Chuyển ngữ: Nuy
****
“Lục đại ca, đừng giết cô ta, hiện tại giết cô ta, không phải sẽ tiện nghi
cho cô ta lắm sao?” Âm thanh của Hoàng Á Lê đặc biệt âm trầm, thậm chí
còn mang theo sát ý nồng nặc, nhưng cho dù là vậy, cô còn phải khuyên
lơn Lục Thần buông thả Sở Nghiên.
“Sở Nghiên, cô hãy nhớ cho kỹ.
Chỉ cần một ngày tôi còn sống, cô vĩnh viễn đừng mong có một cuộc sống
bình yên!” Nói xong những lời này, Lục Thần xoay người rời đi, giờ phút
này, anh đối với Sở ba, Sở Nghiên, thậm chí là Lục Trạch, đã hoàn toàn
quyết liệt, từ đây về sau, chỉ cần là người đứng bên cạnh Sở Nghiên, thì chính là kẻ thù của anh!
Lúc trên thuyền chìm vào im lặng, một
tiếng bước chân vang lên bên tai cô, Sở Nghiên nhìn đôi giày da màu đen
đột nhiên xuất hiện trước mắt, cảm thấy vô cùng ủy khuất: “A Trạch…..”
Rõ ràng đều là âm mưu của Sở Thanh, đều là lỗi của Sở Thanh, tại sao tất
cả mọi người đều trách cô? Không phải là cô muốn hại Sở Thanh, mà là Sở
Thanh tính kế cô á!
“Sở Nghiên, tôi đã nhìn nhầm em rồi, tôi thật sự rất thất vọng.” Lục Trạch cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy lạnh
nhạt mà từ trước đến nay chưa bao giờ có: “Tôi chưa bao giờ biết em lại
là một người vì đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, còn
không ngờ tới vì mục đích của bản thân mà hy sinh người thân của mình,
một người xem mạng người như cỏ rác như vậy, tôi cũng không muốn nhìn
thấy nữa!”
Mệt mỏi, anh thật sự mệt mỏi, nhớ lại từng chuyện
trong quá khứ, trong lòng anh đều là từng cơn đau đớn, anh lại vì một
người phụ nữ như vậy mà làm tổn thương A Thanh, đến tột cùng là anh có
bao nhiêu ngu xuẩn đây!
“Không, A Trạch, anh đừng đi, em không
dám, cũng không dám nữa, anh đừng đi, đừng đi!” Nhìn bóng lưng dần dần
xa của Lục Trạch, Sở Nghiên cảm giác được tim của mình như bị đục khoét
đi, tại sao lại như vậy, tại sao hôm nay, ngay cả A Trạch cũng bỏ cô mà
đi?!
Lúc Sở Nghiên muốn đuổi theo, thì một con sói màu trắng bạc
xuất hiện trước mắt cô, dáng vẻ hung ác nhe răng, hoàn toàn giống như
muốn đem Sở Nghiên xé thành trăm mảnh, nhưng sau một khắc, con sói màu
trắng bạc kia cũng chỉ nhìn cô thật sâu, sau đó nhảy đến chỗ Sở Thanh
rơi xuống, muốn làm bạn với chủ nhân của mình.
Mà một màn này,
làm tâm không ít người đau nhói, ánh mắt nhìn Sở Nghiên cũng mang theo
sự khinh bỉ, đối đãi với ân nhân cứu mạng các cô như vậy, quả nhiên là
heo chó không bằng!
Sau đó, Mộ Hi lại nói một lần nữa chuyện mới
vừa xảy ra với những người mới tới: “Ồ, Sở Nghiên, Sở đại tiểu thư, hiện tại cuối cùng cô cũng đã như nguyện rồi, mau tới, nói nghe một chút
nào, cảm giác tự tay giết chết em trai ruột như thế nào?”
Em trai ruột?! Truyện được đăng tại nuylovevaoi.wordpress.com
Vốn người ở đây cho rằng hai người bọn họ là kẻ thù, Sở Nghiên bất quá chỉ
là vì báo thù mà đánh lén, nhưng lại không ngờ tới hai người kia lại là
người thân, hơn nữa còn là chị em ruột?!
