Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 87: Chương 87: Chương 63.3




“Khoan đã, tuy trong ba lô của cậu không có đồ, nhưng không chắc là cậu có đem đồ giấu vào trong lều hay không, cho nên chúng tôi muốn lục soát lều!” Chỉ cần vào được lều Sở Thanh nhất định chạy không thoát, nếu không cho vào lều chính là chột dạ!

“Cái này hiển nhiên là có thể, chỉ là. . . . . .” Sở Thanh khẽ mỉm cười, trong mắt nhìn thấu hết mọi nét mặt, cô chỉ vào người thiếu niên đang thương tâm nói, “Cậu tôi không thể đi vào, cậu tôi vào lều thì dù tôi không có trộm, các người cũng nói tôi trộm đồ. Bởi vì cậu tôi là Dị năng giả hệ không gian.”

Câu nói của Sở Thanh khơi dậy tầng sóng ngầm, người bên cạnh Cận Hi đều ngạc nhiên nhìn Dạ Lan, trong mắt mang vẻ khinh thường.

“Cậu có căn cứ gì nói như vậy?” Dạ Lan cũng không tin Sở Thanh thật sự biết người thiếu niên kia là Dị Năng Giả hệ không gian, dù biết cũng không có chứng cớ, không phải sao?

“Tôi không có chứng cứ, nhưng lại không thể để cho người khác tùy ý vu oan, tôi cảm thấy người này có cái gì không đúng, không cho cậu tôi đi vào không được sao?” Nói những lời này xong, Sở Thanh dừng lại một chút, nhìn mọi người chung quanh một vòng, sau đó từ từ nói, “không chỉ cậu tôi không thể đi vào, các người muốn đi vào phải bị lục soát người để xác định trên người không có đồ vật gì liên quan, nếu không ai cũng đừng nghĩ đi vào.”

Sở Thanh nói thẳng với mọi người ở đây, lục soát thì có thể nhưng phải có chứng cứ, không có? Ha ha, cút!

Lần này sắc mặt Dạ lan thật sự biến sắc, vốn là liên hoàn kế nhưng vì một câu nói của Sở Thanh lại bị phá vỡ, ông sao cam tâm!

Nhưng bây giờ lúc này không phải ông không cam lòng là có thể thay đổi, hôm nay vào lúc Sở Thanh biết người thiếu niên là Dị Năng Giả hệ không gia, ông đã thất bại, nhưng ông sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, “Vị thiếu gia này nếu dám nói thế dĩ nhiên là đối với mình có lòng tin, vậy chúng tôi sẽ không vào lục soát, một lát sẽ đem đồ đến đưa cho cậu.”

“Đúng rồi, Dạ tiên sinh, tôi muốn nhắc nhở ông một chuyện, “ âm thanh của Sở Thanh nhẹ nhàng, nhưng vào lúc này lại giống như tiếng chuông gõ vào lòng mỗi người, “Nghe nói trong đầu của Dị Năng Giả hệ không gian có một viên không gian hạch, nếu người khác ăn viên không gian hạch đó có thể sử dụng dị năng, không biết sự thật có đúng vậy không.”

Nói xong câu đó, Sở Thanh thu hồi đồ vật trên mặt đất rồi đi trở lại lều của mình, a, nghĩ muốn tính toán cô? Dạ Lan còn chưa có bản lãnh đó !

Mà người thiếu niên kia nghe lời nói này, toàn thân đều run rẩy. Hôm nay Sở Thanh nói ra lời này, mặc kệ có phải hay không về sau cuộc sống của bản thân sẽ không còn yên ổn nữa.

“Sở Thanh, hôm nay cậu không sao chứ.” Hôm nay Cận Hi không có nói chuyện, cũng không phải cũng không muốn ngăn cản mà là không thể nói, nếu như nói chỉ làm cho Dạ Lan có lý do để công kích Sở Thanh, cậu sẽ không làm ra chuyện như vậy.

