Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Chương 111: Chương 111: Chương 74: Tử thành




Mặc dù Mạc Phỉ Phỉ biết mình không có thiên phú, nhưng vẫn im lặng đứng bên nhìn, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Sở Thanh rất thần bí, dị năng mạnh mẽ như vậy cũng không giống như là một người bình thường có thể có, mà Sở Thanh tựa như một vị thần, dùng dị năng thuần thục như thế, hơn nữa người bên cạnh cô cũng đều rất lợi hại!

“A Thanh, không sao chứ?” Thấy sắc mặt Sở Thanh tái nhợt mấy phần, Mặc Phỉ hơi lo lắng, mấy ngày nay cơ thể Sở Thanh vốn dĩ đã không tốt, giờ lại mất máu sẽ càng yếu hơn. Ở mạt thế luôn có những nguy hiểm không lường được ở xung quanh, tóm lại Sở Thanh suy yếu như vậy có thể sẽ gặp nguy!

“Không cần lo lắng, tôi không sao, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, mấy ngày nay tôi sẽ chú ý điều tiết một chút.” Sở Thanh hít một hơi, trong lòng thoáng qua bất đắc dĩ, hình như bây giờ thân thể càng ngày càng kém đi rồi, nhưng cô lại không có cách nào thay đổi, lần trước luyện chế Huyết Thi Đan đã dùng quá nhiều huyết tinh, cho tình trạng cơ thể lúc này càng ngày càng kém. . . . . .

Mặc dù Sở Thanh nói không có việc gì, nhưng rõ ràng mọi người không hề tin tưởng, dáng vẻ nhợt nhạt thế này, nói không có vấn đề gì thì ai tin nổi!?

Mà Thương Cốt đứng bên cạnh cũng cúi đầu, anh biết giờ Sở Thanh biến thành bộ dáng như vậy đến tột cùng là do đâu. Thời điểm anh nuốt Huyết Thi Đan cũng cảm thấy phía trên có một loại hơi thở quen thuộc, bây giờ nhớ lại hơi thở kia hẳn là đến từ Sở Thanh, nói cách khác, Sở Thanh luyện chế Huyết Thi Đan bằng máu của mình.

Rốt cuộc luyện chế Huyết Thi Đan cần bao nhiêu máu thì Thương Cốt không biết, nhưng anh đã từng nghe nói, ít nhất phải cần một giọt huyết tinh, giọt huyết tinh này quan trọng với bản thân bao nhiêu, làm sao anh có thể không biết, mà Sở Thanh vì giúp anh tiến hóa lại dễ dàng hi sinh như vậy, khiến trong lòng anh nổi lên cảm giác không nói thành lời.

“Anh cần lo lắng, tôi thật sự không có việc gì, “ Dường như thấy được cảm xúc của Thương Cốt xuống thấp, Sở Thanh nhếch miệng mỉm cười, sau đó hạ thấp giọng ở bên tai của anh nói: “Yên tâm, một giọt huyết tinh đối với người khác mà nói có lẽ là một tổn thất không nhỏ, nhưng đối với tôi thì chỉ cần bồi bổ một chút là được rồi.”

Trong Tử Phủ của Sở Thanh có rất nhiều thảo dược có thể dùng để bồi bổ thân thể, chỉ vì bây giờ chưa có thời gian, cũng không nguy cập đến mức kia, nên Sở Thanh cũng không muốn phải dùng những thứ đó.

Nghe Sở Thanh nói xong, Thương Cốt nhìn cô một cái, phát hiện cô vẫn im lặng không nói lời nào, mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, rồi đứng bên cạnh nhìn phù chú dưới tay cô, sự mơ hồ trong mắt cũng dần dần thành hiểu rõ.

“Nhìn hiểu sao?” Sở Thanh tự nhiên biết Thương Cốt có thể hiểu một phần, bởi dù sao Thương Cốt cũng là cương thi, nhất là sau khi trở thành Thi Vương, anh hẳn đã nhận được truyền thừa kí ức của cương thi, mặc dù không am hiểu thứ này, nhưng nhìn vẫn hiểu được.

