- A Dao! là bải bối gì vậy?
Tiết Lăng Vân ôm Tống Ngọc Dao cười hỏi.
Từ lần đi tham dự Tiên Đạo Đại Hội đến nay đã qua nửa năm, hiện tại Tiết
Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao càng thân thiết hơn. Tình cảm thầy trò giữa
hai người vẫn còn, nhưng tình yêu nam nữ còn nhiều hơn. Trước đây Tiết
Lăng Vân vẫn xem Tống Ngọc Dao là sư phụ mình, nhưng bây giờ hắn đã chân chính xem nàng là nữ nhân của hắn. Nếu nàng đã là nữ nhân của mình rồi, tự nhiên sẽ càng thêm tùy ý.
Tống Ngọc Dao tùy ý cho Tiết Lăng Vân ôm lấy mình, mỉm cười nói:
- Ta không nói cho ngươi! Nếu như ngươi lọt vào Top 3 tự nhiên sẽ biết nó là bảo bối gì!
Tiết Lăng Vân hôn lên vành tai của Tống Ngọc Dao, nói:
- A Dao! Ta chẳng những muốn tiến vào Top 3, ta còn muốn đoạt được quán
quân kìa! Những năm gần đây mấy tên đệ tử đời thứ ba đều coi ta là một
phế vật, ta muốn cho bọn họ nhìn thấy được, tên phế vật này lợi hại như
thế nào!
Tống Ngọc Dao cười duyên một tiếng, nói:
- Ngươi
vẫn quên không được mấy chuyện kia sao, đã qua nhiều năm như vậy, lúc ấy các ngươi mới bao nhiêu tuổi, cần gì phải so đo như vậy chứ!
Tiết Lăng Vân hừ một tiếng, bóp nhẹ cái mũi nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Chuyện đã qua nhiều năm, nhưng ta không thể quên được vẻ mặt của bọn
hắn lúc đó, lần này phu quân của ngươi muốn hảo hảo nổi danh!
- Ha ha ha...
Tống Ngọc Dao cười rộ lên.
- Ai là phu quân của ta? Ngươi rõ ràng là đệ tử của ta nha, nào có sư phụ nào lại làm lão bà của đệ tử mình!
Tống Ngọc Dao mỉm cười đùa giỡn nói.
Nghe Tống Ngọc Dao nói giỡn, Tiết Lăng Vân cũng không so đo, hắn đột nhiên
đem nàng bồng lên, hướng về chiếc giường trúc trong phòng đi tới, vừa đi vừa cười, nói:
- Sư phụ xấu xa, rõ ràng là lão bà của ta lại không chịu thừa nhận, hôm nay vi phu muốn đánh vào mông của ngươi một trận!
Ngay sau đó Tiết Lăng Vân đem Tống Ngọc Dao đặt trên giường, bản thân cũng
nhào lên, bên trong căn nhà trúc lập tức xuân sắc vô hạn.
******
Ba ngày sau, tỷ võ luận đạo rốt cục chính thức bắt đầu, Trường Sinh Môn cứ 50 năm một lần sẽ tổ chứ tỷ võ luận đạo đại hội, ngoại trừ mấy lão quái vật đang bế quan tiềm tu, hầu như tất cả mọi người đều đến tham gia đại hội. Trong đó, đệ tử đời thứ hai có 13 người, đời thứ ba có 87 người,
mặt khác còn có đời thứ tư 12 người.
Tiết Lăng Vân cũng không ngờ tới là đã có đệ tử đời thứ tư rồi, những năm
gần đây hắn chỉ dụng tâm tu luyện, rất ít nghe ngóng sự tình trong môn
phái, Tống Ngọc Dao thì đối với mấy chuyện vặt vãnh này không có chút
nào hứng thú nên không nói cho Tiết Lăng Vân biết.
Tiết Lăng Vân mặc dù là đệ tử đời thứ ba, nhưng đệ tử đời thứ ba không chỉ có bọn hắn mấy người, có mấy đệ tử đời thứ ba nhập môn đã gần trăm năm, những đệ
tử đời thứ ba này đã có tư cách thu nhận đệ tử để truyền lại y bát rồi,
nên đệ tử của bọn họ dĩ nhiên thuộc đời thứ tư.
Thật ra bên
trong Trường Sinh Môn cũng có mấy đệ tử đời thứ nhất, những đệ tử đời
thứ nhất này đều là mấy lão quái vật ẩn thế nhiều năm, mấy lão quái vật
này đã bế quan nhiều năm, không còn quản chuyện của môn phái nữa rồi.
Trừ phi Trường Sinh Môn gặp phải tai họa ngập đầu, nếu không mấy lão
quái vật này sẽ không đi ra.
