Nhưng thấy khung cảnh này, ánh mắt Sở Thanh lại trầm xuống mấy phần. Bỗng nhiên xuất hiện nơi phồn hoa như vậy, dù nhìn thế nào đều cảm thấy có cái gì đó rất không đúng, nhưng Sở Thanh chưa nói ra được không đúng ở chỗ nào.
“Sở Thanh, chỗ này, chỗ này, cậu xem~” Nghe Mạc Phỉ Phỉ gọi, Sở Thanh nhìn theo hướng của cô ấy, thấy không ít cá vàng, mà Mạc Phỉ Phỉ đang cầm một chiếc lưới nho nhỏ chuẩn bị vớt cá, xung quanh cũng có không ít người đang làm vậy, nhưng không hiểu sao lại chẳng có ai thành công.
“Mạc Phỉ Phỉ! Dừng tay! Chớ vớt!” Không hiểu sao, trong nháy mắt cô chuẩn bị vớt cá vàng, trong lòng Sở Thanh lại nổi lên cảm giác nguy hiểm, nhưng không còn kịp nữa, trong tấm lưới của Mạc Phỉ Phỉ đã có một con cá nho nhỏ, sau đó một con lại một con chui vào trong xô của cô, chỉ chốc lát đã có năm sáu con cá rồi, Mạc Phỉ Phỉ hài lòng gật đầu một cái: “Bà ơi, con cá này bao nhiêu tiền, tính hộ cháu.”
“Ha ha, không lấy tiền, không lấy tiền, cô bé thích là tốt rồi” Vẫn ẩn mình trong bóng tối, bà lão từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt hằn sâu những nếp nhăn, nhìn qua đã gần trăm tuổi, nhưng điều kỳ quái chính là, bà ta lại có một đầu tóc đen. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy tuyệt đối sẽ không thể tin rằng người như vậy lại là một bà lão.
Trong nháy mắt, nhìn bà lão này, trên người của Mạc Phỉ Phỉ nổi lên một tầng da gà, sau đó trả lời theo bản năng: “Không…không lấy tiền thì không lấy con cá này.” Nói xong liền chuẩn bị đổ cá vàng lại trong nước, nhưng bị bà lão ngăn cản.
“Ha ha, cô bé, vậy thì coi như lão già ta tặng cháu, người tới chỗ ta có rất nhiều, nhưng chưa từng có người nào vớt được dù chỉ một con, cháu là người đầu tiên. Về sau ta có thể nói cho mọi người không phải lưới của ta có vấn đề, mà do kĩ thuật của bọn họ quá dở, hôm nay, coi như là cháu đã làm cho ta một cái quảng cáo.” Nói xong, bà lão bưng lấy xô từ bàn tay nhỏ của Mạc Phỉ Phỉ, đem cả cá cả nước đổ vào trong một chiếc túi, sau đó giao cho Mạc Phỉ Phỉ.
Nghe bà lão giải thích như vậy, , Mạc Phỉ Phỉ cười vui vẻ, cũng nhận lấy túi cá vàng.
“Sở Thanh, cậu xem có phải mấy chú cá vàng này rất đẹp không? Vừa rồi tôi vớt chúng còn muốn chạy cơ. Hừ! Bản lĩnh vớt cá của tôi ai mà sánh nổi, chẳng lẽ chúng cho rằng muốn chạy là có thể chạy sao?” Giọng điệu của Mạc Phỉ Phỉ tựa như một đứa bé đang tức giận, làm người ta dở khóc dở cười, nhưng không biết vì sao, cảm giác không an toàn trong lòng Sở Thanh càng lúc càng mãnh liệt, dường như sắp xảy ra chuyện gì đó rất không hay.
“Sở…Chủ nhân, ngài không sao chứ?” Tô Bắc được Chiến Thiên Dụ đặt trên xe lăn đẩy đi, sau khi thấy được nét mặt của Sở Thanh, kkhông khỏi có chút lo lắng, nhẹ giọng hỏi.
