- Sư muội, lần trước ngươi cùng Lăng Vân mất tích vài ngày, có phải đã gặp phải nguy hiểm gì không?
Tống Ngọc Dao tò mò hỏi.
Nàng vẫn luôn quan tâm đến đến vấn đề này, vì sao chỉ có mấy ngày mà sư muôi cùng với Lăng Vân có nhiều biến hóa như vậy, mấy ngày đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Trước đây nàng không dám hỏi đến chuyện này,
nhưng bây giờ quan hệ giữa nàng cùng Lý Ngọc Chân đã khác, Lý Ngọc Chân
không còn là "người ngoài" nữa, nên mới hỏi đến chuyện này.
- Ừ! Đúng là gặp phải một ít nguy hiểm! Hai người chúng ta bị gặp phải Lục
Bào lão tổ, suýt chút nữa đã mất mạng, may mắn Hắc Huyền Đỉnh của Lăng
Vân rất kỳ diệu, chúng ta mới có thể hai lần chạy thoát! Bất quá, cả hai lần ta đều bị Kim Tằm cắn trúng, cả hai lần đều bị trúng độc!
Lý Ngọc Chân nhỏ giọng nói.
- Trúng độc của Kim Tằm? Nghe nói chất độc của Kim Tằm vô cùng mãnh liệt, ngay cả chân nguyên của tu chân giả đều khó có thể bức độc ra ngoài,
ngươi làm cách nào để giải được độc đó vậy?
Tống Ngọc Dao tò mò hỏi.
Tiết Lăng Vân đang đi ở phía trước đột nhiên run lên, hắn rất sợ Tống Ngọc
Dao biết đến chuyện này, tuy rằng lúc đó hắn chỉ là bất đắc dĩ mà thôi,
nhưng mình lúc ấy đối với Lý Ngọc Chân cũng sinh ra một ít ý nghĩ không
nên có, trong lòng có quỷ, rất sợ Lý Ngọc Chân nói ra chân tướng sự
việc, ai ngờ hắn sợ điều gì thì gặp ngay điều đó.
- Chất... chất độc của Kim Tằm vô cùng mãnh liệt, ta căn bản không có cách nào bức nó
ra ngoài được, may mắn có Lăng Vân ở đó, hắn... hắn dùng miệng của mình
giúp ta hút chất độc đó ra!
Lý Ngọc Chân thanh âm càng ngày càng nhỏ nói ra.
Mặt của Lý Ngọc Chân đỏ bừng lên, trong lòng của Tiết Lăng Vân cục kỳ hoảng loạn, bước chân đi tới nhanh hơn, hắn không muốn biết phản ứng của Tống Ngọc Dao sau khi nghe xong sẽ như thế nào.
- Sư muội, miệng vết thương của ngươi ở vị trí nào?
Tống Ngọc Dao nhìn thấy Tiết Lăng Vân đi nhanh hơn, trong lòng cười thầm, tiếp tục hỏi Lý Ngọc Chân.
- Ở... ở phía trên vú trái và sau lưng, Lăng Vân... Lăng Vân hắn cởi áo của ta ra để... để hút độc...
Lý Ngọc Chân ấp úng trả lời, nàng cũng không giấu diếm cái gì, dù sao Tống Ngọc Dao cũng đã bày tỏ thái độ đối với mình, nên nàng không sợ cái gì
cả.
Tiết Lăng Vân âm thầm kêu khổ, tại Lý Ngọc Chân lại nói hết
ra chứ, vạn nhất Tống Ngọc Dao tức giận thì làm sao bây giờ, lòng của
hắn lúc này như kiếm bò trên chảo nóng, căn bản không dám nhìn lại phía
sau.
Ai ngờ Tống Ngọc Dao cười cười, dịu dàng nói:
- Lăng
Vân! Thì ra ngươi cùng sư muội có quan hệ như vậy, thân thể băng thanh
ngọc khiết của sư muội bị ngươi nhìn qua rồi, ngươi còn dùng miệng giúp
nàng hút độc, chắc hẳn cũng làm ra không ít hành động cợt nhả ah, ngươi
nói xem, ngươi làm sao chịu trách nhiệm với sư muội của ta?
- Ta... Ta...
Tiết Lăng Vân run rẩy toàn thân, chỉ nói ra được hai chữ "Ta".
Hắn thật sự không biết nên làm gì tiếp theo nữa, hắn cảm thấy Tống Ngọc Dao bây giờ giống như đang "thẹn quá hóa giận", giống như đang trêu chọc
chính mình, điều đó làm hắn đau lòng không thôi, hắn định nói "Ta chỉ
yêu một mình ngươi thôi!".
