Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 85: Chương 85: Chương 62: Máu Nữ Oa, Bổ Thiên Thạch*




(*: đá vá trời)

“Vật này có vấn đề gì sao?” Cảm thấy hình như cảm xúc của Sở Thanh thay đổi, Mặc Phỉ tò mò hỏi, cho tới giờ anh vẫn thấy rất rõ tính tình của Sở Thanh, có thể khiến Sở Thanh dao động, chứng tỏ vật này thật sự có vấn đề!

“Có phải vừa rồi những gì tôi nhìn thấy bên trong anh cũng đều thấy được?” Mặc dù tinh thần thể* của Mã Phỉ vẫn luôn sống nhờ bên trong cô, nhưng mà cô thấy cái gì, anh cũng có thể thấy được thông qua mắt cô.

(*:linh hồn)

“Tất nhiên.” Mặc Phỉ biết Sở Thanh muốn hỏi cái gì.

Nếu hai người đều nhìn thấy, vậy thì không phải Sở Thanh nhìn lầm rồi, Mặc Phỉ càng thêm tò mò về vật này. “Vật này gọi là Bổ Thiên Thạch*, là đá ngũ sắc mà Nữ Oa dùng để vá trời, nhưng nếu cảnh tượng chúng ta vừa thấy là thật, thì Bổ Thiên Thạch này không nên tồn tại.”

(*:đá vá trời)

Sở Thanh so với người trong thế giới này càng hiểu rõ Bổ Thiên Thạch là gì, cái gọi là đá ngũ sắc chính là dùng Ngũ Hành lực trong trời đất ngưng tụ thành, mà bọn họ (ST) có thể kết hợp cùng bất cứ thứ gì, cho nên Bổ Thiên Thạch cũng là vật phẩm tốt nhất, vì thế mới có truyền thuyết ngày xưa Nữ Oa luyện đá vá trời.

Nhưng hôm nay Bổ Thiên Thạch xuất hiện đúng là có chút kì quái.

“Cuối cùng thì chuyện xưa đúng hay sai có quan trọng sao, không phải bây giờ đá ngũ sắc đang ở trong tay cô mới là chuyện quan trọng à?” Mặc Phỉ không hiểu lắm tại sao Sở Thanh phải suy nghĩ nhiều như vậy, nếu bây giờ đồ đang ở trong tay cô, vậy không phải cô cứ dùng là được sao, còn nghĩ nhiều làm gì?

Sở Thanh không trả lời, mà chăm chú nhìn vật trên tay, cô cũng không biết suy nghĩ của Mặc Phỉ, dù biết, cũng không có cách nào trả lời được, dẫu sao cô và Mặc Phỉ cũng không phải người cùng một thế giới, quy luật tuần hoàn cũng không giống nhau.

Thế giới của Sở Thanh là thế giới của người tu luyện, nên càng chú trọng luật nhân quả của đạo trời, nếu đá ngũ sắc này thuộc về cô thì không có vấn đề gì, nhưng nếu không phải, một khi cô dùng nó, trong tương lai sẽ phải trả bằng thứ khác.

Đang lúc Sở Thanh còn do dự, trong Tử Phủ lại có vật gây chấn động, chính là cái bình mà ngày trước khi đi vào hang động cô cùng Cận Hi phát hiện ra. Nhưng lúc ấy cô nghiên cứu rất lâu vẫn không phát hiện ra cái bình đỏ chứa đầy chất lỏng màu máu giống như rượu ấy là cái gì, vốn tưởng là máu, nhưng về sau lại phát hiện ra nó cũng không có mùi máu tươi.

Lúc này cái bình phát ra hàng loạt chấn động làm Sở Thanh rất tò mò, cuối cùng thì đây là thứ gì, có lẽ bây giờ mới có thể lấy được đáp án mà cô muốn!

“Sở Thanh?”