“Không sao, “ Sở Thanh nhìn xuống trong mắt lóe lên chán ghét, “Tôi nghĩ tôi nên đi gặp ông cụ Cận, có dòng họ không nên tiếp tục tồn tại ở căn cứ!”

Sở Thanh tính tình tốt không thích tức giận, thời gian này cũng có rất ít chuyện có thể chọc cho cô tức giận. Nhưng một khi cô tức giận, hậu quả cũng không phải ai có thể tiếp nhận nổi. Cường giả giận dữ xác người nằm xuống ngàn dặm, lời này cũng không phải nói giỡn. Dù hôm nay cô không phải là Sở Thanh thật sự, nhưng chỉ cần cô muốn, cô vẫn có thể làm cho thế giới này long trời lở đất!

Cận Hi nghe lời này, chợt thấy đáng thương cho ông cụ Khổng, bởi vì bản thân không dạy dỗ tốt con cháu nên phải đem chính mình và cả dòng họ đền bù, vậy có đáng giá không?

Hôm nay Dạ Lan căn bản không biết mình đã gây ra tôii họa gì, đợi sau này biết được đã quá muộn, nhà họ Khổng đã bị tiêu diệt, mà nguyên nhân là do ông tôi!

Lúc đội ngũ bắt đầu đi đến căn cứ, Dạ Lan đem đồ vật đã hứa đến, mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng lại không có phương pháp xử lí nào, hơn nữa ông biết lần này thất bại chỉ là tạm thời, cũng không có biện pháp động đến Sở Thanh. Ngày hôm qua Sở Thanh biểu hiện cho Dạ Lan biết, cậu tôi không phải là người ngu, nếu như ngu xuẩn sẽ không ở hoàn cảnh như vậy mà còn có thể tự bảo vệ bản thân. Cho nên hôm nay ông còn muốn tính toán Sở Thanh thật sự là quá khó khăn!

Dạ Lan không nghĩ sẽ buông tha dễ dàng như vậy, trên đường một khi gặp phải biến dị thú sẽ ra tay, muốn Cận Hi thấy rõ thực lực của hai bên cách xa, không che chở Sở Thanh nữa mới là hành động chính xác nhất. Nhưng Dạ Lan lại sai lầm lần nữa, lúc đầu Sở Thanh sắp trở thành nhân vật đứng đầu một cơ sở. Hôm nay thủ đoạn Dạ Lan tuy lợi hại, nhưng còn chưa đủ cho bọn họ sợ. Hơn nữa ngày đó Sở Thanh đánh vô số thú biến dị thành bánh chưng, cảnh tượng đó mọi người vẫn nhớ trong lòng.

“Bỗng....muốn ăn thịt...” Sở Thanh một tiếng thở dài, nhưng dọc theo con đường này không nhìn thấy thú biến dị để ăn, thật là thất vọng.

“Meo meo ~” bả via chợt nặng, một bộ lông rơi trên vai của cô, nhẹ nhàng cọ xát gương mặt của cô, sau đó biến mất. Sở Thanh không hiểu, nhưng Cận Hi biết rõ ràng, tiểu cầu đi theo Sở Thanh được ăn thịt rắn nướng nên dạ dạ hoàn toàn bị nắm giữ.

Quả nhiên, cùng suy nghĩ với Sở Thanh, một lúc sau bên tôii liền nghe tiếng xèo xèo, một tiểu cầu trắng chạy trước, phía sau là mãng xà. Mãng xà lần này không giống lần trước, lần trước là màu xanh đậm, mà lần này là màu xanh lá, màu sắc tươi đẹp vừa nhìn vào khiến người tôi cảm thấy mãng xà này có độc.

“Ừ, thịt rắn càng độc càng tốt, hôm nay quả nhiên có lộc ăn.” Mạc Phỉ nghe lời này của Sở Thanh, trên trán xuất hiện mấy vạch đen.