“Hẳn là không có chuyện gì, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy lo lắng, cảm giác như nguy hiểm đang đến gần, mối nguy này tột cùng từ đâu đến thì tôi cũng không rõ ràng, nhưng xác thực sẽ có chuyện không tốt.” Sở Thanh nói xong, lại d.đlq/đonnhìn xung quanh một chút: “Các anh không cảm thấy giữa mạt thế có một nơi phồn hoa như thế này có cái gì đó rất không đúng sao?” Đây cũng không phải ảo giác của Sở Thanh, mà thân là người bình thường, sẽ có khác biệt với yêu ma. Nhưng vấn đề cũng không phải vấn đề khác loài, mà là nói không chừng nơi này tồn tại thứ gì đó rất nguy hiểm!
“Cậu nói như thế làm tôi cũng cảm giác được, nhưng tại sao vừa rồi lại không cảm thấy gì?” Lúc này mọi người nghĩ lại cảm thấy nơi này đích thực vô cùng quái dị. Dù sao ở mạt thế tang thi khắp nơi mà lại có một mảnh đất yên tịnh như này thật sự có chút rất không thích hợp, hơn nữa cái tên Khôn thành này mọi người tựa hồ đều chưa từng nghe qua.
“Trên bản đồ cũng không có Khôn thành, chỗ này nên là vùng bỏ hoang mới đúng.” Người cầm bản đồ trong tay có tư cách nói lời này nhất, quả nhiên Mặc Phỉ vừa dứt lời mọi người liền đề cao cảnh giác.
“Mọi người không nên nói lung tung, Khôn thành này nhất định có tồn tại, bởi vì trước kia tôi đã từng nghe thấy cái tên này, chỉ là không nhớ nghe qua ở đâu, nếu biết Khôn thành tuyệt vời như vậy tôi đã nên tới từ sớm rồi.” Nói xong lời này, trong mắt Mạc Phỉ Phỉ lóe lên tia khát vọng: “Nếu về sau vẫn có thể như này thì thật tốt, nơi này thật đẹp, hoàn toàn không có chút không khí nào của mạt thế, thật lâu rồi chưa trải qua cảm giác thoải mái như này!”
Có gì đó không đúng! Thật sự có điều gì đó rất không đúng, thân là nhà khoa học làm sao Mạc Phỉ Phỉ có thể nói ra những lời như vậy!
Vì những lời này của Mạc Phỉ Phỉ, nhóm người Sở Thanh bắt đầu hoài nghi có phải nơi này có vấn đề không nhưng ngẫm lại, từ lúc bắt đầu đã có điều gì đó sai sai, nhưng lại không tìm được sai ở chỗ nào. Loại cảm giác này thật đúng là khiến người ta vò đầu bứt tai!
Có điều Sở Thanh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng Mạc Phỉ Phỉ. Cô có một dự cảm, đến tột cùng nơi này có vấn đề gì còn cần Mạc Phỉ Phỉ dùng hai tay đi tìm đáp án!
“Sở Thanh, hình như chỗ kia có trò bắn bia, chúng ta đi qua xem một chút được không? Tôi thích con gấu bông Teddy kia!” Vừa nói, Mạc Phỉ Phỉ vừa kéo tay Sở Thanh chạy theo hướng không xa. Mà trong quá trình này Sở Thanh càng cảm thấy có gì đó không đúng, bởi lúc trước Mạc Phỉ Phỉ tuyệt đối không có lá gan kéo tay cô, mà bây giờ…
Chẳng lẽ cô bị thứ gì đó ám vào?
Nhưng lúc sau Sở Thanh lại lắc đầu, lôi quang phá tà, điểm này cô biết rõ, mà cô đã để lại trên người Mạc Phỉ Phỉ một đạo lôi điện, nếu như có yêu ma gì muốn ám vào cô, chắc chắn sẽ bị lôi quang tiêu diệt, nên kết luận là không thể nào!
Vậy chính là thôi miên?
Mặc kệ giải thích ra sao, đối với bọn họ vào lúc này đều vô cùng bất lợi, cho nên Sở Thanh chỉ mỉm cười đi theo sau Mạc Phỉ Phỉ, muốn biết rốt cuộc bây giờ là tình huống gì.
Chờ đến trước gian hàng bắn bia, khoảnh khắc Mạc Phỉ Phỉ giơ khẩu súng trong tay lên, Sở Thanh cảm thấy dường như mọi hình ảnh trước mặt đều vặn vẹo trong nháy mắt, xung quanh cũng không còn ánh sáng mặt trời như vậy, mà là một mảnh tối đen, còn trước mặt Mạc Phỉ Phỉ không còn là tấm bia, mà giống như một pho tượng Quan Âm!
