- Lăng Vân ngươi làm ta sợ chết mất! Thân thể của ngươi thế nào rồi? Cái Tiểu Đỉnh kia chui vào cơ thể của ngươi, không tổn thương thân thể của
ngươi chứ?
Tống Ngọc Dao lo lắng hỏi.
Tiết Lăng Vân không hiểu gì ngẩng đầu lên, sau đó có chút hoảng sợ nói:
- Sư phụ! Người nói cái gì? Cái Tiểu Đỉnh kia chui vào cơ thể của ta rồi?
Tống Ngọc Dao nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt đầy vẻ lo lắng, nói:
- Vì sao cái Tiểu Đỉnh kia lại chui vào cơ thể của ngươi? Ngươi vừa rồi đã làm gì?
Tiết Lăng Vân nhíu mày, một lúc sau mới nói:
- Ta vừa rồi đem một đạo thần thức đưa vào trong Tiểu Đỉnh, ai ngờ bên
trong Tiểu Đỉnh có một cổ hấp lực cực lớn, mạnh mẻ hút tất cả thần thức
của ta vào bên trong Tiểu Đỉnh, sau đó ta nghe được một tiếng cười điên
cuồng rồi lập tức mất đi ý thức không biết gì nữa.
- A..a..a..a...!
Tiết Lăng Vân la lên.
Hắn đang nhớ lại những chuyện vừa rồi đột nhiên trong đầu truyền đến một
trận đau đớn kịch liệt khiến hắn nhịn không được hét thảm một tiếng,
Tống Ngọc Dao bên cạnh hắn lại càng thêm hoảng sợ, vội vã đỡ lấy thân
thể của hắn.
- Lăng Vân! Ngươi làm sao vậy? Làm sao vậy?
Tống Ngọc Dao lo lắng hỏi.
Thời gian trôi qua nửa nén hương, Tiết Lăng Vân cuối cùng cũng bình tĩnh
lại, bất quá sắc mặt của hắn bây giờ vô cùng tái nhợt, miệng thở hổn
hển, Tống Ngọc Dao thì ôm hắn thật chặc.
- A Dao, tựa hồ... tựa
hồ trong đầu của ta nhiều ra một vài thứ! Xem ra ngươi nói không sai,
Cái Tiểu Đỉnh kia đã chui vào cơ thể của ta!
Tiết Lăng Vân miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói mấy câu để an ủi Tống Ngọc Dao.
- Đừng nói nữa, hảo hảo nghỉ ngơi! Lăng Vân, ta lo cho ngươi chết mất!
Tống Ngọc Dao nói.
Tống Ngọc Dao khuông mặt u sầu, tay nàng đang vuốt ve khuôn mặt Tiết Lăng
Vân, hy vọng nam nhân của mình có thể nhanh chóng hồi phục.
Hai
người thân thiết ôm nhau một lúc, Tiết Lăng Vân cảm giác tại mi tâm của
mình truyền đến một cổ năng lượng cường đại cực kỳ tinh thuần, thân thể
của hắn run lên, chuyện vừa rồi khiến hắn hao tổn rất nhiều chân nguyên
vậy mà chớp mắt đã khôi phục toàn bộ.
Cái này...
Khuôn
mặt của Tiết Lăng Vân vốn dĩ hết sức tái nhợt trong nháy mắt đã trở nên
hồng hào tràn đầy sức sống, Tiết Lăng Vân ngồi thẳng dậy, hướng về Tống
Ngọc Dao nói:
- A Dao! Ta không sao rồi! Xem ra tất cả mọi chuyện
đều là cái Tiểu Đỉnh kia tác quái. Hiện tại Tiểu Đỉnh đang ở trong thân
thể ta, thật không biết bây giờ nên làm cái gì?
Tống Ngọc Dao tận lực suy nghĩ, qua một lúc lâu nàng cũng lắc đầu, nói:
- Hiện tại ta cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể từ từ nghỉ cách giải quyết vậy. Đúng rồi, Lăng Vân, ngươi không phải nói trong đầu của ngươi nhiều ra một vài thứ sao, đó là thứ gì?