Dạ Lan ở bên cạnh thấy mãng xà màu xanh lá muốn qua giúp một tôiy, để cho Cận Hi biết được bản lãnh của ông. Nhưng không nghĩ đến Sở Thanh lại ra tôiy trước, trong tôiy là một cây chủy thủ ngắn, nhưng lưỡi đao lại xoắn lại như để tăng chiều dài. Trên đó mơ hồ ánh điện quang, làm cho người tôi không dám tiếp cận.

Quả nhiên, lúc lưỡi đao đụng vào thân rắn truyền đến tiếng đùng đùng. Làm cho mọi người ở đây không khỏi rụt cổ lại, nhất là lúc mãng xà lăn lộn, mọi người càng có cảm giác bị điện giật.

Sở Thanh khống chế dòng điện rất tốt, chỉ làm mãng xà cảm thấy đau, không phá hủy cấu trúc thịt của nó. Một màn này rơi vào mắt Dạ Lan lại làm cho ông tôi khinh thường, hừ một tiếng. Quả nhiên vẫn là một đứa bé, dù là lôi hệ nhưng cũng chỉ là Dị Năng Giả cấp một trung cấp. Mình muốn giết cậu tôi, dễ như trở bàn tôiy!

Lúc Dạ Lan đang suy nghĩ kế hoạch động thủ tối nay, lại phát hiện Sở Thanh bay đến giữa không trung, phía sau là một đôi cánh mờ nhạt. Dị Năng Giả hệ phong ở đây đều bất ngờ, họ không nghĩ dị năng còn được sử dụng như vậy. Màn kế tiếp làm cho mọi người kinh hãi, Sở Thanh bay đến giữa không trung, một đao đâm vào thân rắn, hung hăng đánh xuống, mãng xà liền bị mở ngực bể bụng, lưu loát làm cho người tôi cảm giác không thể tin được!

Sau khi Sở Thanh rời đi, Mạc Phỉ tiến lên xử lý thịt mãng xà. Mãng xà lần này so với lần trước còn lớn hơn, hơn nữa bởi vì bản thân mãng xà có độc, nên độc trong thân thể lại nhiều hơn. Hôm nay thịt mãng xà nhiều gấp đôi ngày hôm qua, Mạc Phỉ đem một túi thịt mãng xà giao cho Cận Hi. Lúc Khổng Phàm Vũ cùng Dạ Lan chờ cậu tôi chia thịt mãng xà cho bọn họ, Mạc Phỉ lại xoay người rời đi.

“Vị tiên sinh này, cậu không cần quá đáng, muốn xem chúng tôi như không khí sao?” Thật ra thịt mãng xà này bọn họ cũng không phải muốn, nhưng mất mặt như vậy thì không được.

“Hả? Quá đáng, chẳng lẽ nói mãng xà là do Dạ tiên sinh bắt tới?” Dạ Lan lắc đầu, Mạc Phỉ lại hỏi, “ Hay ý của Dạ tiên sinh là mãng xà này do ông săn giết được?”

Dạ Lan lại một lần nữa lắc đầu, liền nghe được âm thanh tràn đầy giễu cợt của Mạc Phỉ, “Không phải là con mồi của ông, cũng không phải do ông săn giết, chẳng lẽ ông nghĩ ở đây giúp chúng tôi một tôiy, chúng tôi liền đem mấy thứ phân này cho ông? A, Dạ tiên sinh thật là thủ đoạn, không hổ là trợ thủ đắc lực của ông cụ Khổng năm xưa, thủ đoạn thuần thục giống như ông cụ Khổng!”

Sau khi nói xong lời này, hoàn toàn không chú ý sắc mặt Dạ Lan, đi đến bên người Sở Thanh.

Lúc này Dạ Lan đã hiểu, người này căn bản là vì Sở Thanh làm chủ, cho nên ông nhìn vào Sở Thanh, “Vị thiếu gia này muốn cùng nhà họ Khổng kết thù?”