“Sở đại tiểu thư, cô cho rằng A Thanh chết rồi, thì chúng tôi sẽ bởi vì cô là chị ruột của A
Thanh mà đi theo cô sao?” Giờ phút này, Mộ Hi đem bộ mặt xấu nhất của Sở Nghiên nói ra trước mặt mọi người: “Tôi chỉ có hai chữ tặng cho cô
thôi: Nằm! Mơ!”
Sau khi nói xong, Mộ Hi buông Sở ba xuống, đi tới chỗ mấy người Lục Thần, thấy Lục Trạch muốn tiếp cận nhưng lại không
dám đến gần, ánh mắt Mộ Hi mang theo ý lạnh, làm cho Lục Trạch lui về
sau mấy bước.
Trong lúc nhất thời, Lục Trạch không biết phải nói
gì cho tốt, chỉ có thể cười khổ một tiếng, hôm nay không chỉ là Sở
Nghiên, mà ngay cả bản thân của anh cũng bị những người này ghi hận sao?
Là anh tự làm tự chịu!
Mà Hoàng Á Lê thừa dịp mọi người ở đây tập trung ánh mắt lên người Sở
Nghiên, thì bố trí một tầng kết giới tinh thần lực xung quanh, sau đó
mới từ từ nói: “Lúc A Thanh mới vừa rớt xuống đã từng truyền âm với em,
nói cho em biết là nên tiếp tục đi đến thành phố B, hơn nữa không nên để cho Sở Nghiên chết quá nhanh.”
Mặc dù không biết tại sao Sở Thanh lại nói như vậy, nhưng chỉ cần là lệnh của Sở Thanh, thì bọn họ sẽ nghe theo vô điều kiện.
“Tôi biết, tôi cũng nhận được truyền âm của Sở Thanh, nếu không, em cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho Sở Nghiên đơn giản như vậy sao?” Lúc A Thanh bị đẩy
xuống nước kia, Lục Thần cảm thấy vẫn đang bị con thú hung tàn kia giam
giữ đã muốn xé xác mà ra, nếu như không phải phút cuối cùng có truyền âm của Sở Thanh, thì hôm nay trên thuyền này đã không còn người sống, kể
cả chính anh!
Bên này tất cả mọi người lo lắng cho tình huống của Sở Thanh, thì một bên khác, sau khi Sở Thanh rơi xuống nước đã lập tức
đem hơi thở của mình hòa vào nước, để cho những con cá biến dị kia căn
bản không cảm giác được sự tồn tại của cô, thật ra lúc đầu cô cũng không muốn dùng biện pháp này rời đi.
Cô biết, những người bên cạnh
mình luôn quan tâm đến cô, mà khi họ thấy một màn này nhất định sẽ mất
khống chế, nhưng theo thời gian trôi qua, cảm giác bị kêu gọi ngày càng
mãnh liệt làm cho Sở Thanh khó có thể ngồi yên, cô không có cách nào để
hình dung loại cảm giác đó, nếu như phải diễn tả bằng lời, thì loại cảm
giác đó giống như là huyết mạch tương liên với mình đang kêu gọi chính
cô, loại cảm giác đó làm cho cô không có cách nào kháng cự nổi.
Cô ở trong nước nhìn biểu hiện của Sở Nghiên, nụ cười giễu cợt treo trên
khóe miệng, mà biểu hiện của Lục Trạch lại hoàn toàn vượt qua suy nghĩ
của cô, cô biết hiện tại Sở Nghiên đã muốn chết rồi, trong khoảng thời
gian này cô coi như hiểu địa vị của Lục Trạch trong lòng cô ta, mà hôm
nay, ngay cả Lục Trạch cũng bỏ cô ta mà đi, như vậy Sở Nghiên còn có cái gì?
Lúc cô chuẩn bị rời đi, thì một bóng màu trắng bạc rơi xuống nước, cô hơi sửng sờ, ngay sau đó trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, sờ sờ cái đầu to của Bạch Nha, rồi lấy một món linh bảo trong Tử Phủ
ra.
Hôm nay tu vi của Sở Thanh coi ra cũng kém hơn tu sĩ Trúc Cơ, nhưng bởi vì linh bảo kia là do cô dùng Nguyên Thần ngưng luyện, chỉ
cần Nguyên Thần của cô bất diệt, ngay có không có thực lực tương đương,
cũng có thể khống chế linh bảo này, sau đó cô liền nhắm mắt lại chuyên
tâm tu luyện, mặc cho linh bảo đem cô đến chỗ cần tới.