- Lăng Vân, sư muội từ nhỏ đã lớn lên cùng với ta, nhũ danh của nàng gọi là Chân nhi, ngươi sau này liền gọi
nàng là Chân nhi ah!
Tống Ngọc Dao cười nói.
Tiết Lăng Vân
triệt để sừng sờ, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Tống Ngọc Dao đang cười
cười nhìn hắn, mà gương mặt của Lý Ngọc Chân thì đỏ bừng lên, nhìn chằm
chằm vào hắn.
Trong đầu của hắn bây giờ rất là lộn xôn, Tống
Ngọc Dao đang làm cái gì vậy, chẳng lẽ nàng ám chỉ rằng, mình và Lý Ngọc Chân có thể...
Tống Ngọc Dao mỉm cười kéo tay của Lý Ngọc Chân tiến về phía trước, đem tay cảu nàng đặt vào tay của Tiết Lăng Vân, nói:
- Lăng Vân! Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy? Ta cũng không nói nữa, chắc
ngươi đã hiểu được lời nói của ta rồi. Giữ chặt tay của sư muội ah, sau
này ngươi phải đối xữ tốt A Dao cùng sư muội đấy!
Tiết Lăng Vân
đem tay của Lý Ngọc Chân nắm lại, nhìn khuôn mặt vừa vui vừa thẹn thùng
của nàng, hắn cảm thấy mình bây giờ đang ở trong một giấc mơ. Hắn đang
nhớ lại những lời nói của Tống Ngọc Dao, sau một lúc mới mở miệng nói:
- A Dao, người... ngươi vì sao phải làm như vậy? Ta... ta có lỗi với ngươi! Thật ra... thật ra ta chỉ....
Hắn định nói "Ta chỉ yêu một mình ngươi mà thôi!" thì Tống Ngọc Dao đã đem tay che miệng của hắn lại, cười nói:
- Ngươi đã hôn cùng sờ soạng thân thể của nàng rồi, còn không chịu thừa
nhận. Coi như tiện nghi cho ngươi rồi, sư muội ta là một cô nương tốt
lại còn cực kỳ xinh đẹp, bây giờ nàng đã là nữ nhân của ngươi rồi!
Tiết Lăng Vân như đang nằm mơ, tay trái cảu hắn nắm tay của Tống Ngọc Dao,
tay phải thì nắm tay của Lý Ngọc Chân, thỉnh thoảng nhìn hai nàng một
chút. Chỉ thấy Tống Ngọc Dao thuần khiết như giọt sương trên đóa hoa
sen, Lý Ngọc Chân gương mặt cao quý như một đóa hông mai, cả hai đều rất xinh đẹp, đều có phong thái của riêng mình, hắn từ trước đến giờ chưa
bao giờ hy vọng qua hai nữ nhân này đều thành nữ nhân của hắn.
Quả thật, hắn và Lý Ngọc Chân vốn dĩ rất mập mờ, nhưng cũng chỉ mập mờ mà
thôi, trong lòng của hắn vẫn chỉ yêu một mình Tống Ngọc Dao.
Bây giờ Tống Ngọc Dao lại tác hợp mình cùng Lý Ngọc Chân, mà Lý Ngọc Chân lại cam tâm tình nguyện đáp ứng làm nữ
nhân của hắn, hắn không có lý do gì để từ chối cả. Kỳ thật, hắn đối với
Lý Ngọc Chân cũng có một chút tình cảm khác thường.
Như trong mơ vậy, thời gian dần qua, hắn buông tay của các nàng ra mà dần dần trượt
xuống mông của các nàng, nhẹ nhàng xoa nắn mông của các nàng một chút,
Tống Ngọc Dao thò tay béo hông của hắn một cái, Lý Ngọc Chân thì vừa vui lại vừa thẹn, thân thể của nàng mềm nhũn nằm trong ngực của hắn.
******
Thật lâu sau, ba người mới bình tĩnh trở lại, Tống Ngọc Dao cười nói:
- Lăng Vân, nắm đó ta cùng sư muội nhặt được ngươi sau đó đưa ngươi bề
Trường Sinh Sơn, thật không ngờ hiện tại chúng ta đều thành nữ nhân của
ngươi, ngươi thật sự là hư hỏng...!
Trong lòng hắn rất cao hứng, nói:
- Đây chính là duyên phận cảu ba người chúng ta, ông trời già sắp xếp cho ba người chúng ta được ở bên nhau ah!