“Chúng tôi đã sớm là kẻ thù, không phải sao, nếu không tại sao tối qua ông lại ở ngoài liều của tôi, sáng sớm lại tìm đến một Dị Năng Giả hệ Không Gian để hãm hại tôi...tôi còn tưởng rằng tôi cùng Dạ tiên sinh là đại địch!” Cho kẻ địch thể diện là có lỗi với bản thân, đây là tác phong trước giờ của Sở Thanh.

“Cậu! Được, rất tốt! nếu vậy xin đợi người nhà họ Sở đến, hành động hôm nay của cậu Dạ Lan sẽ tự nói cho ông cụ, hi vọng vị thiếu gia này ở nhà họ Cận chờ ông cụ Khổng viếng thăm!” Dạ Lan không thích ở ngoài sáng đối địch, hôm nay thật là bị Sở Thanh làm tức gần chết.

Nhưng lời nói kế tiếp của Sở Thanh lại làm Dạ Lan thay đổi sắc mặt, “Như vậy chờ tiếp đón ông cụ Khổng, đúng rồi, kính xin Dạ tiên sinh thay Sở Thanh chuyển cáo ông cụ Khổng một tiếng, Sở Thanh nhà họ Sở cảm tạ ông cụ Khổng, trợ thủ đắc lực cùng cùng cháu trai nhỏ đã chăm sóc!”

Một câu nói này như sét đánh, thành phố T nhà họ Sở, Sở Thanh!

chủ nhà họ Sở ở thành phố T, Sở Thanh! ? Điều này sao có thể! ?

“Sở Thanh, tôi vốn là còn tưởng rằng cậu sẽ đem thân phận của mình giấu đi, để cho ông tôi kinh hỉ, không nghĩ cậu lại làm lộ ra, thật là đáng tiếc.” Cận Hi vẫn một mực yên lặng không lên tiếng, vào lúc này lại mở miệng, giọng nói có vẻ quen thuộc kêu Sở Thanh giống như là bằng hữu. Lúc này Dạ Lan mới hiểu tại sao Cận Hi vẫn đối đãi khoan dung với Sở Thanh như vậy.

A, ông thật là khờ, người này là Sở Thanh a, là Sở Thanh nhà họ Sở! Mặc dù có người nói cậu quần là áo lụa, có người nói cậu ngu xuẩn, nhưng không thể thay đổi được chuyện cậu là chủ nhà họ Sở. Hôm nay ông đã làm mất lòng chủ nhà họ Sở, như vậy nhà họ Khổng sẽ như thế nào?

“cậu Cận, cậu vẫn biết vị thiếu gia này là chủ nhà họ Sở, có phải hay không! ?” Hiện tại Dạ Lan cảm thấy trong lòng nghẹn một ngụm máu, lên không được, sượng mặt, ông không rõ, vì sao sự tình lại trở thành như vậy.

Để cho ông không yên tâm là khi mạt thế bắt đầu, nhà họ Khổng bởi vì thức tỉnh nhiều Dị Năng Giả, cho nên bọn họ đối với nhà họ Cận chưa từng cung kính, luôn âm thầm làm nhiều chuyện. ..Bởi vì người nhà họ Cận không tỏ thái độ gì, cho nên người nhà họ Khổng càng lớn mật, tâm cũng lớn theo.

Lúc này Dạ Lan mới hiểu được, thật ra nhà họ Cận cũng không phải là không có ý đồ, mà là muốn giấu tài. Ngồi nhìn nhà họ Khổng nhảy lên, đến cuối cùng nhà họ Khổng hoàn toàn bị hủy diệt mới là kết thúc. Trong nháy mắt, Dạ Lan có cảm giác rét lạnh, bên ngoài đều lạnh lẽo, chỉ là lúc này hối hận còn kịp sao?

