Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 86: Chương 86: Chương 62.1




Thế nhưng thời điểm Sở Thanh đưa người trở về mặt đất lại thấy được một trận đại chiến trong căn cứ, ngay lập tức, Sở Thanh cảm thấy cả người đều không khỏe, trên thế giới này còn người nào ngu xuẩn hơn không, lúc ấy giao Tiểu Phương cho Cận Hi chính là để anh ta bớt gây rắc rối, không ngờ dù là vậy, những người vẫn bị vây ở đây!

Thật ra thì ngược lại lần này Sở Thanh có chút trách nhầm những người này, mặc dù nói làm chủ căn cứ là người bình thường, nhưng không có nghĩa là trong căn cứ không có người dị năng, mấy người Cận Hi mang đi cũng chỉ là mấy cô gái chưa từng giết người thôi, hơn nữa Cận Hi bị thương nên không dễ dàng sử dụng dị năng, có thể kiên trì trong thời gian dài như vậy mà chưa bị bắt đã là bản lĩnh của bọn họ rồi.

Mà mấy cô gái sau lưng Cận Hi thấy Sở Thanh tới liền như gặp được cứu tinh, dù sao bọn họ cũng đã biết bản lĩnh của Sở Thanh, lúc này chỉ cần có sự giúp đỡ của Sở Thanh nhất định có thể thuận lợi rời đi, đây chính là cơ hội duy nhất.

Nhưng Sở Thanh lại không định ra tay, hôm nay cô tới nơi này chỉ để tìm đồ, giờ đồ đã tìm được, hơn nữa cô cũng đã giúp Cận Hi cứu người ra, căn bản là anh không có chuyện gì, thật ra từ ban đầu Sở Thanh đã có thể mặc kệ, dù sao lúc đó là Cận Hi nhất quyết đi theo cô, giờ cô giúp anh cứu người ra ngoài đã là hết tình hết nghĩa.

“Tôi đi luyện tay một chút?” Hiển nhiên Mặc Phỉ nhìn thấu thái độ của Sở Thanh, cũng không muốn đi cứu những người đó, nhưng hiện tại anh chưa hoàn toàn quen với cơ thể này, cho nên để đảm bảo sống an toàn ở mạt thế, anh cần thích ứng thật tốt với cơ thể của mình.

“Tốt.” Nếu Mặc Phỉ có ý này dĩ nhiên Sở Thanh sẽ không ngăn cản, mặc dù cô không ra tay, cũng không có nghĩa sẽ ngăn cản người khác ra tay, cô đâu muốn làm mấy chuyện trái đạo đức ấy.

Vốn dĩ nhìn Sở Thanh thờ ơ lạnh nhạt, những người này cũng đã tuyệt vọng, nhưng sau khi nghe được lời của Mặc Phỉ trong lòng lại dấy lên hi vọng, nếu là người bên cạnh Sở Thanh, vậy tự nhiên không phải người đơn giản, nếu anh ta ra tay không chừng bọn họ còn có thể được cứu.

Mà thời điểm Mặc Phỉ ra tay, Sở Thanh lại đứng ở một bên nhìn, xem anh đánh nhau với người khác không có quy tắc dáng dấp gì, cô không khỏi nổi khẩu khí, đi về phí trước mấy bước, kéo Mặc Phỉ ra khỏi vòng chiến.

Mặc dù hiện giờ Mặc Phỉ chiếm thượng phong nhưng lại cũng không phải vì bản lĩnh của anh tốt bao nhiêu, mà bởi vì chiếm được lợi ích của cơ thể này, nếu không phải vì dùng cơ thể khỏe mạnh này, chỉ sợ rằng hôm nay Mặc Phỉ đánh không được bao lâu sẽ thua trận.

“Nhìn cho kĩ, nơi này không phải thời đại những thứ công nghệ cao kia của các anh, muốn sống phải rèn luyện bản lĩnh của mình thật tốt.” Sở Thanh nói xong câu này liền bước lên trước, vừa lúc tránh đi quả đấm của đối phương, gập khủy tay nện vào đầu, cơ thể của đối phương cong lại ngã xuống đất, Sở Thanh còn không do dự đạp một cước lên sống lưng đối phương, người ở chỗ này đều nghe được âm thanh xương cốt vỡ tan, khiến mọi người trong căn cứ không khỏi lùi về sau mấy bước.