Lý Ngọc Chân ở bên cạnh cực kỳ ngượng ngùng, bất quá vẫn sẳng giọng nói:
- Cái gì duyên phận, rõ ràng là ngươi hư hỏng, không nên đối với người ta như vậy, làm cho nhân gia không thể không yêu ngươi!
Tiết Lăng Vân cảm giác lời nói của Lý Ngọc Chân rất mâu thuẫn nhau, Tống Ngọc Dao ở bên cạnh thì cười duyên nói:
- Sư muội, chính ngươi động xuân tâm (mới biết yêu), bây giờ lại oán
trách Lăng Vân là sao!
Lý Ngọc Chân vừa thẹn vừa giận, cúi thấp đầu xuống, không dám nói nữa.
Tống Ngọc Dao lại nói:
- Sư muội, sau khi trở về Trương Sinh Sơn, ngươi cũng tới Ngọc Trúc Phong tu luyện đi, ba người chúng ta ở cùng một chỗ, được không?
- Ừ!
Lý Ngọc Chân nhẹ nhàng nói, mặt lâp lập tức đỏ lên.
******
Quan hệ của ba người đã biến hoa rất lớn, tâm tình Tiết Lăng Vân cùng Lý
Ngọc Chân triệt để bình tĩnh lại, Tống Ngọc Dao cũng cảm thấy tình huống như thế này mới tốt, mặc dù phải cùng sư muội chia sẽ nam nhân, nhung
minh cùng sư muội từ nhỏ lớn lên với nhau, quan hệ với mình không khác
gì chị em ruột thịt, nàng không muốn nhìn thấy sư muội của mình đau khổ.
Hơn nữa, nam nhân của mình được nhiều nữ nhân chăm sóc tựa hồ
cũng không tệ cho lắm. Phải biết rằng, thời đại này luân lý đạo đức cùng xưa kia không khác là bao, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình
thường.
Ba người trong lòng đều cao hứng, suy nghĩ cũng thoáng
hơn rất nhiều, một lúc sau Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân phát hiện một trận pháp đã thất truyền trước kia của Vạn Quỷ Tông, hai nàng từng gặp
qua rất nhiều trận pháp của Vạn Quỷ Tông, nên lập tức biết cách phá trận pháp này.
- PHÁ!
Tiết Lăng Vân hét lên.
Tiết Lăng
Vân vung Hàn Ngọc Kiếm lên, một đạo kiếm khí băng hàn bắn về đường rẽ
phía trước. Bên canh hắn, Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân cũng bắt đầu
niệm lên các loại chú ngữ, xung quanh bọn họ cắm rất nhiều Tiểu Kỳ (lá
cờ nhỏ), đó là một trận pháp đơn giản do hai nàng tạm thời bố trí, chuẩn bị dùng trận phá trận.
- Oanh!
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Đường rẽ trước mắt đã biến mất, tất cả các đường rẽ xung quanh cũng đồng dạng biến mất, chỉ còn lại một thông đạo rất dài.
Ba người đi vào bên trong thông đạo, vừa bước đi vài bước, đột nhiên cảm
giác được một cổ âm khí kinh khủng tỏa ra, ba người cẩn thận đề phòng.
Càng đi về phía trước thì càng âm u hơn, vốn dĩ trong sơn động có một chút
yếu ớt ánh sáng giờ đây đã hoàn toàn không còn, may mà cả ba người đều
la tu chân giả nên vẫn nhìn thấy rõ ràng xung quanh.
Đi rất lâu, âm khí ở phía trước đã biến thành quỷ khí nồng đậm, trong thông đạo
càng ngày càng rộng, dần dần đi tới một đại sảnh.
Đại sảnh này
cực kỳ rông lớn, bên trong có một cái tế đang làm xương người, trên tế
đán tản ra lục quang yếu ớt, bên trên tế đàng có một khúc xương trắng
dài hai thước đang nỗi lơ lửng, Khúc xương trăng đó sáng bóng như trong
suốt vậy, tại trung tâm khúc xương tựa hồ có một đạo lục quang lập lòe.
Ba người đi tới trước mặt tế đàn, cảm giác quỷ khí ở nơi này giống như vô
biên vô hạn, trong lòng cực kỳ rung động, đột nhiên Lý Ngọc Chân kinh hô nói:
- Nơi này chắc là động phủ của Khô Cốt Thần Quân ah! Chẳng lẽ đó chính là Khô Cốt Thần Trượng?
Lý Ngọc Chân vừa nói xong, đột nhiên trong đại sảnh truyền đến một tiếng
quỷ kêu, mặt đất trong đại sảnh này giống như sóng biển đang không ngừng nhấp nhô lên xuống...