Tay của Tiết Lăng Vân vừa chạm vào Khiên Dẫn Thảo, trước mặt của hắn đột nhiên có một làn khí đen tỏa ra, Tiết Lăng Vân không kịp phản ứng, đầu
của hắn bắt đầu choáng váng. Vào lúc đó, Hắc Huyền Đỉnh không có xuất
hiện bảo vệ cho hắn.
Phanh!
Một âm thanh trầm trọng vang lên, Tiết Lăng Vân ngã trên mặt đất.
Tống Ngọc Dao đang muốn đi lên, đột nhiên Lý Ngọc Chân đã vượt lên trước nàng, ôm Tiết Lăng Vân lên, lo lắng nói:
- Lăng Vân! Ngươi bị làm sao vậy? Làm sao vậy?
Tống Ngọc Dao ở một bên âm thầm nhìn hai người, trong mắt nàng hiện lên chút phức tạp, nàng nhẹ nhàng vung tay phải lên, một đạo ánh sáng trắng hiện ra, đem toàn bộ khói đen trong đường rẽ đó khu trừ đi.
Ngoại trừ làn khói đen đó thì không còn gì khác thường, Tống Ngọc Dao đem Khiên Dẫn Thảo nhổ lên, nhỏ giọng nói:
- Sư muôi, Lăng Vân thế nào rồi? Có bị thương tổn gì không?
Tống Ngọc Dao trong lòng rất lo lắng, bất quá Lý Ngọc Chân đang ôm Tiết Lăng Vân, nàng chỉ có thể ngồi xuống quan sát.
Lý Ngọc Chân bây mới nhớ tới Tống Ngọc Dao cũng đang ở đây, mặt của nàng đỏ lên, hít sâu một hơi, nói:
- Không có bị gì nghiêm trọng, làn khói đen kia chỉ là một đạo quỷ khí âm lãnh mà thôi, đợi ta khu trừ khói đen trong cơ thể của hắn ra là được
rồi!
Tống Ngọc Dao đưa một đạo chân nguyên vào trong cơ thể Tiết Lăng Vân, quả nhiên như lời của Lý Ngọc Chân nói, nàng mới yên tâm,
nhìn Lý Ngọc Chân vẫn ôm Tiết Lăng Vân, Tống Ngọc Dao cắn răng nói:
- Sư muội! Ngươi giúp hắn ép độc ra ngoài, ta tranh thủ lợi dụng khoản thời gian đó đi luyện chế Thanh Nguyên Đan!
Lý Ngọc Chân đặt thân thể của Tiết Lăng Vân ngồi dậy, bắt đầu giúp hắn ép
độc ra bên ngoài. Đạo quỷ khí này rất kỳ lạ, chân nguyên của Lý Ngọc
Chân sau khi vào trong cơ thể hắn, vậy mà không thể trong thời gian ngắn không tìm được dấu vết của nó.
Lý Ngọc Chân cũng không hề nóng
nảy, trong lòng nàng biết rõ, tổn thương của quỷ khí đối với tu chân giả là rất nhỏ, Tiết Lăng Vân chỉ đang hôn mê mà thôi, nàng đang từ từ giúp hắn ép độc đi ra.
Tống Ngọc Dao nhìn chằm chằm vào hai người
bọn họ, nàng cảm giác trong lòng rất chua xót, Tiết Lăng Vân vốn dĩ là
của một mình nàng, nhưng hiện giờ, quan hệ giữa sư muội của mình cùng
với Tiết Lăng Vân rất mơ hồ, không biết là gì.
Nàng hít một hơi
thật sâu, cưỡng ép ổn định lại tâm thần của mình, bố trí xung quanh một
ít trận pháp đơn giản, sau đó bắt đầu luyện chế Thanh Nguyên Đan.
Tìm kiếm tài liệu để luyện chế Thanh Nguyên Đan rất khó khăn, nhưng luyện
chế nó lại rất đơn giản, không cần phải dùng lò đan đặc biệt, thời gian
luyện chế cũng rất ngắn, chỉ cần dùng Chân Hỏa luyện hóa đi tạp chất của các loại thảo dược sau đó lại dùng Ngưng Đan Thuật của Đạo môn là hoàn
thành.
Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng mở mắt ra, hắn thở phào một hơi,
thầm nghĩ: "Mình thật sự quá bất cẩn, sao lại phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy, may mà có A Dao bên cạnh, nếu không hôm nay thật sự phiền
toái". Hắn tưởng rằng Tống Ngọc Dao đã giúp hắn giải độc.
Tiết
Lăng Vân cười ha ha xoay người lại, đột nhiên ôm "Tống Ngọc Dao" vào
lòng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Hắn vừa mới tỉnh lại, ý thức
còn chưa thanh tỉnh, cộng thêm ánh sáng trong sơn động rất yếu ớt, trang phục của Lý Ngọc Chân rất giống với Tống Ngọc Dao, nên Tiết Lăng Vân đã coi Lý Ngọc Chân chính là Tống Ngọc Dao.
Thời gian trôi qua,
hắn vẫn đang hôn "Tống Ngọc Dao", hắn lâu rồi chưa cùng Tống Ngọc Dao
thân mật, nên lúc này hắn phi thường kích động, dùng đầu lưỡi cậy hai
hàng rằng ngọc của "Tống Ngọc Dao" ra, sau đó cùng chiếc lưỡi đinh hương của nàng quấn lại với nhau.