“Một ít, chỗ này...” Nhìn phù chú trên tay Sở Thanh, anh cũng lấy ra một tờ giấy vàng, sau đó dùng máu Chu Sa chậm rãi vẽ lại trên giấy, khi anh hạ bút hoàn thành phù chú, người ở đây đề kinh hãi thở dài một hồi, vừa rồi Sở Thanh làm có bao nhiêu phức tạp, không một ai không nhìn ra, nhưng bây giờ Thương Cốt cũng có thể vẽ như vậy, thật là lợi hại.

Nhưng Sở Thanh không nói gì, chỉ nhìn phù chú kia, nhẹ nhàng cười cười, sau đó đặt nó ở một bên: “Mặc dù uy lực không lớn, nhưng lại có thể sử dụng.”

Một câu này khiến cả đám người đều giật mình dị thường, còn Mạc Phỉ Phỉ lại hâm mộ nhìn Thương Cốt, thứ hay ho như vậy mà cô lại không có thiên phú dù chỉ một chút.

Mặc dù Thương Cốt có thể vẽ được, nhưng Sở Thanh cũng không để anh chuẩn bị nhiều hơn, dù sao bây giờ Thương Cốt dựa vào bản năng làm được phù chú vẫn có uy lực quá nhỏ. Nếu anh thực sự muốn họa được, để cô dạy sau này sẽ khá hơn.

Lúc này Thương Cốt cũng hiểu được đạo lý đó, sau khi Sở Thanh ngăn lại anh cũng không đi chỗ khác, mà nhìn cẩn thận, muốn học tập một xíu, hi vọng mình có thể học xong sớm là có thể giúp đỡ Sở Thanh rồi.

Sau khi liên tiếp vẽ hơn 100 tấm phù chú, Sở Thanh cảm thấy tinh thần lực của mình dường như hơi tiêu hao. Cô thu dọn đồ đạc, phất tay một cái rồi từ từ lên xe, vừa ngả đầu trên ghế sofa liền ngủ ngay lập tức, lúc này cơ thể của cô không tốt lắm, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút thì hơn.

Mà hiển nhiên bộ dạng kia của Sở Thanh đã hù sợ Tô Bắc, đợi khi truyền đến tiếng hít thở vững vàng, Tô Bắc mới biết thật ra thì Sở Thanh chỉ là mệt đến ngủ thiếp đi thôi, căn bản cũng không có bất cứ vấn đề gì, điều này cũng làm cho anh yên tâm.

Không lâu sau, mấy người Mặc Phỉ cũng lên xe, sau đó xe từ từ đi về phía trước, trầm mặc hồi lâu, dường như Tô Bắc không chịu nổi bầu không khí tĩnh lặng này, chậm rãi mở miệng: “Chiến Thiên Dụ, bọn họ là ai?”

Trong nhóm này người duy nhất Tô Bắc quen chính là Chiến Thiên Dụ, cho nên bây giờ có vấn đề gì tự nhiên cũng chỉ có hể hỏi Chiến Thiên Dụ.

Mà Chiến Thiên dụ nghe xong, hơi sững sờ, sau đó ngẫm lại, mặc dù Tô Bắc giàu có số một ở thành phố B, nhưng tất cả có được đều dựa vào sự phấn đấu của mình, anh cũng không thuộc về bất kỳ gia tộc nào, cho nên rất nhiều chuyện nếu bọn họ không nói, có thể Tô Bắc sẽ vĩnh viễn không biết được.

“Anh...có biết đến thế gia không?” Mặc dù thế gia không phải bí mật, nhưng cũng không phải trong vòng người này, có thể biết đến lại không nhiều, cho nên Chiến Thiên Dụ cũng không xác định anh ấy có biết đến thế gia hay không.

“Đã nghe qua, nhưng chưa từng gặp con em trong gia tộc.” Tô Bắc sững sờ, sau đó từ từ trả lời: “Chẳng qua tôi nghe nói thật ra cũng rất nhiều người là con em thế gia, nhưng lại không báo thân phận của mình trước, trừ phi là người trong hội kia, nếu không sẽ không biết.”