Các cậu là ai, không, mặc kệ là ai, lập tức đầu hàng, như vậy còn có thể giữ được mạng!” Người cầm đầu của đối phương lớn tiếng gào thét, nhưng giọng nói lại mang theo sự run rẩy, khiến khí thế không tránh khỏi yếu đi mấy phần.

“Mấy người còn có thể ngu ngốc hơn không? Bây giờ cuối cùng là người nào nên đầu hàng, các người cho rằng chỉ bằng mấy nhà nghiên cứu các người là có thể giữ lại chúng tôi sao?” Sở Thanh nói xong, dưới chân lại không khách khí chút nào, dùng sức đạp một cái, vốn dĩ người kia chỉ gãy lìa xương sống chứ chưa chết, mà bây giờ một cước này xuống xương sườn trực tiếp xuyên thủng phổi, từng ngụm từng ngụm máu tươi phun ra.

Người của đối phương thấy một cảnh này càng thêm sợ hãi, những người này không phải chưa từng giết người, nhưng chưa từng giết theo cách đó, mà trên mặt còn mang theo nụ cười, hoàn toàn không có cảm giác nặng nề, giống như dưới chân cô không phải là một người, mà là một con vật, một loại súc sinh, hoàn toàn không đáng để cô phải để ý chút nào.

“Quyết định nhanh lên, để chúng tôi đi, hay là chết cùng anh ta?” Kiên nhẫn của Sở Thanh đã đến cực hạn, hôm nay đối phương không đưa ra quyết định thì Sở Thanh cũng sẽ giúp bọn họ quyết định!

Một phút sau, Sở Thanh phát hiện những người kia vẫn giữ đối lập với cô, cô hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng, hơi híp mắt, ngón tay chập lại thành đao mạnh mẽ đâm vào trong lồng ngực của đối phương, sau đó cô thu tay lại, một quả tim còn đang đập ở trong tay cô.

Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của đối phương, Sở Thanh cười, cười đến mức rực rỡ, ngay sau đó, cô dùng sức nắm chặt tay, trái tim kia liền bị bóp nát bét, máu đỏ tươi rỉ ra từ giữa ngón tay cô, nhuộm đỏ ngầu bàn tay trắng nõn, mà những người đứng đây bị giật mình, bọn họ nghĩ thế nào cũng không thể ngờ Sở Thanh có thể bạo lực như vậy, không, sao có thể đơn giản là bạo lực, đây chính là giết người không chớp mắt!

“Lui, còn không mau lui ra!” Sở Thanh quét mắt nhìn những người này, hỏi một lần cuối cùng, nếu thật sự còn không chịu rút lui, cô sẽ trực tiếp giải quyết toàn bộ người tại đây!

Bây giờ nhìn biểu hiện của Sở Thanh như thế còn người nào có gan không cho đi nữa, lập tức mở ra một con đường để Sở Thanh rời đi, đoán rằng ở đây còn ai dám nói không, bọn họ sẽ biến thành một đống xác chết.

Nhìn những người đó ngoan ngoãn rút lui, cuối cùng khóe miệng Sở Thanh cũng nhếch lên thành nụ cười, nhưng cười như vậy càng khiến người ta thêm sợ hãi, muốn chạy đi, cuối cùng, khi Sở Thanh đi tới cửa căn cứ, Sở Thanh nhìn người trong căn cứ cười châm chọc. “Đúng rồi, Kim Đạt Nhân đã chết, hài cốt không còn, cho nên tương lai như thế nào các người tự xem xét mà làm thôi.”

Sở Thanh nói lời này như quăng một trái bom, nổ một phát khiến mọi người trở tay không kịp.