Một nụ hôn kéo dài nữa phút, Tiết
Lăng Vân cuối cùng ngừng lại, hắn cảm thấy "Tống Ngọc Dao" hôm này có
chút khác lạ so với thường ngày, "Tống Ngọc Dao" hôm nay rất ngượng
ngùng, giống một như tiểu cô nương chưa từng hôn nhau vậy.
Tiết Lăng Vân cười ha ha nói:
- A Dao, hôm nay ngươi sao vậy? Tại sao lại không giống như lúc bình thường?
Tống Ngọc Dao bên cạnh há hốc miệng nhìn tình cảnh này, đệ tử yêu mến của
mình, nam nhân yêu dấu của mình đang cùng sư muội mình hôn nhau. Chẳng
lẽ, Lăng Vân thay lòng đổi dạ? Chẳng lẽ Lăng Vân cùng sư muội của mình
yêu nhau? Tống Ngọc Dao cắn chặt hàm răng, ánh mắt ngập tràn trong nước
mắt, hận không thể rời đi ngay lập tức.
Nhưng sau khi nghe được
câu nói kia của Tiết Lăng Vân, Tống Ngọc Dao lại sững sờ, lập tức đoán
được chuyện gì xảy ra, hóa ra hắn tưởng sư muội chính là mình. Tống Ngọc Dao nội tâm đang đau buồn bỗng nhiên vui mừng lên.
Nàng đột
nhiên nhớ lại, tại sao sư muội lại không phản kháng? Tống Ngọc Dao cảm
thấy có gì đó không tốt, khó có thể bình tĩnh lại.
Tiết Lăng Vân cũng phát hiện không đúng, người mà hắn đang ôm không phải là Tống Ngọc Dao, mà là sư thúc Lý Ngọc Chân. Sắc mặt của hắn liền trắng bệch, hắn
lập tức buông Lý Ngọc Chân ra, chạy đến trước mặt Tống Ngọc Dao, lo lắng nói:
- A Dao, ta... ta nhận nhầm người, ta...
Đến thời điểm này, Tiết Lăng Vân không còn sợ tiết lộ bí mật của hai người, nếu Tống Ngọc Dao thật sự hiểu nhầm thì nguy to.
Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng cười, thò tay bịt miệng của Tiết Lăng Vân lại, nói:
- Ta biết rồi! Ngươi tưởng sư muội là ta, không có chuyện gì đâu!
Lời vừa nói ra, ngay cả nàng cũng cảm giác được mùi giấm chua trong đó.
Tống Ngọc Dao sợ Tiết Lăng Vân lo lắng, ôm lấy Tiết Lăng Vân, nói:
- Không có gì! Thật sự không có gì!
Tiết Lăng Vân không biết nên làm gì nữa, Lý Ngọc Chân ở bên kia thì vừa đau
khổ vừa ngọt ngào, xem ra chính mình không thể so sánh với sư tỷ được,
Tiết Lăng Vân vừa hôn mình xong, phát hiện bản thân đã hôn nhầm người
liền lập tức chạy đến xin lỗi Tống Ngọc Dao, trong lòng của hắn căn bản
không có chính mình.
******
Tiết Lăng Vân khoanh chân
ngồi dưới đất, hắn đang luyện hóa dược lực của Thanh Nguyên Đan, còn hai tỷ muội Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân thì trầm mặc hộ pháp cho Tiết
Lăng Vân.
- Sư muội! Lăng Vân là một người nam nhân tốt!
Tống Ngọc Dao đột nhiên nói, ngữ khí rất bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
- Tướng mạo của hắn rất anh tuấn, làm người chính trực, tư chất ưu tú, là một nam nhân tốt trong hàng vạn nam nhân!
Tống Ngọc Dao nói.
Nói đến nam nhân của mình, Tống Ngọc Dao rất là hãnh diện, đánh giá nam nhân mình của cực cao.
Lý Ngọc Chân không ra Tống Ngọc Dao vì sao lại nói mấy lời này, nàng trầm
mặt một lúc, đợi Tống Ngọc Dao nói hết nàn mới nhỏ giọng nói:
- Sư tỷ! Ngươi cùng Lăng Vân... giữa các ngươi... có phải hay không...
Tống Ngọc Dao gật đầu, nói:
- Ngươi đoán không sai! Chúng ta đã là vợ chồng, hắn là nam nhân của ta!
Có phải ngươi rất khinh thường ta, ta cùng đệ tử của mình kết thành vợ
chồng, làm ra sự tình vi phạm luân lý đạo đức khiến vạn người phỉ nhổ!
Lý Ngọc Chân trầm mặt rất lâu, sau đó nói:
- Nam nữ hoan ái, chuyện này cũng không có gì, thật ra ta rất hâm mộ sư tỷ ah!
Tống Ngọc Dao đột nhiên nhìn thẳng vào mặt Lý Ngọc Chân nói:
- Sư muôi! Ngươi hâm mộ ta cái gì? Hôm mộ ta có thể cùng Lăng Vân yêu thương lẫn nhau ư?
Lý Ngọc Chân ngẩn ra, cắn răng nói:
- Đúng vậy! Ta hâm mộ sư tỷ có thể cùng Lăng Vân yêu thương lẫn nhau, Lăng Vân là một nam nhân tốt, ngươi thật là hạnh phúc!
Trong sơn động tối tăm mờ mịt, ngoại trừ Tiết Lăng Vân, hai người Tống Ngọc
Dao cùng Lý Ngọc Chân rốt cục nói ra tất cả, đem tâm sự trong lòng đều
nói ra.