Đối với câu trả lời của Tô Bắc, Chiến Thiên Dụ gật đầu một cái, thực tế đúng là vậy, nếu không phải con em gia tộc cố ý tỏ rõ thân phận của mình, có lẽ không ai đoán được thân phận của bọn họ, trừ phi là những người trong tầng lớp này, nếu không, căn bản sẽ chẳng ai tưởng tượng ra được.

“Chúng tôi chính là những người trong gia tộc, tôi, Sở Thanh, còn có cả Khổng Phàm Dương.” Nói tới chỗ này, Chiến Thiên Dụ hơi dừng một chút: “Tình huống của Khổng Phàm Dương hơi đặc biệt, có lẽ anh ấy nên tính là người giữa thế gia và phi thế gia đi, nhưng bây giờ xem ra đã thuộc hẳn về thế gia rồi.”

Nhìn thái độ của Sở Thanh, Chiến Thiên Dụ cũng biết, hiện tại Khổng gia cũng coi như là một trong các gia tộc. Người ngoài không biết, nhưng người trong giới đều biết, kỳ thật có thể nói các gia tộc đều vây quanh nhà họ Sở, chỉ cần được nhà họ Sở thừa nhận, dù thực lực không đủ thì cũng có thể xem là một gia tộc, hơn nữa mặc dù nội tình nhà họ Khổng không bằng đại đa số các gia tộc, nhưng cũng không coi là kém, hơn nữa Khổng Phàm Dương người này rất có thủ đoạn, bây giờ lại được Sở Thanh công nhận, nhà họ Khổng được đưa nào hàng gia tộc cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Mà Tô Bắc lại bị đáp án này làm cho khiếp sợ, dù anh đã đoán được Chiến Thiên Dụ có thể là người trong gia tộc, nhưng không nghĩ đến Sở Thanh và một người đàn ông khác cũng giống vậy, trên thế giới này có quá nhiều chuyện anh chưa biết rồi!

“Anh yên tâm, nếu Sở Thanh đã chịu ra tay cứu anh, vậy thì nửa đời sau của anh xem như thuận lợi, tôi bỗng nhiên lại thấy hơi hâm mộ anh.” Lời này không phải đang nói đùa, mà là sự thật, có thể có được sự thừa nhận của gia chủ nhà họ Sở, dù vì lí do gì mà khiến cô giữ lại bên cạnh, đều là chuyện không hề đơn giản. Không thể không nói, người thật đúng là số tốt!

Mấy người kia cũng treo lên vẻ mặt hâm mộ, bởi vì bọn họ phát hiện hình như Sở Thanh chú ý tới người này hơi nhiều, bọn họ cũng chưa lấy được sự chú ý như vậy đâu!?

Dĩ nhiên, những người này cũng không bao gồm Thương Cốt, lúc này anh không có nhiều thời gian đi suy nghĩ những thứ lung tung đó, nhìn dáng vẻ yếu ớt của Sở Thanh anh cảm thấy rất đau lòng, quả nhiên là...

“Hiện tại Sở Thanh thế nào? Hình như mấy ngày nay tình trạng của cậu ấy vẫn luôn không được tốt lắm.” Dạo này không chỉ Thương Cốt, ngay cả Mặc Phỉ cũng vô cùng lo lắng, rõ ràng đoạn thời gian trước trạng thái của Sở Thanh dù không ổn, nhưng cũng không kém thành bộ dạng này, ít nhất khi đó cô không cả ngày chỉ ngủ và ngủ.

“Nói chung tình trạng của cậu ấy một lời khó nói hết.” Thương Cốt không có cách nào nói ra tất cả đều do mình, anh có dự cảm, nếu anh thật sự nói ra, rất có khả năng sẽ bị đám người kia đuổi đi, anh tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện đần độn như vậy. Nếu anh đã coi Sở Thanh là chủ nhận của minh, vậy thì sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô, dù cô có nghĩ thế nào đi nữa.

“Được rồi, các người đều không nói thì bỏ đi, chăm sóc Sở Thanh cho tốt, dáng vẻ bây giờ của cậu ấy thật đúng là làm cho người ta lo lắng!” Chiến Thiên dD cũng biết lúc này anh hỏi không ra chuyện gì, cho nên dứt khoát cái gì cũng không hỏi, dù sao trong lòng mình có chừng mực là được rồi!