“Không… Sao điều này có thể, làm sao đại nhân có thể chết được, làm sao có thể…” Đối với mỗi người mà nói đều không thể tin nổi chuyện này, nhưng bây giờ Sở Thanh nói ra, bọn họ tự nhiên là tin tưởng, vì thiếu niên tàn nhẫn như vậy còn có chuyện gì không làm được!?

Nhìn bộ dáng mất đi người quan trọng của những người này, Sở Thanh khinh thường, đối với người kiểu này cô thật đúng là nhìn không thuận mắt.

Khi nhóm người trở lại chỗ ở tạm thời, đều được nhiệt liệt hoan nghênh, vốn dĩ bọn họ tưởng chỉ có Sở Thanh và Cận Hi bình an trở lại đã tốt lắm rồi, lại không nghĩ tới, bây giờ không chỉ có hai người an toàn trở lại, còn có những người bị bắt đi cũng bình an trở về, làm sao mọi người có thể không vui.

Buổi tối, sau khi mọi người ăn cơm tối, mấy người tụ tập lại trong lều của Cận Hi, lúc đầu cẩn thận đề phòng với Sở Thanh bây giờ cũng trở nên thân thiết, thiếu nữ mà, đều có chút tình cảm với anh hùng, mặc dù vị anh hùng này hơi khát máu, nhưng cũng không thay đổi được sự thật cậu là anh hùng, cho nên ánh mắt mấy người nhìn Sở Thanh đều sáng rực rỡ.

“Sở Thanh, hôm nay cám ơn cậu, nếu không nhờ có cậu, có lẽ mấy nha đầu này cũng chưa có cách để sống sót trở về, tôi mời cậu một chén.” Bởi vì hôm nay có chuyện vui, Cận Hi đem rượu quý cất giữ lấy ra, uống chung mấy chén. “Các cậu định ở lại chỗ này bao lâu, hay là dứt khoát gia nhập với chúng tôi đi? “

Mặc dù mấy lời này của Cận Hi như đang nói đùa, nhưng chỉ có anh mới biết, lời nói này nghiêm túc hơn bất cứ điều gì khác, từ lúc mới bắt đầu anh đã có hứng thú với Sở Thanh, hôm nay nếu có thể làm cô lưu lại thì không còn gì tốt hơn.

Sở Thanh cười cười, không trả lời gì cả, thật ra có thể Cận Hi cũng đã biết thái độ của cô, cho tới giờ cô chưa từng nghĩ đến ở lại chỗ này, hơn nữa lúc vừa mới bắt đầu cô đã nói qua, là trong lúc đi tới thành phố B thì bị rơi xuống nước, dĩ nhiên là cô nên trở về.

“Tôi cùng A Thanh chuẩn bị đi căn cứ thành phố A, sau đó xem xét một chút có cách nào đi thành phố B hay không.” Sở Thanh cũng không trả lời, người trả lời là Mặc Phỉ, anh khẽ nheo mắt phượng nhìn người đối diện, trong mắt mang theo dò xét, không biết vì sao, anh cảm giác người này chắc chắn không có ý tốt.

A Thanh?

Gọi thân thiết như thế làm Cận Hi hơi nhăn mày, anh chưa thấy người này bao giờ, hẳn là Sở Thanh đưa từ căn cứ kia ra ngoài, chỉ có mấy tiếng đồng hồ, người này đã có thể cùng Sở Thanh quen thuộc như vậy?

Nghiêm túc quan sát người trước mắt, không biết vì sao, Cận Hi chợt cảm thấy có một cảm giác tương tự giữa Sở Thanh và người kia, cảm giác đó là gì thì Cận Hi không rõ, nếu nhất định phải nói, hẳn là khí chất đi, mặc dù bề ngoài hai người không có chỗ nào giống nhau, nhưng khí chất lại giống như vậy, tựa như là cùng một loại người.

Nhưng cũng không biết tại sao, rõ ràng là cùng một loại người, mà đối với Sở Thanh thì Cận Hi có cảm giác muốn thân cận, còn đối với người kia lại có loại bài xích không thể nói ra.