Ngay sau đó, tiếng súng vang lên, tượng Quan Âm tựa như cũng vỡ nát theo tiếng súng. Trong nháy mắt, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại Mạc Phỉ Phỉ đã bắn trúng cái bia kia.
“Hắc hắc, tiểu nha đầu, kỹ thuật được lắm, cháu đã lợi hại như vậy, con gấu bông này liền tặng cho cháu!” Nói xong, một bà lão ôm lấy con Teddy để vào trong ngực Mạc Phỉ Phỉ. Trên mặt là nụ cười mỉm quái dị, điệu cười đó tựa như ẩn chứa một cảm giác âm trầm, khiến toàn thân Mạc Phỉ Phỉ lạnh toát. Nhưng cô lại không từ chối, mà ôm lấy con gấu bông, dù sao đây cũng chính là con gấu cô thắngd được, có ý nghĩa kỷ niệm rất sâu sắc!
Lấy được con gấu bông xong, đám người bọn họ đi dạo không ít địa phương, mà Mạc Phỉ Phỉ lấy được không ít chiến lợi phẩm, cảm thấy vô cùng vui vẻ. Trước kia Mạc Phỉ Phỉ cũng không có vận khí tốt như vậy, hôm nay quả thực là muốn gì được nấy, loại cảm giác này chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, chính là sảng khoái!
Đột nhiên sau một thời gian thật lâu đã không có cơ hội trải nghiệm cảm giác thoải mái như vậy, khiến tâm trạng của Mạc Phỉ Phỉ vô cùng tốt.
Nhưng Sở Thanh thì không có cảm giác tốt như vậy, bởi vì nơi này quá quái dị, mà Mạc Phỉ Phỉ cũng quá quái dị, trước kia cô ấy không có bản lĩnh như vậy, vì từ sự kinh ngạc của lão Mạc có thể suy ra được, trong vòng một ngày một người bình thường có thể biến thành siêu nhân hay sao?
Đáp án là, không thể nào!
Cho nên mới nói, lúc này trên người Mạc Phỉ Phỉ tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì đó rất không tốt!
“Mạc Phỉ Phỉ, cô có…cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Nếu như bị ám sẽ biết được, hơn nữa cô cũng tin tưởng, dưới lớp bảo vệ của mình, sẽ không có cơ hội nào cho ma quỷ nhập vào.
“Chỗ không thoải mái? Không có, chỉ là…” Hình như cảm giác đúng là vậy, Mạc Phỉ Phỉ xoa bóp bả vai: “Cảm giác như hơi mệt, thật là, vừa rồi còn khỏe mà, sao bất thình lình đã cảm thấy mệt như vậy rồi, thật là kì lạ.”
Mệt mỏi? Lời này khiến Sở Thanh sững sờ, sau đó nghĩ đến nửa ngày, nhưng vẫn không có chút đầu mối nào, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó từ từ nói: “Nếu mệt thì chúng ta đi ăn chút gì đó đi, dù sao bây giờ trời đã tối rồi, muốn đi dạo chợ đêm thì giờ vẫn còn sớm, nên đi lấp đầy bụng trước, đúng không?”
Sau đó không để Mạc Phỉ Phỉ phản đối, trực tiếp kéo Mạc Phỉ Phỉ qua những gian hàng đó, hiển nhiên Mạc Phỉ Phỉ còn muốn chơi, nhưng thời gian chơi quá dài, căn bản chưa hề ăn cơm. Nghe Sở Thanh nói vậy, Mạc Phỉ Phỉ hơi sững sờ, sau đó gật đầu một cái, bày tỏ mình đã biết, rồi lôi kéo Sở Thanh đi về phía trước, lần lượt bỏ qua những quán cơm bên đường, làm người khác không hiểu cô muốn đi chỗ nào đây? Chẳng lẽ ăn một bữa cơm còn cần đến chỗ nào đặc biệt hay sao?
“Được rồi, chính là chỗ này, chúng ta vào thôi!” Mạc Phỉ Phỉ mỉm cười muốn đi vào, nhưng lại bị Sở Thanh kéo lại.