Rốt cuộc,
sau hai ngày cô cũng sắp tới chỗ đó, lúc gần đến bên bờ cô thu lại linh
bảo, thậm chí ngay cả ma khí trên người cũng thu lại, chẳng qua là chỉ
dùng dị năng hệ Thủy tạo thành một màn nước quanh người, rồi nương theo
sóng mà đẩy cô lên bờ, đồng thời đóng lại giác quan thứ sáu, làm cho
mình giống như một người hôn mê, bị Bạch Nha kéo lên.
Không biết
qua bao lâu, giác quan thứ sáu của Sở Thanh từ từ hồi phục, cảm giác đầu tiên chính là sự khó chịu do quần áo ẩm ướt dính lên người, mà thứ hai
chính là thân thể ấm áp dễ chịu của Bạch Nha.
Lần đầu tiên, trong mắt Sở Thanh lộ ra thần sắc dịu dàng, nhẹ nhàng sờ sờ lên bộ lông ướt sủng của Bạch Nha.
Bạch Nha cảm giác được chủ nhân của mình đã tỉnh lại, lập tức mở ra con mắt
lớn, dùng cái đầu bự mà ra sức cọ cọ lên lòng bàn tay của Sở Thanh, bộ
dáng kia của nó không giống như một con mãnh thú, mà tựa như một con thú cưng họ chó đầy nhu thuận, dáng vẻ đòi vui kia chính là dụ người tới
hung hăng manh một trận.
Nhưng sau một khắc, Bạch Nha phát ra
tiếng kêu ‘ô ô’ dài, đối phương lập tức hồi thần, cũng biết con mãnh thú trước mặt này ngoài trừ chủ nhân, thì tuyệt đối sẽ không để cho người
khác tiếp cận.
“Cậu đã tỉnh, có chỗ nào không thoải mái hay
không?” Nhìn Sở Thanh tỉnh lại, người kia đi vào, chậm rãi mở miệng hỏi, sau đó lấy ra một bộ quần áo, nói với Sở Thanh: “Cầm lấy thay đi, tránh cho bị cảm lạnh.”
“Cảm ơn, tự tôi có quần áo của mình.” Sở Thanh khàn giọng nói, nhìn nhìn balo leo núi bên cạnh mình, còn có một Bạch
Nha bảo vệ quanh thân, thì ngay lập tức đã hiểu được chuyện gì đã xảy
ra, sau đó uyển chuyển cự tuyệt sự giúp đỡ của đối phương, lấy ra một bộ quần áo từ balo leo núi.
Trong nháy mắt, cô thấy được vẻ tham
lam trong mắt của người đàn ông kia, nhưng ngay lập tức vẻ tham lam kia
biến mất trong mắt hắn, chỉ còn sót lại sự sợ hãi thật sâu.
Sở
Thanh nhíu mày, trực giác nói cho cô biết người đàn ông sẽ không phải vì cô mà tỏ ra sợ hãi nha vậy, cũng không phải vì Bạch Nha, mà là vì có
nguyên nhân khác.
“Kia, vậy cậu thay quần áo đi, tôi đi ra ngoài
trước.” Ánh nhìn của Sở Thanh làm người đàn ông đó chạy như bay ra
ngoài, giống như sau lưng có cái gì đó rất khủng bố đuổi theo hắn, mà
sau khi đã đi thật xa, hắn dựa vào một thân cây, trong mắt mang theo sự
sợ hãi nồng nặc.
Giống! Thật sự quá giống !
Lúc người
thanh niên này nhắm mắt lại, hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng sau
khi cậu ta mở mắt ra, cặp mắt lạnh lùng không một tia tình cảm nào lại
làm cho hắn nghĩ tới một người khác, người kia cũng giống như cậu ta,
khóe miệng luôn nhếch lên như có như không, nhưng con ngươi vĩnh viễn
chỉ chứa sắc thái lạnh lùng, tựa hồ trong mắt họ không có vật sống, bất
kể là cái gì, đều chỉ là vật chết không có sinh mạng!
Điều duy
nhất không giống chính là, cậu ta cười lên mang theo vài phần khí phách, mà nụ cười của người kia vĩnh viễn cũng chỉ chứa sự biếng nhác!