Cứ như vậy, tất cả mọi người yên tĩnh lại, dường như ai cũng có một cảm xúc gọi là bất đắc dĩ, cuối cùng Chiến Thiên Dụ tựa hồ không chịu nổi không khí như vậy, hơi thở dài, từ từ lên tiếng:

“Tô Bắc, anh như này bao lâu rồi? Cơ thể của anh còn chịu nổi sao?” Cân nhắc về thảm trạng của Tô Bắc, anh không khỏi muốn biết vì sao người kia có thể nhẫn tâm như vậy, đòi hỏi không được liền làm nhục như vậy sao?

“Từ khi mạt thế bắt đầu đến giờ vẫn như vậy, nói thật, hình như tôi cũng đã sắp thành thói quen.” Giọng nói của Tô Bắc mang theo sự tự giễu rõ rệt: “Nếu như không phải gặp được các anh, tôi nghĩ chắc cũng chẳng kiên trì được bao lâu nữa rồi.”

Thời gian lâu như vậy, không phải anh chưa từng cầu cứu ai, nhưng từng người muốn cứu anh, sau khi nghe người hại anh là ai đều trở nên trầm mặc, sau đó không nói một lời rời đi, không có bất kỳ một người nào nguyện ý mạo hiểm vì anh. Anh cũng chỉ là một phú thương mà thôi, bây giờ đã là mạt thế, tiền đã không còn bất kỳ giá trị nào, ai còn đi để ý một người giàu có khi trước để làm gì?

Thật ra anh vốn đã tuyệt vọng, đã từng rất nhiều lần muốn kết thúc tính mạng của mình, nhưng những thứ súc sinh kia một lần lại một lần cứu anh trở lại, hơn nữa nói cho anh biết, nếu như anh tự sát chúng sẽ dùng cơ thể anh mua vui, sau đó đem thi thể của anh treo lên trên tường thành huyện Thanh.

Bấy giờ Tô Bắc đã chịu quá nhiều khuất nhục, anh không thể để cho mình ngay cả chết cũng không có tôn nghiêm, cũng bởi vì vậy anh mới sẽ sống đến bây giờ.

Chỉ là sau khi được cứu Tô Bắc chợt có một cảm giác, thật ra đến bây giờ mình bị người bức bách thành bộ dạng này mà vẫn lựa chọn sống tiếp có lẽ cũng không hoàn toàn vì giữ cho khi chết không phải chịu nhục, mà vì chờ đợi một người như vậy đến cứu vớt anh khỏi nước sôi lửa bỏng.

“Người kia là ai vậy?” Trong lòng Chiến Thiên Dụ nổi lên cơn tức giận, khiến một người đàn ông kiên cường nói ra như vậy đại biểu hẳn đã bức anh đến tuyệt cảnh, nếu không, anh không cho rằng Tô Bắc sẽ dễ dàng buông tha tính mạng mình!

“An Trình, trợ lí đặc biệt của tôi trước kia, cũng là bá chủ một phương ở thành phố M.” Trong thành phố M tuyệt đối sẽ không có người nào đủ can đảm đi khiêu chiến An Trình, bây giờ là mạt thế, hơn nữa còn là thời kì ban đầu, dị năng giả hệ cường hóa trong thời gian này cơ hồ là sự tồn tại vô địch, dù là ai cũng không thể làm gì được, cũng giống như Dạ Lan.

Nếu nhà họ Khổng không có Dạ Lan thì cũng sẽ không có hình thức của một gia tộc Châu Âu bình thường, mà nhờ có Dạ Lan, nhà họ Khổng mới từ từ hưng thịnh.

“An Trình... Cái tên này có vẻ hơi quen...” Chiến Thiên Dụ thông thạo bói toán, hình như đã có quẻ bói liên quan đến chuyện của An Trình này, nhưng đến tột cùng là gì thì anh lại không nhớ rõ.

Chiến Thiên Dụ đang tự hỏi đã nghe thấy cái tên kia ở chỗ nào, một lá bài xuất hiện ngay trước mặt anh, phía trên là một bộ khô lâu mặc áo choàng tay cầm lưỡi hái khổng lồ.