“Đúng vậy a, lúc bắt đầu tôi đã biết, tôi còn từng nói cậu ấy là bằng hữu của tôi không phải sao?” bằng hữu của cậu hai nhà họ Cận không phải ai cũng có thể làm, nếu có thể làm bằng hữu của cậu hai nhà họ Cận, tẩt nhiên phải có thân phận tương ứng

Hôm nay Dạ Lan rốt cuộc đã suy nghĩ ra, từ lúc mới bắt đầu thì tất cả chính là một bẫy rập, sợ rằng lúc vừa mới gặp bọn họ Cận Hi liền bắt đầu tính toán, tính toán như thế nào mới có thể diệt trừ được nhà họ Khổng.

“ chủ nhà họ Sở, mấy ngày nay là lỗi của Dạ Lan, tất cả sai lầm Dạ Lan nguyện ý một mình gánh chịu, xin đừng gây họa tới nhà họ Khổng.” Dạ Lan lần này rốt cuộc chịu cúi đầu, ông mặc dù có chút bản lãnh, nhưng lại không thể giết hết mọi người để diệt khẩu, chỉ cần có một người rời đi, như vậy nhà họ Sở sẽ biết.

“Yên tâm, oan có đầu nợ có chủ. Tôi, Sở Thanh cũng không phải là người thích giận chó đánh mèo, cho nên, “ Sở Thanh cười lạnh một tiếng, nhìn Khổng Phàm Vũ, “ tiểu thiếu gia đã làm gì tôi nghĩ Dạ tiên sinh cũng có thể biết, cho nên món nợ này tôi tính không sai.” Sở Thanh nhướng mày cười lạnh, dung mạo xuất chúng lúc này thêm phần tối tăm, làm cho người toàn thân rét run.

Dạ Lan coi như đã hiểu, hôm nay nhà họ Khổng chạy trời không khỏi nắng.

Sở Thanh nhíu mày cười một tiếng. Ở bên cạnh, mặt của Cận Hi cũng nở nụ cười, đối với thảm trạng của Dạ Lan, hai người làm như không thấy.

“Ăn đi.” Sở Thanh mặt mày vui cười, ăn vài miếng thịt nướng. Sau đó cầm lên một khối thịt trêu chọc tiểu cầu bên cạnh, tiểu cầu nhìn cô phối hợp đưa móng vuốt bắt lấy, thậm chí nhảy dựng lên đuổi theo miếng thịt trong tay Sở Thanh, trong nháy mắt làm cho Cận Hi cảm thấy buồn phiền.

Tuy tiểu cầu là sủng vật của cậu, vẫn cùng cậu thân cận, nhưng lại chưa bao giờ chơi đùa như vậy, mỗi lần mình trêu chọc nó, nó đều xoay cái mông lại làm cho cậu dở khóc dở cười.

Mà hôm nay lúc tiểu cầu cùng Sở Thanh đùa giỡn, lại phối hợp ngu xuẩn chọc Sở Thanh cười ra tiếng. Đãi ngộ vậy cũng lớn quá rồi.

Lúc tiểu cầu nhảy dựng lên cắn thịt nướng, trong nháy mắt bóng dáng của tiểu cầu trong mắt của cô kéo dài, phía sau cái đuôi bồng bềnh tung ra, đôi mắt hoa đào vô tội hướng cô nháy mắt.

“Nguyệt yêu...”

“A thanh?” Tựa hồ nghe được Sở Thanh nói cái gì, Mạc Phỉ quay đầu nhìn Sở Thanh trong mắt mang theo hỏi thăm.

“Không, không có gì, chỉ là nhớ tới một chút chuyện đã qua, không có gì, không có gì. . . . . .” Mặc dù Sở Thanh nói không có gì, nhưng giọng nói trầm thấp. Quả nhiên, nếu như không có gì, cảm xúc của Sở Thanh sẽ không xuống thấp như vậy, cũng không phải không có gì, mà là không muốn nói thôi.