“Suỵt, đừng nói chuyện, tôi đang có ít phát hiện mới.” Sở Thanh ngăn cản Mặc Phỉ quấy rầy, cầm đồ đi ra ngoài, nhìn trong bình thủy tinh nho nhỏ, chất lỏng màu đỏ đã sôi trào lên, giống như có thể tràn ra ngoài bất cứ lúc nào.

Mở bình ra, Sở Thanh phát hiện chất lỏng trong bình lập tức phun ra ngoài, nhưng lại không rơi vào người Sở Thanh một chút nào, mà toàn bộ đều đổ lên trên đá ngũ sắc. Một lúc sau, đá ngũ sắc vốn chỉ có màu vàng lại tản ra đủ loại ánh sáng, sắc thái xinh đẹp ấy làm người ta khó có thể dời mắt, trong nháy mắt, thắc mắc trong lòng Sở Thanh đã có đáp án.

Vật này đúng là đá ngũ sắc, mà cô cũng đã biết chất lỏng trong bình là cái gì, trên thế giới này chỉ có một thứ làm cho đá ngũ sắc có biến hóa mạnh mẽ thế kia, đó chính là – máu của Nữ Oa, máu của Nữ Oa thật sự, mà không phải là máu của người trong tộc của Nữ Oa.

Mặc dù nói rằng trên thế giới không có dòng tộc thực sự của Nữ Oa, bởi mỗi người trong đó đều đã từng là một phần của Nữ Oa, tương lai đều sẽ bị một người trong số đó tiếp nhận huyết mạch, rồi biến thành một người.

Vậy mà bây giờ trong chai này cũng là máu của Nữ Oa, dòng máu của Nữ Oa thực sự. Cô chợt nhớ tàn hồn Nữ Oa đã từng nói, bọn họ đem cơ thể mà Nữ Oa để lại phân tán đi các nơi, có khả năng đây chính là một giọt thần huyết năm đó Nữ Oa để lại, chỉ có điều, không phải thần huyết có màu vàng ư, tại sao đây lại có màu đỏ giống với máu người?

Còn không đợi Sở Thanh hiểu rõ ràng, đá ngũ sắc trong tay đã phát sinh biến hóa. Sau khi thần huyết đổ vào, đã ngũ sắc trong tay đã từ từ mềm đi, biến thành thứ gì đó giống như thạch hoa quả. Sở Thanh nhìn mà khóe miệng co quắp, đây là sao, chẳng lẽ xảy ra phản ứng hóa học gì rồi!?

“Cái này ăn được đúng không?” Mặc Phỉ thấy kiểu hình thái này, không tránh khỏi hơi xúc động. Vật này trông rất giống với một loại quả gọi là quả rung rung gì đó ở thế giới của anh, nên đoán rằng có thể ăn vào miệng thôi.

Sở Thanh tự nhiên biết đây chính là tham ăn, nhưng lại để cho cô cứ như vậy mà ăn một khối đá ngũ sắc, trong lòng cô vẫn có chướng ngại được chưa? Dù đã mềm đi thì cô cũng không thể quên ban đầu nó là một cục đá!

“Tôi có thể cảm nhận được vật này chứa năng lượng rất lớn, hay là cô cứ thử đi?” Cho dù Mặc Phỉ không biết thực sự thì vật này dùng để làm gì, nhưng anh đã xem Sở Thanh hấp thu năng lượng không chỉ một lần, hơn nữa loại năng lượng mà Sở Thanh hấp thu khá đa dạng, mặc kệ là loại gì cô cũng có thể tiếp nhận, thậm chí nhiều loại anh tưởng là năng lượng có hại cũng bị Sở Thanh hấp thu hết.

Lại nhìn đá ngũ sắc trong tay, Sở Thanh không khỏi thở dài một cái, sau đó đặt nó vào trong miệng. Không giống trong tưởng tượng, đá ngũ sắc vừa vào miệng đã tan ra, một dòng chất lỏng mát lạnh từ từ tuột xuống qua cổ họng cô, nguồn năng lượng mênh mông hòa tan vào cơ thể, nhưng lại không gây bất cứ gánh nặng gì, mà giữ ở một chỗ nào đó trong cơ thể, chờ một ngày nào đó cơ thể có đủ khả năng để tiếp nhận nguồn năng lượng này rồi mới từ từ hấp thu.

