“Được rồi, mọi người cũng không cần đứng ở cửa đâu, vào hết đi.” Thuỷ Quân Tín dẫn đầu đi vào trong.
Tân Uẩn bấu chặt vào tay Giang Sách, cơ thể hơi run lên.
Cô nói nhỏ: “Người này trông đáng sợ quá, không giống người tốt gì, Giang Sách, anh phải cẩn thận.”
Giang Sách không nói gì, dắt Tân Uẩn đi vào.
Kinh nghiệm nhiều năm nay cho Giang Sách biết Thuỷ Quân Tín quả thật có vấn đề, lần này nhận được thiệp mời hiển nhiên không phải vì Giang Sách mà là vì Tân Uẩn.
Lại nhìn ánh mắt của những người đàn ông xung quanh, ai nấy đều mang vẻ hóng hớt, thế thì càng chứng minh rõ điều này.
Sau khi vào sảnh, mọi thứ lại giống như một thế giới khác.
Nơi này giống cung điện, trang hoàng vô cùng tráng lệ, vừa có điêu khắc vừa có tranh vẽ, đẹp không tả được.
Đặc biệt là chùm đèn pha lê cực lớn trên đầu, đính gần nghìn viên pha lê, chỉ cần bật đèn lên, cả sảnh sẽ rực rỡ đủ sắc ánh sáng.
Chỉ một chùm đèn này thôi cũng phải tới giá mấy triệu tệ mới vừa.
Không thể không thừa nhận rằng Thuỷ Quân Tín rất chịu chi.
Từng bàn dài đồ ăn, thức uống toàn là đồ đẳng cấp, đêm nay tính mỗi tiền rượu chỗ này thôi cũng phải hàng triệu tệ hoặc chục triệu.
Một chữ thôi: Đắt!
Nhìn khắp cái Nam Thành này, cũng chỉ có Thuỷ Vân Thiên mới đủ sức để tổ chức một buổi vũ hội hoành tráng thế này.
Thuỷ Quân Tín bước lên sân khấu, khẽ vỗ lên micro, cười haha nói: “Xin chào các quý ông quý bà, hôm nay rất vinh hạnh khi mời được các vị đến tham gia vũ hội do tôi tổ chức.”
“Đêm nay không có bất kỳ hạn chế nào, mọi người cứ chơi thoả thích, ăn thoải mái, uống thả ga.”
“Chỉ có một mục tiêu thôi, đó chính là vui vẻ!”
“Bây giờ, mời mọi người lắc lư theo nhịp điệu âm nhạc!”
Lập tức, âm nhạc nhẹ nhàng trong sàn nhảy được đổi thành nhạc sôi động, ánh đèn lấp lánh, bóng người lắc lư.
Những kẻ giàu sang ở đây cũng giải toả hết những cảm xúc đã bị đè nén từ lâu ra, không giả vờ lịch thiệp nữa, ai ôm bạn nhảy của người nấy, bắt đầu nhảy nhót tận tình ở vũ hội.
Ánh mắt của Giang Sách cứ đảo quanh sàn nhảy, tìm hình bóng của Tiểu Điệp.
Nếu đoán không sai thì Tiểu Điệp có lẽ sẽ xuất hiện ở nơi thế này.
Tân Uẩn ở kế bên một chốc lại quay sang nhìn Giang Sách, tối nay cô ấy là bạn nhảy của Giang Sách, không phải đi ăn cơm với Giang Sách! Cô ấy vẫn muốn nhảy một bài với Giang Sách, thoả nguyện vọng của mình.
Nhưng nhìn Giang Sách có vẻ như không có ý đó lắm?
Tân Uẩn có hơi thất vọng.
Tại sao những người đàn ông khác đều phải thèm thuồng, nhưng duy chỉ Giang Sách dường như không có chút cảm tình gì với cô ấy? Là do cô ấy không đủ đẹp hay không đủ dịu dàng?
Thật ra Tân Uẩn cũng biết đáp án.
Giang Sách là người có gia đình, Giang Sách rất yêu vợ mình, sao có thể rung động với người phụ nữ khác chứ?
Tân Uẩn nổi cơn ghen trong lòng, khẽ cắn môi, không cần biết Giang Sách có yêu mình không, không cần biết Giang Sách có gia đình hay chưa, đêm nay Giang Sách là của Tân Uẩn rồi, ai cũng đừng hòng cướp đi!
“Giang Sách!”
“Hử?”
“Chúng ta đừng ngồi không nữa, cũng đi nhảy một bài đi?”
Giang Sách ngớ người ra.
Nhảy á? Anh chẳng có chút thiên phú nào ở mặt này cả.
Nhưng chưa kịp đợi anh từ chối, Tân Uẩn đã khoác tay anh, kéo anh dậy, hai người đi vào giữa sảnh, bắt đầu lắc lư theo nhịp điệu.
Tân Uẩn thường ngày rất đoan trang giờ đây lại bộc lộ hết cảm xúc của mình ra.