“Mạc Phỉ Phỉ, tại sao cô lại chọn quán này? Chẳng lẽ nơi này có thứ gì đặc biệt sao? Nếu không tại sao cô lại làm vậy!” Có cái gì đó không bình thường, càng ngày càng không bình thường. Cô nhất định phải làm rõ có chuyện gì xảy ra ở đây, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể Mạc Phỉ Phỉ sẽ thật sự gặp nguy hiểm!
“À? Đặc biệt, không có gì đặc biệt, chẳng lẽ không phải ăn cơm thì nên tới chỗ này sao?” Nhưng ngay sau đó người Mạc Phỉ Phỉ cũng lạnh buốt. Tại sao cô phải nói những lời đó? Rõ ràng vừa thấy có quán cơm, tại sao cô nhất định phải tới chỗ này, chẳng lẽ chỗ này thật sự có thứ gì đó khác biệt sao?
Mạc Phỉ Phỉ rùng mình một cái, cảm giác toàn thân đều lạnh toát, vừa rồi cô bị sao vậy? Tại sao lại muốn chơi những thứ trước kia mình không thích? Tại sao lại muốn đến chỗ này ăn cơm?
Thời điểm Mạc Phỉ Phỉ đang muốn bỏ đi, một người đi ra từ bên trong, mỉm cười với bọn họ: “Hoan nghênh tới thăm, các vị đến đây đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn này.” Nói xong, bên trong liền có mấy người đi ra kéo đám người Mạc Phỉ Phỉ vào. Mà sau khi thấy một màn này, Sở Thanh chợt cảm thấy tất cả vấn đề có thể đều ở đây, cho nên dù thế nào cô đều muốn vào xem một chút, xem rốt cuộc nơi này có vấn đề gì, rốt cuộc chỗ nào không được bình thường!
Ôm ý nghĩ như vậy Sở Thanh đi theo mọi người đi từ từ đi vào. Khi thấy một bàn đầy thức ăn ngon, sắc mặt Sở Thanh càng thêm khó coi, cô cũng không quên hôm nay tới Khôn thành bọn họ chưa từng tốn một phân tiền, nhưng lại lấy được nhiều đồ như vậy, bây giờ dù ăn cơm cũng sang trọng như này, hơn nữa, quan trọng nhất là, người chủ quán này căn bản không muốn nói chuyện tiền bạc. Thiên hạ không có bữa ăn nào cho không, nếu như thứ bà ta cần chính là tiền thì chuyện có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng nếu không phải, như vậy có thể để lại chính là mạng của người đó!
Nghĩ tới đây, Sở Thanh nheo mắt nhìn bà chủ quán cách đó không xa, không biết vì sao, cô cam giác bà ta hơi quái dị, rốt cuộc là chỗ nào quái dị thì cô không nói ra được, nhưng lại có cảm giác không hài hòa cân đối.
“Mọi người uống ly trà đi, thời gian chơi đùa lâu như vậy chắc cũng khát nước rồi.” Nói xong, tiện tay rót hai chén trà, một ly đặt ở trước mặt của Sở Thanh, một ly còn lại đặt ở trong tay Mạc Phỉ Phỉ,:“Đừng khách khí, đây chính là trà xuân Long Tỉnh, là trà ngon khó có được.”
Đối với lời của đối phương, Sở Thanh tỏ ra nghi ngờ, nhưng cô vẫn bưng ly trà trong tay lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó sắc mặt chợt biến đổi: “Đừng uống!”
Chỉ có điều những lời này đã quá chậm, Mạc Phỉ Phỉ đã uống trà rồi, sắc mặt cô trắng bệnh, ông Mạc ngồi cạnh nhìn thấy mặt cũng cứng đờ, nhào tới người Mạc Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ con làm sao vậy?”
“Khổng Phàm Dương, mau!” Nhìn mặt Mạc Phỉ Phỉ nhanh chóng biến thành màu đen lẫn xanh, cô biết nếu không nhanh một chút sẽ thật sự không kịp nữa!
