- Ha ha ha...!
Đột nhiên Tống Ngọc Dao cười ha ha lên, nói:
- Sư muôi! Ta nhớ mấy ngày trước ngươi từng tác hợp cho Phượng Vũ cùng
Lăng Vân. Bây giờ ngươi nói thật cho ta biết, ngươi có phải đã thích
Lăng Vân rồi không?
Lý Ngọc Chân trầm mặt một lúc, rốt cục nói:
- Đúng vậy!
Nàng đối với chuyện này chần chừ rất lâu, hiện tại đã chịu nhìn thẳng vào
nội tâm của chính mình, tuy chuyện này là loạn luân, nhưng đối mặt với
nữ nhân chính thức của Tiết Lăng Vân, Lý Ngọc Chân vẫn mở miệng thừa
nhận.
Tống Ngọc Dao cũng trầm mặt, tuy nàng đã đoán được đáp án
nhưng khi nghe được Lý Ngọc Chân thừa nhận nàng vẫn có chút kinh ngạc
lẫn khó hiểu.
Sư muội cùng Lăng Vân rất ít khi tiếp xúc với
nhau, chỉ duy nhất một lần là lúc hai người mất tích mà thôi, nhưng chỉ
có mấy ngày ngắn ngủi như vậy, hai người đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại phát sinh tình cảm với Lý Ngọc Chân. Mà Lăng Vân hình như cũng có chút
khác thường đối với sư muội, hắn hình như đang trốn tránh chuyện gì đó,
chẳng lẽ trong lòng của Lăng Vân cũng có bòng hình của sư muội.
Trong sơn động, bầu không khí lúc này có chút áp lực, Tống Ngọc Dao đang suy
nghĩ, trong lòng nàng đang đấu tranh, lại nghĩ tới Tiết Lăng Vân hình
như cũng thích Lý Ngọc Chân, trong lòng nàng liền chua xót, lại nghĩ đến bộ dáng buồn khổ của sư muội vì yêu thích Tiết Lăng Vân, nàng cảm thấy
sư muội của mình rất là đáng thương...
Qua rất lâu sau, Tống Ngọc Dao đột nhiên thở dài, thấp giọng nói:
- Sư muội! Ngươi còn nhớ rõ những chuyện khi chúng ta còn bé không? Tuổi
của chúng ta lúc đó tương đương nhau, mỗi ngày đều chơi đùa ăn ở cùng
một chỗ, ta đối đãi với ngươi như một đứa em gái ruột vậy! Về sau chúng
ta đều vùi đầu vào tu luyện, mỗi người mỗi ngã, quan hệ giữa hai người
chúng ta đã lạnh nhạt đi rất nhiều!
Dừng lại một chút, Tống Ngọc Dao ấp úng nói:
- Sau này... sau này quan hệ của chúng ta có thể... có thể lại thân thiết với nhau như hồi còn bé vậy!
Lý Ngọc Chân nghe xong lời nói của Tống Ngọc Dao thì sững sờ ra, một lát
sau nàng hình như đã hiểu được cái gì đó, không thể tin được nói:
- Sư tỷ! Ngươi nói là... ngươi nói là... Ngươi sẽ chấp nhận ta cùng Lăng Vân...!
Tống Ngọc Dao yếu ớt gật đầu, nàng không nói gì nữa, nhắm hai mắt lại yên
lặng ngồi dưới đất. Nội tâm của Lý Ngọc Chân bây giờ rất mơ màng, nàng
vừa mừng rỡ vừa hổ thẹn.
*******
Tiết Lăng Vân đang tập
trung tinh thần luyện hóa dược lực của Thanh Nguyên Đan, Thanh Nguyên
Đan vừa vào miệng hắn liền hóa thành một dòng nước chảy xuống cổ họng
của hắn, từ từ rót vào mọi nơi trên thân thể hắn, làm dịu kinh mạch
trong thân thể hắn.
Một canh giờ trôi qua, trong kinh mạch của
hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều quang điểm màu xanh da trời, nhưng
quang điểm này đang di chuyển về phía đan điền, gắt gao bám vào Kim Đan
trong đan điền hắn.