“Sở Thanh, xem ra cơ thể này của cô thật sự là vạn năng, dạng năng lượng gì cũng có thể hấp thu, nếu trong vũ trụ có một loài như cô, chỉ sợ rằng các sinh vật khác đều không có cách để sinh tồn rồi.” Dù là năng lượng sống hay hủy diệt, đều có thể bị Sở Thanh hấp thu, rồi biến thành lực lượng của mình.

Lúc này Sở Thanh không nói gì, mà hơi ngẩn người nhìn tay mình. Mới vừa rồi, trong chốc lát, hình như cô cảm thấy cơ thể của mình đã trở lại trạng thái cao nhất của kiếp trước, nhưng lát sau, cô lại cảm thấy lực lượng bị tụt xuống.

Xảy ra chuyện gì đây, có gì đó rất không đúng, mà Sở Thanh biết một phần nguyên nhân là vì cô và cơ thể này chưa đủ mạnh, cơ thể này vốn dĩ đã không có ưu dị* gì, nhưng vừa mới trải qua rèn luyện, cơ thể này đã là Hỗn Độn Thiên Nguyên Thể, nên dù cô không thể khôi phục tu vi trước kia, cũng có thể khiến nó tăng lên không ít, nhưng ngoài ý muốn là hiện tại trừ ma khí trong cơ thể hơi ngưng tụ thì tu vi của cô không có bất kì thay đổi gì, chuyện này có vẻ không đúng cho lắm!

(*:ưu- ưu điểm; dị- sự khác biệt)

Hơn nữa… Vừa mới trong nháy mắt ấy, hình như cô cảm thấy có ai đó thông qua nguyên thể* đang tìm linh hồn của cô, mặc dù không biết đối phương là địch hay bạn, nhưng cô không thích cảm giác ấy, cho nên trong nháy mắt cô đã cắt đứt kết nối với nguyên thể.

(*:thân thể của Ma Tôn)

“Dù thật sự có một loài như thế, tương tự cũng sẽ có một loài khác có thể khắc chế loài này. Đạo trời chắc chắn sẽ không cho phép một loài độc quyền như vậy xuất hiện.” Tương sinh tương khắc là nguyên tắc đạo trời đặt ra, chắc chắn sẽ không có loài nào không có kẻ thù trời sinh.

Sau khi nghe câu trả lời của Sở Thanh, Mặc Phỉ sửng sốt, sau đó lại ở trong lòng lặng lẽ đồng ý, bởi sự thật chính xác là như thế, dù là gia tộc họ Lan cũng bị một ít gia tộc khác khắc chế, nếu không ngoài hệ ngân hà đúng là chỉ còn lại mỗi gia tộc họ Lan rồi.

“Mặc Phỉ, anh… có muốn có một cơ thể không?” Trong khoảng thời này liên tục bôn ba, cho nên Sở Thanh quên mất vấn đề này, có lẽ cũng bởi lúc ấy cô không có năng lực để nghĩ đến, nên chưa bao giờ nói vấn đề này với Mặc Phỉ, mà tới bây giờ cô mới nhắc đến.

Cơ thể?

Đương nhiên anh muốn một cơ thể, thân là Thống soái tối cao của liên minh ngoài ngân hà, tự nhiên anh không phải tự nguyện phụ thuộc vào một người, nhưng bây giờ Sở Thanh lại hỏi chuyện này, trong lòng anh có chút không thoải mái, chẳng lẽ hỏi như thế là muốn nói mình không được chào đón? Bình thường anh đâu có quấy rầy Sở Thanh, sao bây giờ lại bị ghét bỏ rồi?