Tống Ngọc Dao nói đến chuyện này, Tiết Lăng Vân liền nói:
- Đúng vậy, nhiều hơn một ít thứ, ta cảm giác được trong đầu của ta tựa
hồ xuất hiện một đạo kinh văn cực kỳ huyền ảo, A Dao ngươi bây giờ giúp
ta hộ pháp, ta muốn sắp xếp lại đạo kinh văn này một chút!
Tống
Ngọc Dao nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn ở một bên giúp Tiết Lăng Vân hộ
pháp, mà Tiết Lăng Vân thì nhắm lại hai mắt tập trung nhớ lại những kinh vắn kia, đem những kinh văn đột nhiên xuất hiện này sắp xếp lại một
chút.
Qua một lúc lâu, Tiết Lăng Vân rốt cục mở mở mắt, hắn hướng Tống Ngọc Dao nói:
- A Dao, ta đã biết tên của Tiểu Đỉnh này rồi, nó gọi là Hắc Huyền Đỉnh.
Còn đạo kinh văn xuất hiện trong đầu của ta hình như là một bộ tu chân
bí kíp, nhưng lại không giống tu chân bí kíp, chờ chúng ta trở về Trường Sinh Sơn chúng ta lại hảo hảo tìm hiểu!
Lăng Vân nhẹ gật đầu,
nàng vẫn lo cho thân thể của Tiết Lăng Vân, gắt gao ôm lấy Tiết Lăng
Vân, sợ nam nhân của mình lại phát sinh chuyện gì nữa.
******
Ba ngày sau, Tiên Đạo Đại Hội kết thúc, mọi người Trường Sinh Môn quay trở về Trường Sinh Sơn, lần này trưởng lão của Côn Luân phái Lý Phá Trần
đặc biệt đến đưa tiễn bọn hắn, kỳ thật mục đích của hắn chỉ là muốn gặp
mặt Tống Ngọc Dao một lần.
Có Tiết Lăng Vân bên cạnh, Tống Ngọc
Dao càng không cho Lý Phá Trần chút mặt mũi nào, nàng coi như hắn vốn
không hề tồn tại, căn bản không để ý tới Lý Phá Trần.
Tiết Lăng
Vân cũng cảm giác được, tên Lý Phá Trần này đối với sư phụ có tâm tư,
trong lòng liền bực bội. Tống Ngọc Dao xoay đầu lại, đối với Tiết Lăng
Vân mỉm cười, Tiết Lăng Vân lúc này mới thoải mái hơn.
Một đoàn
người hướng về phía Trường Sinh Sơn bay đi. Lâm Phượng Vũ, Triệu Chí
Bình mấy người đệ tử đời thứ ba chẳng thèm nhìn ngó tới Tiết Lăng Vân,
Tiết Lăng Vân cũng không muốn cùng bọn họ tiếp xúc, một mực im lặng
không nói.
Đến xế chiều cuối cùng cũng về tới Trường Sinh Sơn,
Tiết Lăng Vân cùng Tống Ngọc Dao quay trở về Ngọc Trúc Phong, trở lại
bên trong trúc lâm, đây mới là nhà của bọ họ.
Tại Tiên Đạo Đại
Hội, bọn họ thu hoạch tương đối khá, Tống Ngọc Dao mua được không ít
trân quý dược liệu, lại tìm được mấy loại dùng để luyện chế Thanh Nguyên Đan, Thanh Nguyên Đan đối tu chân giả Phân Thần kỳ trở xuống tu vi đều
có công dụng rất lớn, có lợi ích lớn nhất là người sắp ngưng kết Nguyên
Anh.
Tiết Lăng Vân thì nhận được một cái Hắc Huyền Đỉnh, bây giờ nó đang ở trong cơ thể Tiết Lăng Vân, không biết có thương tổn lấy cơ
thể Tiết Lăng Vân hay không. Mặt khác hắn cũng đạt được một bộ tu chân
bí kíp, bộ tu chân bí kíp này hắn lấy được bên trong Hắc Huyền Đỉnh.
- Khắc ý ngôn tinh, thất khế chân yếu, động tắc hữu thành, quỷ thần ưu tán*...
Tiết Lăng Vân đem xuất hiện trong đầu hắn bộ tu chân bí kíp cẩn thận đọc cho Tống Ngọc Dao nghe.
(*Đoạn này khó dịch quá mà thấy nó cũng chả quan trọng nên ta để nguyên hán
việt, lão nào dịch được đoạn này thì nói ta biết để ta sửa lại nhá.)