“Sở…Thanh, ý cậu cũng thế sao?” Cận Hi há miệng, cũng muốn gọi cậu một tiếng A Thanh, nhưng nghĩ lại như thế cũng có chút đường đột, dẫu sao hai người mới quen nhau không lâu, dù đã từng kề vai chiến đấu cũng không có quen thuộc như vậy.

“Ừ, từ lúc đầu tôi đã định đi thành phố B rồi, bạn bè của tôi đều ở đó.” Nói đến bạn bè, ánh mắt Sở Thanh cũng nhu hòa đi mấy phần, cô phải nghĩ cách nhanh trở về tìm bọn họ, tìm anh Thần.

Mặc dù nói bây giờ Sở Thanh vẫn có thể dùng Ma Bảo trở về, nhưng ma khí trong cơ thể cô rất không ổn định, nếu vậy mà vẫn kiên quyết trở về, kết quả sẽ như thế nào, cô thực không tin tưởng chút nào, mà Sở Thanh cũng chưa bao giờ là người thích mạo hiểm.

“Nếu cậu đã nói thế, vậy chúng tôi sẽ đi cùng hai người, dù sao sớm muộn gì chúng ta cũng đi thành phố A, nếu đi cùng nhau, trên đường chăm sóc nhau cũng sẽ an toàn hơn.” Cận Hi suy nghĩ một chút, nói như vậy, chính là không biết vì sao anh muốn đi theo Sở Thanh, mặc dù lúc mới bắt đầu mạt thế anh cũng không có nghĩ tới chuyển sang nơi khác, nhưng bây giờ anh nghĩ phải chung đụng cùng Sở Thanh nhiều một chút.

Trong mắt mấy cô gái xung quanh lóe lên vẻ kinh ngạc, vốn dĩ họ cho rằng thủ lĩnh tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi này, về sau có thể còn xây căn cứ ở đây, dù sao thủ lĩnh cũng không phải người sẽ hạ mình trước người khác, nhưng bây giờ thủ lĩnh lại có ý muốn rời đi cùng thiếu niên kia, chuyện này có chút kì lạ!

“Cận Hi, anh không cần phải miễn cưỡng phối hợp với chúng tôi, xem như chúng tôi chỉ có hai người thì cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi và Mặc Phỉ đều là người dị năng.” Chỉ cần không gặp phải thi triều thì hai người bọn họ cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì, hơn dù gặp phải thi triều, bọn họ vẫn có năng lực để chạy trốn.

Mấy lời này khiến Cận Hi sững sờ, sau đó sắc mặt hơi khó coi, bởi vì trong lời của Sở Thanh hàm ý từ chối rất rõ ràng, vốn cho rằng có thể cùng đi, nhưng bây giờ đối phương từ chối thì phải làm sao?

“Mặc Phỉ, chúng ta về nghỉ.” Nói xong lời này, Sở Thanh liếc mắt nhìn Cận Hi. “Sáng sớm ngày mai chúng tôi đã đi, cho nên đi về nghỉ trước, cũng không tham tiệc ăn mừng của mọi người được.”

Nói xong, Sở Thanh cũng không chờ Cận Hi đồng ý liền cùng Mặc Phỉ rời khỏi lều.

Nhất thời, không khí vốn náo nhiệt đều bị quét sạch, Cận Hi ngồi ở sô pha ủ rũ cúi đầu, giống như chú mèo bị chủ nhân vứt bỏ, thoạt nhìn thật đáng thương, mà mấy người xung quanh cũng không đi lên khuyên nhủ, bọn họ đâu phải kẻ ngốc, đến tột cùng là vì sao bây giờ thủ lĩnh lại tỏ ra như vậy, chỉ cần không phải người đần độn đều có thể nhìn ra.

“Thủ lĩnh, anh… có phải hay không thích cậu Sở Thanh đó rồi hả?” Nhớ tới khuôn mặt Sở Thanh còn đẹp hơn so với con gái, còn có bản lĩnh như vậy, không cần nói là phụ nữ, đoán rằng đàn ông không muốn động lòng cũng rất khó!