“Không muốn, như thế này là rất tốt rồi!” Giọng của Mặc Phỉ hơi giận dỗi, nói xong liền im lặng, khiến Sở Thanh hơi sững sờ, sau đó lại cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ cô vừa nói cái gì không nên nói rồi hả?

Bất đắc dĩ lắc đầu, ai biết được có chuyện gì?

Nhưng Sở Thanh cũng không nghĩ nhiều, nếu anh đã nói không muốn, vậy đến lúc đó cô dùng cái xác kia để luyện thành thi quỷ* là được rồi.

*thi quỷ (thi khôi): thi- xác chết, khôi - quỷ quái, quỷ dữ.

Đi vào trong Tử Phủ, Sở Thanh hướng đến gian phòng trúc duy nhất, rồi đi tới trong góc, vén một bức tranh lên, thuận tay nhấn mấy cái, đột nhiên dưới chân cô xuất hiện một lỗ thủng, cứ như vậy rơi xuống nhưng Sở Thanh cũng không hốt hoảng, mà nhẹ nhàng chậm rãi đáp xuống, cuối cùng rơi vào một căn phòng tối.

Trong phòng tối có một chiếc giường hàn ngọc, trên đó là một người đàn ông tuấn mỹ, mái tóc màu đen được cột bằng dây trắng ở sau ót, người mặc áo bào trắng, bởi vì khí lạnh trên giường hàn ngọc, quanh người đàn ông tràn ngập sương trắng, khiến người ta có một ảo giác giống như bất cứ lúc nào người này cũng có thể tỉnh lại, sau đó phi thăng thành tiên.

“Sư tôn, đồ nhi tới thăm người đây, chắc phải qua trăm năm rồi nhỉ, sư tôn có nhớ ta không?” Một giọng nói có chút yêu dị ma mị vang lên trong không gian nho nhỏ, cách đó không xa một Nguyên Anh trong bình thủy tinh đang gào thét, nhưng bởi vì Sở Thanh bày cấm chế ngăn âm thanh ở bên ngoài, nên hoàn toàn không nghe được anh ta đang gào thét cái gì.

“Nhìn kĩ mới phát hiện nguyên anh đó lại giống người trên giường y như đúc, chỉ có điều vẻ mặt của Nguyên Anh này dữ tợn, phá hỏng cảm giác thần tiên phiêu dật kia.

“Sư tôn cần gì phải kích động thế, sư tôn nên hiểu đạo lí thắng làm vua thua làm giặc.” Cách đó không xa, Sở Thanh tùy ý nằm nghiêng trên giường hàn ngọc, nhìn nguyên anh với ánh mắt mang theo giễu cợt rõ ràng, phất tay giải cấm chế. “Sư tôn cần gì tức giận, so với ta, chuyện sư tôn làm năm đó vẫn còn quá đáng hơn nhiều, hôm nay bản tôn cũng chỉ rút Nguyên Anh của ngươi ra, cũng không phải là muốn mạng của ngươi, không phải sao!”

“Nghịch đồ, nghịch đồ! Ta không có đồ nhi như ngươi, cút mau!” Tiếng nguyên anh tức giận truyền ra, gào thét đòi Sở Thanh cút đi, nhưng run rẩy trong giọng nói lại khiến người ta không thể bỏ qua, nhìn một cái liền có thể hiểu sự sợ hãi của ông ta.

“Sư tôn đừng tức giận, còn nữa, nói chuyện với bản tôn cần phải cẩn thận một chút, nếu khiến bản tôn muốn ăn, bản tôn không ngại nuốt Nguyên Anh của ngươi, mặc dù tu vi chỉ là Nguyên Anh, nhưng nếu so sánh với hương vị Kim Đan của người Tu Chân thì cũng khá được.” Sở Thanh tùy tiện vuốt ve mái tóc dài, nhàn nhạt nhìn Nguyên Anh, trong mắt vẫn không có bất cứ xao động gì, dường như Nguyên Anh trước mặt và cô không có chút quan hệ nào.