Trên mặt Tống Ngọc Dao biến ảo không ngừng, chờ Tiết Lăng Vân đem toàn bộ
đọc cho nàng nghe xong, Tống Ngọc Dao trầm mặc rất lâu, đến lúc Tiết
Lăng Vân đều kiên nhẫn không được nữa, Tống Ngọc Dao mới mở miệng nói:
- Lăng Vân! Nếu ta đoán không sai, đây không phải tu chân bí kíp, mà là
Đại Đại! Bên trong giảng giải Đại Đạo là Chí Thánh Chi Đạo!
Tiết Lăng Vân hỏi:
- Đại Đạo rốt cục là cái gì? Chí Thánh Chi Đạo là cái gì?
Tống Ngọc Dao cười khổ nói:
- Đạo khả đạo, phi thường đạo**, ta cũng không rõ Đại Đạo là cái gì! Nếu
như có thể nói rõ ra thì đó không phải chân chính Đại Đạo rồi!
(**Đạo là đạo, cũng không phải đạo)
- Người tu chân chúng ta ngoài mặt chỉ là tăng cao tu vi, cải tạo thân
thể nhưng thật ra tất cả đều vì truy cầu Đại Đạo! Vừa rồi ngươi đọc ra
đoạn kinh văn kia thực nó chính là "Đạo" nhưng nó quá mức huyền ảo, ta
cũng chỉ hiểu được một chút da lông bên ngoài mà thôi!
Tống Ngọc Dao nói tiếp.
Tiết Lăng Vân cái hiểu cái không, Tống Ngọc Dao lại nói:
- Lăng Vân! Tu chân giả chúng ta nếu muốn đề cao thực lực, đầu tiên phải
tăng cao pháp lực, thứ hai là cảnh giới. Pháp lực tăng lên rất dễ dàng,
nhưng cảnh giới thì rất khó tăng lên. Tăng lên cảnh giới chính là tăng
lên cảm ngộ của bản thân đối với sinh mạng cùng vũ trụ, tăng lên cảm ngộ đối với Đại Đạo của bản thân.
Tiết Lăng Vân gật đầu, Tống Ngọc Dao nói tiếp:
- Đạo không nơi nào mà không có, một hòn đá, một cọng cỏ đều ẩn chứa Đại
Đạo, bất quá người bình thường không thể ngộ được thôi! Ngươi trong đầu
bộ kinh văn kia chúng ta liền đặt tên cho nó là "Thiên Thư" đi, sau này
chúng ta chăm chỉ nghiên cứu một phần của "Thiên Thư" đối với tu vi của
chúng ta rất có lợi!
Hai người lập tức bắt đầu nghiên cứu một bộ phận của "Thiên Thư". Một tháng trôi qua, tuy rằng pháp lực không có
gia tăng bao nhiêu, như Tiết Lăng Vân cảm giác mình đối với Trường Sinh
Kinh tu luyện có thêm rất nhiều... thể ngộ, thu hoạch của Tống Ngọc Dao
cũng rất lớn.
******
Cứ như thế, thời gian lại trôi qua
nửa năm, thầy trò hai người một bên nghiên cứu "Thiên Thư", một bên cố
gắng tu luyện, trải qua cuộc sống ấm áp và yên bình. Tiết Lăng Vân vẫn
dừng ở cảnh giới Kim Đan hậu kỳ tu vi, Tống Ngọc Dao vẫn là Phân Thần sơ kỳ tu vi, bất quá cảnh giới của hai người so nửa năm trước tăng lên rất nhiều.
Hôm nay, Tống Ngọc Dao rốt cục đi ra ngoài trúc lâm,
hướng phòng nghị sự trên Phiêu Miễu Phong bay đi, sau khi trở về liền
thông báo cho Tiết Lăng Vân một tin tức.
- Lăng Vân, sau ba ngày nữa là ngày bổn môn tỷ võ luận đạo, đầu tiên sẽ là các vị trưởng bối
trong môn đi lên luận đạo, sau đó là đệ tử đời thứ ba đi lên cùng nhau
tỷ võ. Lần này chưởng môn chuẩn bị không ít bảo bối, đệ tử đời thứ ba tỷ võ nếu vào được Top 3 đều sẽ được thưởng bảo vật!
Tống Ngọc Dao nói.