Cô ấy thích Giang Sách đấy thì sao?
Chẳng lẽ thích một người cũng là sai?
Không cần biết sau này thế nào, chí ít giờ phút này cô ấy muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Giang Sách, đời người có một lần thôi cũng đủ rồi.
Dưới sự dẫn dắt của âm nhạc, dưới sự “giúp đỡ” của Tân Uẩn, cho dù Giang Sách không có tài năng gì với nhảy múa, cũng không cưỡng lại được mà bắt đầu lắc lư.
Giang Sách và Tân Uẩn lần đầu tiếp xúc thân mật tới vậy.
Ở góc phòng, Thuỷ Quân Tín ngồi vắt chân trên ghế, trong tay là ly rượu vang đang xoay đều.
Tầm mắt của anh ta chỉ chăm chăm vào Tân Uẩn.
Theo từng nhịp chuyển động cơ thể của Tân Uẩn, trái tim Thuỷ Quân Tín lại run rẩy thật mạnh, quá đỗi xinh đẹp, thật sự là quá đẹp!
Hạng ngon thế này cũng phải ngàn năm mới gặp một lần ấy chứ?
Bất kể là nhan sắc hay là cơ thể, đều đẹp đến không có chỗ chê, quan trọng nhất chính là cô ấy lại còn là người phụ nữ của kẻ khác.
Thuỷ Quân Tín có bệnh tâm lí vặn vẹo thế này phải gọi là yêu thích không ngớt với người phụ nữ của người khác, đặc biệt là người phụ nữ xinh đẹp của người khác.
Tân Uẩn chính là cô gái mà Thuỷ Quân Tín ước ao từ lâu.
Anh ta thề, nhất định phải cướp được về tay!
Một bài hát đã kết thúc.
Tân Uẩn vẫn chưa thoả mãn nhưng vẫn quay lại chỗ ngồi, mặt đỏ gay, tim đập rất nhanh, đây là khoảnh khắc vui nhất trong đời cô ấy.
Cuối cùng giấc mơ cũng thành hiện thực.
Cuối cùng cũng hoàn thành một bài nhảy với Giang Sách.
Đủ để nhớ lại cả đời.
Lúc này, ánh mắt của Giang Sách quét đến một cô gái, sự chú ý lập tức chuyển sang hướng đó, không sai, cô gái đó chính là người phụ nữ mà Giang Sách đã tìm kiếm bấy lâu - Tiểu Điệp!
“Xem như cuối cùng cũng tìm được cô.”
Giang Sách vỗ lên tay Tân Uẩn: “Cô ngồi đây nghỉ ngơi chút đi, tôi đi lấy ly nước cho cô.”
“Ừ, được.”
Giang Sách đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía Tiểu Điệp.
Hôm nay Tiểu Điệp xuất hiện ở sàn nhảy này với thân phận là nhân viên phục vụ, đương nhiên, nếu có đại gia nào để ý cô ta, muốn cô ta nhảy chung, uống rượu, cô ta cũng sẽ không từ chối.
Những cô gái như Tiểu Điệp trong sàn nhảy này đều do Thuỷ Quân Tín sắp xếp.
Đàn ông đều là những kẻ trăng hoa.
Không ai chỉ muốn nhảy với một người.
Hơn nữa, hoa nhà làm gì thơm bằng hoa dại? Những người giàu kia đến đây tham gia vũ hội còn vì một nguyên nhân rất quan trọng, chính vì Thuỷ Quân Tín hiểu rõ đàn ông nên đã sắp xếp trước một lượng lớn các nữ phục vụ xinh đẹp.
Nhảy chung, uống rượu cùng, nghĩ thôi cũng thấy vui.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng của mỗi lần vũ hội đều có “đầy khách“.
Giang Sách đi về phía Tiểu Điệp.
Nhưng chưa đợi anh mở lời, một tên giàu xổi đầu to tai lớn trông không khác gì Trư Bát Giới cũng đi tới giành nói chuyện với Tiểu Điệp trước: “Hi, em gái, ngồi với anh uống rượu nhảy nhót tí được không?”
Là nữ phục vụ, họ cũng không có quyền từ chối.
Cho dù đối phương có xấu tới đâu, có không ra người ngợm tới đâu họ cũng phải chấp nhận.
Tiểu Điệp cười mỉm đáp: “Được thôi.”
Tên giàu xổi đưa tay muốn khoác eo Tiểu Điệp, tuy rằng Tiểu Điệp không né ra nhưng cái khẽ cau mày của cô ta cũng thấy rõ cô ta rất không vui.
Chỉ là hết cách nên mới phải phục tùng.
Ngay lúc tên béo sắp ôm tới thì một cánh tay to lớn khác vỗ tay hắn ta ra, khiến hắn ta đau kêu ré lên.
“Là thằng khốn nào?”
Vừa quay người lại chỉ thấy Giang Sách đứng bên cạnh, đôi mắt như hồ nước đóng băng, lạnh lẽo cắt tim.