Nghe thấy lời này, Nguyên Anh lập tức im lặng, ông ta cũng biết không phải Sở Thanh đang nói đùa, dám khẳng định nếu mình còn nói gì thì sẽ bị Sở Thanh nhất định sẽ nuốt chửng ngay lập tức!

“Thanh nhi, chuyện năm đó là lỗi của sư tôn, sư tôn biết sai rồi, ngươi cũng đã nhốt sư tôn tới gần vạn năm, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” Vạn năm rồi, đã sắp gần vạn năm rồi, ông ta cũng sắp quên cả mình là người nào, cứ bị nhốt trong cấm chế như vậy, mỗi ngày cũng chỉ có thể nhìn thấy thân thể của mình.

“Chưa đủ sao?” Cuối cùng khóe miệng Sở Thanh cũng gợi lên một đường cong, thậm chí cô còn bật cười, nhưng ánh mắt nhìn Nguyên Anh càng thêm lạnh lùng. “Sư tôn, vạn năm trước ngươi đã làm chuyện gì hẳn là chính ngươi cũng biết, không phải sao? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hành động của ngươi có thể tha thứ được sao? Thôi, hôm nay bản tôn tới nơi này cũng không phải muốn cùng sư tôn ôn chuyện, chỉ là một người bạn của ta mất đi cơ thể, để cho anh ta nhìn cơ thể này một chút xem có hợp mắt không, nếu thấy hợp mắt bản tôn sẽ để anh ta dùng trước thôi.”

Lời này đã khiến Nguyên Anh hoàn toàn sững sờ, ông ta nghĩ thế nào cũng ngờ đồ nhi tới nơi này là vì chuyện đó, hiện giờ mỗi ngày còn có cơ thể của mình ở đây, ông ta còn còn có thể ảo tưởng cuối cùng cũng sẽ có ngày được rời đi, nhưng nếu ngay cả cơ thể cũng bị lấy đi, làm sao ông ta còn có thể lừa dối chính mình?

“Như thế nào, có thấy hài lòng với cơ thể này không? Nếu không thích thì trước mắt cứ dùng tạm, về sau tôi sẽ giúp anh tìm một cái tốt hơn.” Mặc dù thân thể của người tu luyện thực sự tốt hơn so với người bình thường, nhưng cuối cùng thì đây cũng chỉ là một cơ thể của tu sĩ Nguyên Anh, Sở Thanh thấy chướng mắt cũng là chuyện dễ hiểu.

Đối với Mặc Phỉ mà nói, anh vẫn thấy hơi không tự nhiên khi dùng cơ thể này, dù sao anh cũng là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh vạm vỡ, bây giờ nhìn cơ thể này lại làm anh cảm thấy chút là lạ, dù sao người tóc đen mắt đen lại gầy như thế anh đoán hẳn dùng sẽ không thích, cảm thấy như tay chân nho nhỏ của người này tùy tiện bị đụng một cái cũng sẽ đứt rời.

Nhưng mà Sở Thanh có ý tốt như thế khiến anh không thể không đáp ứng. “Được, có thể dùng liền dùng thôi.” Mặc kệ như thế nào, dù sao ít nhất cũng tốt hơn là dựa vào Sở Thanh, nhưng cứ như thế bị người ta ghét bỏ, trong lòng vẫn có chút không can tâm.

Hình như cảm thấy cảm xúc của Mặc Phỉ, Sở Thanh thản nhiên cười, bế người đàn ông trên giường hàn ngọc lên. “Thật ra không phải là tôi ghét bỏ anh, mà là cần anh trợ giúp. Ở mạt thế, một mình luôn có rất nhiều bất tiện.” Sở Thanh có dự cảm, tương lai sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức, mà người cô có thể tin tưởng lại không nhiều lắm, bây giờ bên cạnh chỉ có Mặc Phỉ, đã như vậy thì sao không để anh ta tới giúp mình?

