, ra ý anh ta đừng nói nữa,
Tài thật, thế mà văn vẻ lại tốt thế, một hơi nói được quá trời thành ngữ.
“Được rồi, anh Giang bảo anh đi chỗ khác đi, đừng ở đây làm chướng mắt nữa.”
“À, vâng vâng vâng, tôi đi liền ngay đây.”
Anh ta cúi mặt, khom lưng, sợ sệt chạy đi.
Người đàn ông kia đến trước mặt Giang Sách, chủ động đưa tay ra nói: “Tôi là Thuỷ Quân Tín, là cậu chủ của Thuỷ Vân Thiên.”
Giang Sách gật đầu, hoá ra là cậu chủ, chẳng trách tên nhân viên kia sợ anh ta như vậy.
Ở Nam Thành, Thuỷ Vân Thiên có thể nói là một tay che trời, thế lực lớn bé nào cũng bị họ kiểm soát, là một sự tồn tại không khác gì người khổng lồ.
Thân là cậu chủ, thân phận và địa vị của Thuỷ Quân Tín đương nhiên cũng không tầm thường.
Giang Sách giơ tay ra bắt tay Thuỷ Quân Tín.
Thuỷ Quân Tín mỉm cười nói: “Hôm qua có duyên được thấy tận mắt sự hào phóng của anh Giang, vốn dĩ hôm qua đã tính làm quen một chút, nhưng tiếc là anh đi nhanh quá, không có cơ hội đến làm quen. Hôm nay cuối cùng cũng xem như nói chuyện được với anh rồi, cũng xem như là vinh hạnh của tôi.”
“Cậu chủ khách sáo quá.”
Không biết vì sao, lúc Thuỷ Quân Tín nói chuyện, cứ luôn như vô tình cố ý mà nhìn sang Tân Uẩn kế bên.
Dường như, sự chú ý của Thuỷ Quân Tín không phải dành cho Giang Sách, mà là dành cho Tân Uẩn.
Người phụ nữ này mới là mục tiêu chủ yếu của anh ta ư?
Mọi người có mặt ở đây đều nhìn ra, không phải mọi người thông minh mà là Thuỷ Quân Tín thể hiện có hơi rõ ràng, thêm cả những sơ hở của Thuỷ Quân Tín, mọi người đều rõ mục đích mời Giang Sách đến đây lần này của anh ta.
Ở Nam Thành, ai cũng biết Thuỷ Quân Tín vô cùng háo sắc.
Hơn nữa anh ta không giống người khác.
Anh ta không thích những cô gái độc thân, mà chỉ thích vợ hoặc bạn gái người khác, lần nào nhìn thấy người khác dắt phụ nữ đẹp tới, Thuỷ Quân Tín đều thấy ngứa ngáy trong lòng.
Ngược lại nhiều lúc con gái đẹp chủ động lao vào vòng tay Thuỷ Quân Tín, anh ta lại chê.
Đây là sở thích kì dị của Thuỷ Quân Tín.
Đương nhiên, rất nhiều bác sĩ tâm lí đều phân tích và cho rằng đây là một loại bệnh tâm lí vặn vẹo.
Nếu người bình thường có bệnh này thì có lẽ sẽ bị người khác đánh cho thân tàn ma dại, nhưng Thuỷ Quân Tín lại không như vậy, anh ta là cậu chủ của Thuỷ Vân Thiên, có nghĩa rằng muốn làm gì thì làm.
Không biết bao nhiêu thiếu nữ bị anh ta cưỡng chế cướp đi, càng không biết bao nhiêu gia đình bị tan nát, bao nhiêu cặp tình nhân phải chia lìa.
Rất nhiều người có tiền vừa đến Nam Thành không biết chuyện này, thường xuyên đưa bạn đời xinh đẹp của mình đến gặp Thuỷ Quân Tín, kết quả là người phụ nữ của mình bị Thuỷ Quân Tín chiếm đoạt.
Ở Nam Thành, cô gái nào bị Thuỷ Quân Tín chiếm đoạt thì đừng hòng được hưởng tự do nữa.
Giống như kiểu vũ hội này, chính là vì Thuỷ Quân Tín muốn xem bạn gái người khác đẹp thế nào mới tổ chức, bề nổi thì là vì muốn mọi người làm quen với nhau, thực tế lại vì thoả mãn sở thích quái gở của anh ta.
Có kinh nghiệm như thế nên thật ra đa số những người đến tham gia vũ hội đều không đưa bạn gái hoặc vợ mình theo, mà là thuê về.
Càng có những cô gái muốn với tới Thuỷ Quân Tín nên sẽ đi cùng với người đàn ông khác, giả vờ là gái đã có chồng, cố ý dùng thân phận này để thu hút sự chú ý của Thuỷ Quân Tín.
Ở Nam Thành, ai cũng biết Thuỷ Quân Tín vô cùng háo sắc.
Hành vi lạ lùng này không hiếm thấy ở Nam Thành.
Vậy nên mới lưu truyền một câu nói rằng: “Phòng lửa phòng trộm phòng cậu chủ.”
Giang Sách lần đầu đến đây, sao có thể biết nhiều chuyện như vậy? Nhận được thiệp mời xong thì ngây ngô đưa Tân Uẩn đến đây ngay, thật sự lại đưa Tân Uẩn vào hố lửa.