Trong bảy đại môn phía thì Trường
Sinh Môn có số lượng tu chân giả ít nhất, trong môn phái đối với việc
thu nhận đệ tử yêu cầu rất nghiêm khắc, đầu tiên tư chất phải ưu tú,
tiếp đến là tâm tính cứng cỏi, cuối cùng là ngộ tính phải tốt, ngoại trừ Tiết Lăng Vân được Tống Ngọc Dao từ bên ngoài đưa về Trường Sinh Sơn,
tất cả những người khác không chỗ nào mà không phải nhân vật thiên tài.
Người thứ nhất bắt đầu giảng đạo chính là chưởng môn Liễu Tình, hắn giảng
chính là bổn môn "Trường Sinh Kinh", hắn đem tất cả lý giải của mình đối với Trường Sinh Kinh nói ra, ngẫu nhiên cũng cùng mấy đệ tử đời thứ hai khác bàn luận một chút.
Liễu Tình giảng giải một hồi lâu, sau
đó đến lược Đạo bắt đầu giảng, Đạo giảng là cách vận dụng Lôi Thuật, hắn bình thường chuyên nghiên cứu Lôi Thuật, đối với Lôi Thuật vận dụng cực kỳ tinh thông.
Sắc trời đã tối, tất cả mọi người đều là tu chân giả, nên không thèm để ý. Tiếp theo đó mấy đệ tử đời thứ hai cũng bắt
đầu thay nhau giảng giải, sư phụ của Tiết Lăng Vân cũng không thể tránh
được, Tống Ngọc Dao đem lý giải lâu nay của mình đối với "Thiên Thư" nói đi ra, lập tức khiến mấy tên đệ tử đời thứ hai khác chú ý, mấy người
bọn họ đều kinh ngạc vô cùng, thật không ngờ Tống Ngọc Dao tiến bộ như
vậy, những vấn đề mà lâu nay bọn họ không hiểu được đều từ trong lời nói của Tống Ngọc Dao thu được đáp án.
Gọi là "Luận Đạo", ngoại trừ người đang giảng giải trên đài, phía dưới các đời đệ tử cũng tiến hành
thảo luận, tất cả mọi người đắm chìm trong loại không khí này, phản phất như thời gian không hề tồn tại, giờ phút này tất cả đều đắm mình trên
con đường đại đạo.
Luận đạo kéo dài ròng rã mười ngày, mọi người vẫn không có tản đi, vẫn ở nguyên một chỗ tĩnh tọa, bọn hắn đang hấp
thu những thể ngộ đạt được trong mấy ngày qua, đây là một truyền thống
của Trường Sinh Môn.
Ba ngày sau, "Tỷ Võ Luận Đạo" đã kết thúc một phần đó là "Luận đạo", tiếp theo sẽ là "Tỷ Võ".
- Tất cả các vị đệ tử, nửa năm trước bảy đại môn phái đã tại Côn Luân tụ
họp, thương lượng kế sách để đối phó với Ma Đạo Tam Phái, lúc ấy chúng
ta quyết định sẽ chọn ra một ít đệ tử trẻ tuổi đi ra rèn luyện. Cho nên, lần tỷ võ này không giống bình thường tỷ võ, các đệ tử trẻ tuổi được
chọn phải gánh lấy trách nhiệm đối phó với Ma Đạo, vì thế chúng ta đã
chuẩn bị ba món pháp bảo, phân biết tặng cho ai vào được Top 3. Ba món
pháp bảo này đều là cấp bậc Linh Khí, uy lực to lớn, hi vọng tất cả các
vị đệ tử quý trọng cơ hội lần này!
Liễu Tình cao giọng nói.
Ở phía dưới, đệ tử đời thứ ba và thứ tư tất cả đều hoan hô, không nghĩ
tới thậm chí có ba kiện pháp bảo cấp bậc Linh Khí làm phần thưởng, đúng
là quá bất ngờ.
Phải biết rằng pháp bảo cấp bậc Linh Khí tại
trong tu chân giới cũng là thứ khó gặp, muốn luyện chế pháp bảo cấp bậc
Linh Khí, đầu tiên phải có cực phẩm tài liệu, thứ hai phải có tu vi là
Nguyên Anh kỳ trở lên, thứ ba là phải có thật tốt luyện khí thủ pháp.
Không cần nói hai điều kiện phía sau, muốn tìm được cực phẩm tài liệu
quả thực là quá khó khăn. Hiện tại phần thưởng dĩ nhiên là ba món pháp
bảo cấp bậc Linh Khí, những đệ tử này đương nhiên cực kỳ hưng phấn.