Mạc Phỉ ở trong lòng bất đắc dĩ một tiếng thở dài, mặc dù cậu nguyện ý làm bằng hữu với Sở Thanh, nguyện ý chia sẻ tâm sự của mình. Nhưng mà đối phương hình như không nguyện ý, đã như vậy ông cũng không nên hỏi rồi.

“Yên tâm, tôi không sao, tôi sẽ không để cho mình chuyện.” Cô chỉ là nhớ lại Nguyệt yêu mà thôi.

Tên nhóc kia kể từ khi ra đời vẫn đi theo bên cạnh cô, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu năm tháng Rõ ràng đã trở thành yêu tiên nhiều năm, nhưng vẫn giống như là một đứa bé, lúc nào cũng thích kề cận cô. Hôm nay không có nó bên cạnh, cảm giác trong lòng có chút trống rỗng.

“Mọi người ăn trước, tôi đi ra ngoài một chút.” Nhớ tới chuyện đã qua khiến Sở Thanh mất khẩu vị, dù là sau lưng tiểu cầu vẫn một mực kêu meo meo nhưng Sở Thanh có chút không yên lòng.

Sau khi Sở Thanh rời đi, tiểu cầu uất ức nằm ở bên chân của Cận Hi, trong mắt tràn đầy khổ sở, mới vừa rõ ràng còn tốt, tại sao trong nháy mắt lại trở mặt, hơn nữa còn ném nó ra.

Sở Thanh đi từ từ dọc theo bờ biển, đến khi cảm thấy bên cạnh không còn người, vươn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một đám lửa màu trắng, ngọn lửa kia có nhiệt độ cực cao, nhưng lại vô cùng ôn hòa, hơn nữa hết sức có linh tính, nhảy múa theo ngón tay của Sở Thanh.

Có lẽ người khác không biết là cái gì, nhưng Sở Thanh lại biết. Đó là hỏa hồ của Nguyệt yêu, đã từng làm bạn với cô, cùng cô giết chết vô số người, đây cũng là vũ khí bí mật của cô.

Thật ra thì lần trước đối mặt cô muốn sử dụng, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua. Bởi vì hỏa hồ chỉ có một, dùng hết sẽ không còn nữa, sau này không còn gì để tưởng niệm Nguyệt yêu, sao cô chịu nổi!

“A thanh, nếu như cậu có chuyện gì có thể nói cho tôi nghe, tôi vẫn luôn là người lắng nghe cậu, không phải sao?” giọng của Mạc Phỉ có chút bất đắc dĩ Bởi vì thân thế nên bọn họ có ngăn cách, có nhiều chuyện Sở Thanh đều không muốn nói.

“Không, cũng không phải chuyện gì không vui, chỉ là nhớ đến một người bạn rất quan trọng, sau này không thể gặp nhau nữa. Nếu như có thể, hi vọng người bạn đó xuất hiện trước mặt tôi lần nữa.” Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt là thần sắc cô đơn.

Sở Thanh không biết rằng ở một thế giới khác, một người thiếu niên đứng giữa một trận pháp, đầu tóc bạc, trên đỉnh đầu một cặp tai to, phía sau một cái đuôi đầy lông thật to, cậu ta nhìn bầu trời đầy kiên quyết.

Chủ nhân, chờ tôi, cho dù hồn bay phách tán, dù thế gian không còn... tôi cũng nguyện đem hết toàn lực thử một lần, thế gian này đã sớm không còn chỗ dung thân, chỉ có bên cạnh của chủ nhân mới là nhà.

Chủ nhân của tôi, có thể người vĩnh viễn sẽ không sẽ biết, tôi ở tại thế giới xa xôi này cảm nhận được linh hồn của người, khi đó tôi vô cùng kích động. Cho nên, hôm nay dù tôi có mất đi vạn năm đạo hạnh cũng muốn đột phá bức tường ngăn cản để đứng trước mặt của chủ nhân, vĩnh viễn làm bạn bên cạnh người, đó lời thề mà năm đó tôi đã từng thề khi người cứu tôi khỏi tay thợ săn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.