“Hiểu.” Khổng Phàm Dương hiểu ngay ý của Sở Thanh, đặt tay trên người của Mạc Phỉ Phỉ, ngay sau đó, toàn thân cô bị đóng băng, màu đen trên mặt cũng không tiếp tục tràn xuống, thoạt nhìn đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng một màn này lại làm bà chủ quán khó chịu nhìn Sở Thanh, sau đó châm chọc cười: “Mày cho rằng như vậy thì hữu dụng? Mạng của nó bọn ta chắc chắn phải có được, chỉ có như vậy bọn ta mới có thể rời khỏi chỗ này, chỉ có như vậy bọn ta mới có thể tự do, mạng của nó phải ở lại đây! Về phần mày. . . . . .” Nhìn Sở Thanh, trên mặt bà ta hiện lên vẻ tham lam: “Mày chính là nguồn suối sức mạnh cho bọn ta, chỉ cần mày cũng để mạng lại ở chỗ này bọn ta liền hoàn toàn tự do, hơn nữa có thể đạt được sức mạnh vô tận!”
“Lại muốn ta chết? Ngươi không có bản lĩnh kia, ngươi nghĩ các ngươi có thể rời khỏi đây? Ha ha, nằm mơ đi, Khôn thành chung quy chỉ là một quỷ thành, rời khỏi Khôn thành ngươi nói xem các ngươi còn có thể làm cái gì?” Giọng nói của Sở Thanh tràn đầy giễu cợt, chén trà vừa rồi biến Mạc Phỉ Phỉ thành cái dạng kia, bởi đó là trà Âm Gian Nhân Hòa, âm khí sẽ ăn mòn cơ thể con người, cuối cùng sẽ phá hủy cả thân thể, nhưng đối với với Sở Thanh mà nói, trà này chính là trà ngon, âm khí tràn đầy có thể giúp cô bồi bổ cơ thể.
“Khôn thành? Sở Thanh, cậu đang nói gì vậy?” Bọn họ cũng đều biết nơi này là Khôn thành, nhưng có liên quan gì với lời của Sở Thanh?
“Chẳng lẽ các người không phát hiện ra sao? Nơi này không có đàn ông, toàn bộ đều là phụ nữ, dù là những đôi tình nhân trên đường, mọi người nhìn kĩ cũng sẽ phát hiện, thật ra chính là hai cô gái.” Sở Thanh cười chúm chím nhìn chủ quán, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt rõ rệt: “Kiền vi nam, khôn vi nữ*, từ xưa khôn là biểu tượng cho đất, tượng trưng cho phái nữ. Mà trong Khôn thành lại chỉ có phụ nữ, nhưng các người có nghĩ đàn ông đã đi đâu hết không?”
(Kiền vi nam, khôn vi nữ: Kiền là quẻ càn, một quẻ trong bát quái, tượng trưng cho phái nam, tương tự khôn là quẻ khôn, tượng trưng cho phái nữ)
Quả nhiên, Sở Thanh vừa nhắc tới đàn ông, mặt của bà chủ quán lập tức vặn vẹo, mang theo vài phần dữ tợn: “Câm mồm, khôn thành chính là thành của phụ nữ, nơi này không có đàn ông, cũng không cần đàn ông.”
“A, thật thế sao? Chỉ là, không biết mọi người đã từng nghe một chuyện xưa hay chưa.” Sở Thanh nói tới chỗ này, dừng một chút, nhìn vẻ mặt của bà ta hơi hốt hoảng mới nói tiếp: “Khôn thành Nguyệt Hương, sự tích này không biết mọi người đã có ai nghe chưa?”
Khôn thành Nguyệt Hương? Nguyệt Hương? Khôn thành. . . . . . ? Khôn thành!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người hiểu chuyện gì xảy ra, đúng vậy, cơ hồ không ai không biết đến Khôn thành Nguyệt Hương, đó là một kiệt tác truyện ma, một học sinh phát hiện một quyển bút ký, ở trong cuốn bút ký người học sinh kia phát hiện một thành trì chưa từng được biết đến – Khôn thành. Đồng thời cũng biết được ở khôn thành đã từng xảy ra chuyện xưa gì, giết vợ, ăn thịt người, những loại chuyện tàn nhẫn này mỗi ngày đều đang phát sinh. . . . . .
“Cho nên mới nói… Đàn ông của khôn thành đã sớm không còn ở đây, các ngươi cũng không phải là người, mà là những quỷ hồn do những người phụ nữ bị ăn sạch năm đó hóa thành!” Sở Thanh không phải ngu ngốc, đã nói đến chỗ này dù là có ngu đi nữa cũng có thể hiểu rõ tiền căn hậu quả, các quỷ hồn trong Khôn thành mê hoặc trí nhớ của các cô, khiến bọn họ quên mất Khôn thành quỷ truyện.