Trong lòng của Tiết Lăng Vân rất vui mừng,
nhanh chong vận chuyển Trường Sinh Kinh tâm pháp, thiên địa linh khí
xung quanh cùng năng lượng của Cửu Âm Tuyệt Mạch, Xích Dương Thảo đều bị kích phát, những linh khí cũng năng lượng đó dũng mãnh chảy vào trong
Kim Đan, bên ngoài của Kim Đan bắt đầu xuất hiện nhiều vết nứt.
Đan toái thành anh, đây chính là thủ đoạn cần thiết khi ngưng kết Nguyên
Anh. Cảm giác được sự biến hóa của Kim Đan, Tiết Lăng Vân nội cục kỳ vui vẻ, vội vàng thu liễm tâm thần, tiếp tục vận chuyển tâm pháp.
Không biết qua bao lâu, Kim Đan cuối cùng đã hoàn toàn vỡ vụn, năng lương
trong Kim Đan lần nữa chảy đến khắp nơi trong thân thể hắn, trên người
của Tiết Lăng Vân đột nhiên tỏa ra một đạo bạch quang mãnh liệt.
Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân đang ở bên cạnh nhìn thấy biến hóa của Tiết Lăng Vân, Tống Ngọc Dao nghiêm mặt nói:
- Sư muội! Xem ra Lăng Vân đã đột phá đến Nguyên Anh Kỳ rồi!
Lý Ngọc Chân ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, thở dài nói:
- Tốc độ tu luyện của hắn thực sự quá nhanh, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ,
vậy mà bây giờ đã đạt đến Nguyên Anh Kỳ rồi. Nhớ nắm đó hai người chúng
ta đều là người có tư chất siêu phàm, cũng phải mất 30 năm mới ngưng kết được Nguyên Anh!
Tiết Lăng Vân không thể nghe được đối thoại
giữa hai ngươi, hắn không ngừng vận chuyển tâm pháp, lại qua một canh
giờ, bên trong đan điền của hắn đã mơ hồ xuất hiện một bóng người, bóng
người đó không ngừng phun ra nuốt vào linh khí cùng chân nguyên trong
đan điền.
Một canh giờ nữa trôi qua, bóng người đó dần dần rõ
ràng hơn, gương mặt của nó giống y hệt Tiết Lăng Vân, trên người của nó
mặt một đạo bào màu lam nhạt, khoanh chân ngôi lơ lửng trên không, giống như Tiết Lăng Vân biến nhỏ lại vậy.
Hắc Huyền Đỉnh vốn dĩ đang ở mi tâm của hắn đột nhiên hiện ra, xuất hiện trên đỉnh đầu Nguyên Anh
của hắn, Hắc Huyền Đỉnh tỏa ra ánh sánh bảy màu bao phủ lấy toàn bộ
Nguyên Anh của Tiết Lăng Vân, Nguyên Anh của hắn cũng chầm chậm hấp thu
những ánh sáng bảy màu đó.
Hắc Huyền Đỉnh cuối cùng cũng ngừng
lại, Nguyên Anh của Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng mở mắt ra, nhìn Hắc Huyền
Đỉnh trên đầu của nó, giờ phút này hắn đối với Hắc Huyền Đỉnh có một
loại cảm giác huyết mạnh tương liên, Nguyên Anh của hắn phân ra một tia
thần thức bay vào bên trong Hắc Huyền Đỉnh.
Vừa mới tiến bên
trong Hắc Huyền Đỉnh, Tiết Lăng Vân cảm thấy có chút không đúng, nới này khắp nơi đều là hỏa diễm hừng hừng bốc cháy, thần trí của hắn đột nhiên cảm thấy cực ký đau đớn, đúng vào lúc đó, một đạo ánh sáng bảy màu bắn
tới, lúc này đạo thần trí của hắn mới không bị gì nữa.
- Ồ! Chỗ này sao lại có một tòa cung điện?
Tiết Lăng Vân tự nói.