Không nhìn ở sau lưng Nguyên Anh trong bình thủy tinh đang gào thét, Sở Thanh chầm chậm ra khỏi phòng trúc, đem người trong ngực thả vào trong Linh Tuyền.

Tử Phủ là thuộc về không gian cá nhân, sau khi tu luyện tới cấp Nguyên Anh tự nhiên sẽ xuất hiện. Nhưng không phải tất cả Tử Phủ của Nguyên Anh đều có thể xuất hiện linh tuyền, sở dĩ Tử Phủ của Sở Thanh xuất hiện linh tuyền còn là dựa vào Hỗn Độn Thiên Nguyên Thể của cô.

Nhìn người trong tay hoàn toàn chìm trong linh tuyền, sắc mặt vốn tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận, trước kia nhìn đã giống người còn sống, bây giờ càng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, Mặc Phỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ, đồng thời cũng hơi tò mò về cơ thể này.

Chỉ là việc làm tiếp theo của Sở Thanh làm Mặc Phỉ hơi không tiếp nhận nổi, thế mà cô lại cởi toàn bộ quần áo của cơ thể kia, để người trần. Lõa thể. Mặc Phỉ cảm giác khó tiếp nhận nổi, chẳng lẽ sau này tỉnh dậy sẽ phải người trần như vậy? Bị Sở Thanh nhìn hết?

“Mặc dù cơ thể này còn dùng được, nhưng lại bị để trên giường hàn ngọc cả vạn năm, tự nhiên cơ năng của cơ thể đã giảm đến mức thấp nhất, biện pháp tốt nhất hiện giờ là dùng linh tuyền để ngâm, như vậy có thể khiến anh cùng cơ thể này dung hợp nhanh chóng, còn nữa…” Sở Thanh dừng lại một chút, hừ nhẹ bày tỏ bất mãn với Mặc Phỉ. “Không nên xem thường cơ thể này, mặc dù tu vi chỉ là cấp Nguyên Anh, nhưng đã từng trải qua tẩy tủy, không phải loại mà người bình thường có thể so sánh.”

Dĩ nhiên, bây giờ Mặc Phỉ chưa thể hiểu hàm ý trong lời nói của Sở Thanh, nhưng đến khi anh chính thức hợp làm một với cơ thể này rồi, anh mới biết, Sở Thanh nói không sai, cơ thể này tốt hơn nhiều so với bình thường, dù là so với cơ thể trước kia của anh cũng phải cao hơn mấy phần.

Lúc Mặc Phỉ đang muốn nói cái gì, Sở Thanh lại đặt tay trên bụng cơ thể kia, trong nháy mắt cả người anh cứng đờ, cảm giác da thịt dính vào nhau làm cả người anh thấy không khoải mái.

Chỉ có điều Sở Thanh lại hoàn toàn không để ý đến phản ứng của anh, năng lượng trong tay mạnh mẽ truyền đi, ngay lập tức, có gì đó truyền vào trong cơ thể vỡ vụn, Mặc Phỉ cảm giác được một nguồn năng lượng mạnh mẽ tán loạn trong cơ thể, nhưng ngay lập tức bị Sở Thanh khống chế, ngoan ngoãn chầm chậm chạy khắp cơ thể anh.

“Như vậy là được rồi, có thể anh vẫn sẽ dùng không quen lắm, nhưng ít ra vẫn đủ để tự bảo vệ mình.” Sở Thanh lấy từ trong bông tai ra một chai nước thuốc ném cho Mặc Phỉ, cô biết Mặc Phỉ chưa thể hoàn toàn dung hợp với cơ thể này, nếu không thể dùng chính xác, vậy thì để cho anh dùng dị dăng là tốt nhất, ở mạt thế nếu không đủ mạnh nhất định sẽ bị người ta ức hiếp.

Mặc Phỉ uống cạn nước thuốc, ở trong linh tuyền điều chỉnh tốt cơ thể, sau đó hai người cùng ra khỏi Tử Phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.