Thấy cái này, Chiến Thiên Dụ hơi sững sờ, theo hướng lá bài bay tới nhìn về phía Sở Thanh: “Đây là cái gì?”

“Tarot, Tử Thần.” Sở Thanh ngáp một cái, trở lại vấn đề của Chiến Thiên Dụ, nhưng khi anh lấy được đáp án khóe miệng lại mạnh mẽ giật giật, đương nhiên anh biết đây là lá Tử Thần trong Tarot , nhưng Sở Thanh ném lá bài này ra là có ý tứ gì?

“Đây là kết quả sẽ xảy ra khi chúng ta đi thành phố M, chỉ không biết Tử Thần này rốt cuộc là đến với người nào thôi.” Mặc dù giờ Sở Thanh không thể suy diễn vô căn cứ, nhưng mượn công cụ thì vẫn có thể do thám tương lai một phần, có điều lần này đến thành phố M lại không cho cô chút đầu mối nào, nhắc nhở về nơi đó chỉ có một, chính là Tử Thần!

“Ngày mai tôi sẽ thử bói một quẻ.” Chiến Thiên Dụ khẽ thở dàu, mặc dù anh không muốn bói toán, nhưng ở lúc này lại không thể không làm gì, cứ như vậy, con đường phía trước của bọn họ có thể rất nguy hiểm.

“Không cần lãng phí thời gian, coi như anh có bói thì cũng sẽ không có kết quả.” Bởi vì có cô!

Có lẽ do cô không phải là người của thế giới này, quy tắc của đạo trời nhất định có bài xích với cô, cho nên dù bây giờ cô muốn dựa vào một người thân mật để suy đoán về chính cô cũng là chuyện không có khả năng, chứ đừng nói chỉ là một người bình thường.

Mà câu trả lời của Sở Thanh lại làm cho Chiến Thiên Dụ buồn bực, anh cảm giác mình bị chê!

Người nhà họ Chiến đều có thiên phú bói toán, phàm là người trong thế gia đều biết rõ, nhưng bây giờ rõ ràng Sở Thanh không tin tưởng bản lĩnh của anh, làm sao anh có thể không buồn bực!

“Không phải tôi chê bai gì anh, mà dù anh có bói cũng không có kết quả. Chẳng lẽ chính anh không phát hiện, sau khi anh tới huyện Thanh, không phải anh bói quẻ gì đều cũng không có kết quả chính xác sao?” Bởi vì anh lựa chọn ở lại chỗ đó đợi cô dẫn đi tìm người nhà của mình, cho nên tương lai của anh cũng ảnh hưởng đến cô, rất nhiều chuyện cũng sẽ không còn chuẩn xác nữa.

Lúc này Chiến Thiên Dụ mới nhớ tới, dường như chuyện đúng như Sở Thanh nói, rất lâu rồi anh chưa bói ra được quẻ nào chính xác, giống như cho một đề bài, rồi cho hai đáp án để chính mình tự chọn lựa, cảm giác như vậy thật đúng là quái dị!

Nhưng nếu Chiến Thiên Dụ biết bói quẻ sẽ không có hiệu quả, vậy thì anh cũng sẽ không đi lãng phí thời gian, mà là đưa mắt sang Sở Thanh, muốn nghe xem cô có chủ ý gì, vào lúc này bọn họ đã không có biện pháp khác, chỉ có thể dựa vào Sở Thanh.

“Nếu hiểu rồi thì cũng không cần lãng phí thời gian, kế tiếp có lẽ sẽ có một trận đánh ác liệt, đến lúc ấy anh chỉ cần chịu trách nhiệm chạy thật nhanh là được rồi, đằng sau đã có chúng tôi lo.” Câu nói hài hước này càng khiến Chiến Thiên Dụ buồn bực. Tại sao dị năng của anh thức tỉnh lại không phải dị năng hệ nguyên tố? Dù là hệ tinh thần cũng được mà, cố tình lại là hệ không gian. Hơn nữa xui xẻo nhất là, bản lĩnh của anh cũng không tính là cao cường, đối phó với vài con tang thi cấp thấp thì vẫn có thể, nhưng một khi đối mặt với tang thi cao cấp thì thật đúng là muốn mạng anh rồi!