Mà sau khi Cận Hi nghe lời này giống như con mèo bị giẫm đuôi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhìn ánh mắt của cô gái, mặt lạnh tanh, không biến sắc nhìn cô, qua nửa ngày mới mở miệng nói: “Cô cảm thấy tôi là gay sao?”

Không phải, nhưng thủ lĩnh đại nhân, nếu không phải thế, vậy anh bày cái bộ dạng thâm khuê oán phụ* ấy cho ai xem đây! Hơn nữa bộ mặt oán phụ của anh, đối phương cũng đâu có thấy được.

(*: thâm là sâu, khuê là nơi người con gái ở. Giống như mấy nàng dâu nhỏ giận dỗi chồng chui tít vào sâu trong phòng ngồi ý ))) )

Dĩ nhiên, chẳng ai có gan nói ra những lời này, họ tin tưởng, một khi nói ra, lập tức sẽ bị thủ lĩnh tống ra ngoài.

“Thủ lĩnh, mới vừa rồi đó… không phải Sở Thanh đã nói sao, cậu ấy muốn đi thành phố A, cái đó, mặc dù nói chúng ta không được đi cùng cậu ấy, nhưng chúng ta cũng có thể đi đầu quân cho thành phố A mà, không phải sao?” Cuối cùng, có một cô gái không chịu nổi bầu không khí như vậy, đang ở dưới ánh mắt của mọi người liền can thiệp vào, trong lòng cũng không kìm được cầu nguyện cho mình, không nên chọc giận thủ lĩnh đại nhân.

Mà sau khi Cận Hi nghe được lời này liền lộ ra vẻ mặt vỡ lẽ như chợt hiểu ra gì đấy, làm khóe miệng những người ở đây hung hăng giựt giựt, thủ lĩnh đại nhân, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của ngài là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chỉ số thông minh của ngài bị tụt xuống rồi? Đơn giản nhẹ nhàng như vậy mà không nghĩ đến? Nếu sự thật là như vậy, sẽ không phải là chỉ số thông minh của ngài bị thấp xuống, mà phải là chỉ số thông minh bỏ nhà ra đi! Quả nhiên đàn ông rơi vào bể tình đều biến thành đứa ngốc, nhất là đàn ông yêu đàn ông!

Hơn nữa…

Ngẫm lại thì bên cạnh vẻ ngoài xuất sắc của Sở Thanh, còn có thân thủ còn xuất sắc hơn cả đàn ông, hazzzz, bọn họ thật sự không còn ôm chút hi vọng nào đối với thủ lĩnh đại nhân rồi, đầu tiên không nói Sở Thanh có phải gay hay không, cứ cho là phải, có người đàn ông xuất chúng kia bên cạnh rồi làm sao còn nhìn đến đóa hoa bé nhỏ là thủ lĩnh đây, người đàn ông kia mới thật sự là bông hoa mọc trên đỉnh núi cao a!

Dĩ nhiên những lời này không thể nói cho thủ lĩnh đại nhân nghe, bởi vì thông thường không có trí thông minh thì cũng sẽ không có lí trí, ai biết thủ lĩnh đại nhân có thẹn quá hóa giận đi đánh người hay không chứ!

Cứ như vậy, vấn đề ở hay đi cũng đã hoàn toàn giải quyết, tất nhiên, chuyện này Sở Thanh và Mặc Phỉ đều không hề biết, lúc này Sở Thanh còn đang giúp Mặc Phỉ điều lí* cơ thể.

(* là điểu chỉnh các yếu tố sinh lí, vật lí của cơ thể)

“Thấy sao, bây giờ độ phù hợp của cơ thể như thế nào?” Sở Thanh nhìn Mặc Phỉ, vừa đưa linh khí vào trong cơ thể anh, từ từ điều chỉnh trạng thái cơ thể, hi vọng độ phù hợp của cơ thể và linh hồn có thể cao hơn một chút, như vậy sử dụng cơ thể cũng dễ dàng hơn.