Trong nội tâm Tiết Lăng Vân cũng rất hưng phấn, hắn hưng phấn không phải vì
ba món pháp bảo kia, dù sao ba món pháp bảo kia cũng chỉ là Linh Khí mà
thôi, cùng đẳng cấp với Hàn Ngọc Kiếm trong tay hắn, hắn đã có Hàn Ngọc
Kiếm nên không còn hứng thú với ba món Linh Khí kia. Hắn hưng phấn vì
hắn sắp có thể tại Tỷ Võ Đại Hội thể hiện chính mình, hắn đã không còn
là một tên phế vật nữa, hắn bây giờ đã là Kim Đan hậu kỳ tu chân giả
rồi, là một cường giả trong các đệ tử đời thứ ba.
******
Tổng cộng có 40 người báo danh tham gia tỷ đấu, trong đó hầu hết đều là đệ tử đời thứ ba, chỉ có hai cái đệ tử đời thứ tư.
Trong những đệ tử tham gia thi đấu, hắn xem trọng nhất gồm bốn người Tiêu
Thanh Tùng, Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí Bình, Trương Tử Ẩn, Tiêu Thanh Tùng cùng Trương Tử Ẩn nhập môn đã được 80 năm, có người đoán hai người này
tu vi đã đột phá đến Nguyên Anh kỳ, quán quân cuối cùng sẽ thuộc về một
trong hai người. Còn Lâm Phượng Vũ cùng Triệu Chí Bình, hai người này
đều là tinh anh đệ tử mới nổi danh, nghe nói bọn hắn tuy nhỏ tuổi nhưng
tu vi đều đạt đến Kim Đan hậu kỳ, tư chất ưu tú vượt xa mấy đệ tử khác.
Không ai xem trọng Tiết Lăng Vân, trong mắt của mọi người hắn vẫn chỉ là một
tên "phế vật". Chỉ có mấy người biết rõ, Cửu Âm Tuyệt Mạch trong người
hắn đã được chữa khỏi, ngay cả như vậy, bọn hắn vẫn không quá xem trọng
Tiết Lăng Vân, bởi vì thời gian tu chân của Tiết Lăng Vân quá ngắn.
Tỷ thí chính thức bắt đầu, 40 người người tỷ thí với nhau theo cặp(1vs1), người thắng sẽ tiến vào trận kế tiếp, thua sẽ bị loại.
Đối thủ của Tiết Lăng Vân là một tên mập mạp, trong tay tên mập mạp này cầm một thanh trường đao, thanh âm mười phần hàm hậu nói:
- Ta tên là Ngưu Phong, sư phụ của ta tên là Phàm, xin được chỉ giáo!
Tiết Lăng Vân đang định giới thiệu bản thân, ai ngờ tên mập kia đã lao đến.
Bên trên trường đao của hắn lập lòe ánh sáng màu đỏ, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên.
Thân hình Tiết Lăng Vân lóe lên, tránh thoát
một đao kia. Hắn đã nhìn ra tu vi của tên Ngưu Phong mập mạp này chỉ có
Trúc Cơ kỳ mà thôi, phỏng chừng ngay cả Phù Không Thuật đều chưa từng
học, đối phó người như vậy thật sự không có chút thú vị.
Tiết
Lăng Vân rút ra Hàn Ngọc Kiếm, nhẹ nhàng vung một cái, một đạo kiếm khí
đánh hướng tên mập Ngưu Phong, kiếm khí dị thường băng lãnh, nhiệt độ
xung quanh vốn dĩ nống bức ngay lập tức hạ xuống cực thấp, bên trên lôi
đài liền ngưng kết thành một mảnh sương trắng.
Ngưu Phong đang
xông về phía trước, đột nhiên cảm giác được có một đạo kiếm khí đánh
tới, hắn vội vằng vung đao ngăn cản, hy vọng có thể ngăn cản được đạo
kiếm khí kia.
Ai ngờ đạo kiếm khí kia cực kỳ sắc bén, chỉ nghe
"Keng" một âm thanh giòn tan vang lên, trường đao trong tay Ngưu Phong
bị chặt làm hai.
Ngưu Phong không thể nhìn một phần trường đao trong tay mình, miệng của hắn mở ra thật lớn, một lát sau liền hét lên:
- Thiên Hỏa Đao của ta! Thiên Hỏa Đao của ta! Ngươi chặt đao của ta làm hai đoạn, người đền lại cho ta!
Tiết Lăng Vân ngơ ngác nhìn đối thủ của mình, hắn dở khóc dở cười, may mắn lúc này có một vị sư thúc nói:
- Tiết Lăng Vân chiến thắng, ngươi có thể đi! Ngưu Phong, đợi lát nữa ta
giúp người tìm một thanh vũ khí tốt hơn, thanh Thiên Hỏa Đao kia chỉ là
pháp khí bình thường, không cần quý trọng như vậy!
Tiết Lăng Vân đã đi xuống lôi đài, nhưng hắn vẫn nghe thấy tiếng Ngưu Phong lẩm bẩm:
- Thiên Hỏa Đao của ta! Thiên Hỏa Đao của ta!