‘Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị thức ăn cho các cậu nhiều một chút, bồi bổ thân thể cho thật tốt!” Trong không gian của Chiến Thiên Dụ có không ít vật tư, thật ra dựa vào số lượng đồ mà anh kiếm được hoàn toàn đủ cho anh sống trong mạt thế.

Mà Sở Thanh nghe thấy vậy liền cười cười, tiếp tục nhắm mắt lại ngáp một cái, hiện tại cô cảm thấy mệt chết đi được, không không nhân cơ hội nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến đến lúc đó sợ rằng thật sự sẽ liên lụy mọi người!

Trong bầu không khí an tĩnh Sở Thanh lại ngủ thiếp đi lần nữa Nhưng nhìn dáng vẻ này của cô, mọi người rất lo lắng, không còn cách nào, tình trạng bây giờ của Sở Thanh thực sự quá kém!

Cuối cùng, khi trời sắp tối, bọn họ đi tới một tòa thành, nơi này hơi quái dị, không biết vì sao lại có kiến trúc như ở cổ đại, nhưng tường gạch mới lại làm người ta cảm thấy đây là một thành phố hiện đại.

“Khôn...thành?” Nhìn chữ trên cửa thành, Mạc Phỉ Phỉ nhỏ giọng nói, sau đó chớp chớp mắt, mang theo vẻ mặt quái dị: “Ừm, con cảm thấy cái tên này nghe hơi quen, Khôn thành... Ừm, Khôn thành... Không nghĩ ra được, chẳng qua con thật sự biết chỗ này.”

Nhìn dáng vẻ ảo não của Mạc Phỉ Phỉ, ông Mạc nở nụ cười: “Nha đầu ngốc, không nhớ ra thì không nhớ ra đi, dù sao sao cũng không phải là chuyện lớn gì, nghêm túc như vậy làm gì!” Nói xong lời này, ông Mạc xoa đầu Mạc Phỉ Phỉ, trong mắt mang theo cưng chiều rõ ràng.

Nhưng Mạc Phỉ Phỉ cũng không vì vậy mà ngừng suy nghĩ xem rốt cuộc đã nghe qua Khôn thành ở chỗ nào, bởi không biết vì sao cô có cảm giác xấu, dường như trong Khôn thành này có thứ gì đó không hề tốt đẹp.

Chỉ có điều bây giờ mọi người đã không còn thời gian cho cô suy nghĩ, chẳng qua chỉ là ở chỗ này một đêm mà thôi, , ngày mai sẽ rời đi, cái chỗ này quen thuộc hay không quen thuộc thì với bọn họ cũng không có bất kỳ điểm gì khác nhau.

Nhìn dáng vẻ không thèm để ý của mọi người, Mạc Phỉ Phỉ cảm thấy nơi này hẳn không có vấn đề gì, cho nên cô cũng không nghĩ nữa, lên xe, đi theo mọi người vào thành.

Đợi đến khi vào trong thành, mọi người mới phát giác chỗ này và bên ngoài có gì khác nhau. Cả thành phố đèn dầu sáng rực rỡ, hoàn toàn không giống như từng trải qua mạt thế, trên đường cái có không ít người đang thong dong thả bước, một cảnh tượng đông đúc phồn thịnh khiến mọi người kinh hãi, nhưng lại khiến cả đoàn không tự chủ được ở chỗ này nghỉ chân.

Đã thật lâu không có cảm giác thoải mái như vậy, kể từ khi mạt thế ập đến mọi người đều vô cùng mệt mỏi, dĩ nhiên, loại mệt mỏi ấy không chỉ trên thân thể, mà còn là tinh thần. Từng ngày đều phải cẩn thận hành động, bởi vì một khi sơ sẩy sẽ có thể bị táng thân trong miệng tang thi, không chỉ phải coi chừng tang thi, mà còn có những người mạnh mẽ ở bên cạnh, bởi không ai có thể đảm bảo đồng bạn sẽ không ra tay với chính mình.

Mà lúc này, tiến vào Khôn thành, mọi người tựa như được trở lại ngày xưa, quay về thời gian trước khi mạt thế ập tới, khó có được cảm giác thoải mái thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.