Thần thức của hắn ở bên trong Hắc Huyền Đỉnh bay qua bay lại rất lâu, nhưng
vẫn không phát hiện được cái gì cả, diện tích bên trong Hắc Huyền Đỉnh
rất lớn, không hề có biên giới, khắp nơi đều là hỏa diễm, thần thức của
hắn bay rất lâu sau đó cuối cùng cũng phát hiện một tòa cung điện.
Cung điện bị hỏa diễm chiếu sáng, diện tích rất lớn, Tiết Lăng Vân tìm thấy
cửa chính liền vọt vào trong. Trong cung điện không có hỏa diễm, khắp
nới đều là một màng đen tối, làm cho người khác cảm thấy rất áp lực,
khủng hoảng.
Cung điện diện tích khoảng vài trăm dặm, cao trăm
mét, cực kỳ rộng rãi, phi thường khổng lồ, ở trên vách tường có đủ loại
đồ án, trên đồ án có người, tiên, yêu, giống như đang quyết chiến với
nhau...
Rất lâu sau, thần thức của hắn rời khỏi Hắc Huyền Đỉnh,
hắn thử không chế Hắc Huyền Đỉnh nhưng vẫn như trước không thể nào khống chế được, trong lòng hắn có một chút thất vọng. Bất quá thần thức của
hắn bây giờ có thể đi vào trong Hắc Huyền Đỉnh rồi, đây là một phát hiện to lớn ah.
Tiết Lăng Vân lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy có ai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, một là của sư phụ mình - Tống Ngọc
Dao, một là của sư thúc minh - Lý Ngọc Chân, ánh mắt của hai người đều
mang theo vẻ ân cần cùng nồng đậm... tình ý.
- Các ngươi vì sao
lại nhìn ta như vậy, ta chỉ luyện hóa Thanh Nguyên Đan mà thôi, ha ha
ha, bây giờ ta đã đạt đến Nguyên Anh Kỳ rồi!
Tiết Lăng Vân cười nói.
Tống Ngọc Dao gật đầu, cười nói:
- Chúc mừng ngươi! Lăng Vân, chúng ta cũng biết ngươi đã đột phá Nguyên
Anh Kỳ rồi, chỉ là thấy ngươi cứ ngôi yên không chịu mở mắt, nên chúng
ta cứ tưởng ngươi luyện công gặp phải chuyện gì nữa chứ!
Tiết Lăng Vân cười ha ha nói:
- Ta vừa rồi chỉ đi vào trong Hắc Huyền Đỉnh quan sát một chút mà thôi, nên mất một ít thời gian!
Tống Ngọc Dao cung Lý Ngọc Chân đều cảm thấy tò mò, Tống Ngọc Dao nói:
- Bên trong Hắc Huyền Đỉnh có đồ vật gì đó sao? Ngươi bây giờ có thể khống chế được Thần Đỉnh rồi chứ?
Tiết Lăng Vân đem bên trong Hắc Huyền Đỉnh nói cho hai người nghe, nói:
- Bây giờ ta vẫn chưa thể khống chế được nó, bất quá thần thức của ta đã
có thể tiến vào rồi, ta nghĩ một ngày nào đó ta sẽ khống chế được chiếc
đỉnh này!
Bất kể nói thế nào thì Tiết Lăng Vân bây giờ đã là
Nguyên Anh Kỳ rồi, tại tu chân giời thì Nguyên Anh Kỳ đã xem như là một
cao thủ, hai nữ đều cao hứng cho Tiết Lăng Vân, bọn hắn cũng không vội
vã ròi đi, mà đang ở trong đường rẽ này tìm tòi một chút, Tống Ngọc Dao
cùng Lý Ngọc Chân đem một ít đạo thuật mà Nguyên Anh Kỳ có thể dùng
truyền lại cho Tiết Lăng Vân,ba người lúc này mới rời đi.
Bọn
hắn vẫn đang tim kiếm đường ra, Tiết Lăng Vân cảm thấy Tống Ngọc Dao
cùng Lý Ngọc Chân quan hệ hình như rất thân thiết, các nàng ở sau lưng
hắn xì xào bàn tán, không biết đang nói đến chuyện gì.