“Khá hơn một chút, nhưng vẫn chưa đủ, dù sao cấu tạo của cơ thể này với của tôi trước kia chênh lệch quá nhiều, nói như thế nào nhỉ, phải nói là chuyện bên ngoài không phù hợp với linh hồn, có thể liên quan tới bản năng của tôi.” Cấu tạo cơ thể của người ở hành tinh A Nhĩ Lan hoàn toàn không giống với ở trái đất, đối với người ở hành tinh A Nhĩ Lan, cơ thể mình chính là vũ khí công kích cao nhất, cho nên người A Nhĩ Lan cũng không phải sợ trùng Lam Lưu như vậy, bởi rất ít khả năng trùng Lam Lưu phá vỡ được phòng ngự của người hành tinh A Nhĩ Lan.

“Cần tôi giúp anh như thế nào?” Sở Thanh hỏi một câu, sau đó như nghĩ tới điều gì lại nói: “Nếu muốn tôi cải tạo cơ thể là hoàn toàn không thể, bây giờ điều duy nhất có thể làm chỉ là điều chỉnh cơ thể anh chút thôi.” Nếu là Sở Thanh Y trước kia chắc chắn cô có thể sáng tạo ra một cơ thể thích hợp cho Mặc Phỉ, nhưng bây giờ phần lớn lực lượng của cô cũng không thể dùng, ngày hôm qua khi huyết mạch thức tỉnh thì nguyên thần lại bị thương lần nữa, khiến cho tình huống của cô càng thêm họa vô đơn chí*.

(*liên tiếp gặp nạn)

“A Thanh, chuyện của cô cũng không được phép nói cho những người đó sao? Cô biết rõ họ cũng là thật lòng quan tâm cô.” Mặc Phỉ cũng không trả lời vấn đề của Sở Thanh, mà hỏi một vấn đề khác, mà bọn họ trong câu hỏi ấy là ai thì Sở Thanh biết, Mặc Phỉ cũng hiểu điều đó.

Vấn đề này thật sự phải hỏi Sở Thanh, không chuẩn bị nói cho bọn họ biết sao? Không, dĩ nhiên cô sẽ nói cho bọn họ biết, nhưng không phải lúc này, bởi vì bây giờ Sở Thanh không có cách nào chắc chắn rằng sau khi bọn họ biết được sự thật còn có thể ở lại bên cạnh cô hay không, chưa từng có người thân bạn bè, một khi có những thứ này bên cạnh sẽ trở nên lo sợ mất đi, lúc này Sở Thanh chính là như thế.

Một mặt hưởng thụ tình cảm ấm áp không thuộc về cô, vừa muốn người mà bọn họ quan tâm đến là mình, mặc dù hôm nay cô đã biết mình mới thật sự là Sở Thanh, vốn dĩ người kia cũng chỉ người ngoài đến chiếm đoạt mà thôi, nhưng mặt khác cô lại sợ biết được người mà bọn họ để ý chính là kẻ chiếm đoạt kia.

“Về sau sẽ nói, nhưng không phải lúc này.” Chờ đến sau này tình cảm đủ sâu đậm, dĩ nhiên cô sẽ nói cho bọn họ biết, nhưng mà bây giờ thì không được.

Mặc Phỉ liếc mắt một cái liền thấy ngay mục đích của Sở Thanh, trong lòng lại thở dài, cô thật sự không có tình cảm, đối với những người đó cũng vậy, không phải thích, cũng không phải quan tâm, mà đơn giản là muốn có được, muốn chiếm được, muốn giữ bọn họ bên người, nhưng cô lại chưa bao giờ suy nghĩ rằng muốn vậy sẽ phải bỏ ra cái gì, mặc dù người như vậy thật ích kỉ, nhưng lại ích kỉ cho dù bản thân có đau lòng.

Bởi vì chỉ cần bọn họ nguyện ý ở lại bên cạnh Sở Thanh, cô liền nguyện ý bảo vệ tất cả những người này dưới cánh chim của mình!

*Cám ơn mọi người đã ủng hộ mình, xin hứa sẽ cố gắng nhiều hơn ạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.