(*) Tra nam: loại nam nhân không ra gì, vong ơn phụ nghĩa, phụ tình, lợi dụng tình cảm người khác, nói chung là làm những chuyện tồi tệ.
Nàng ta thật sự cho rằng Hoàng hậu và Lạc Vương có thể cứu nàng ta sao? Si tâm vọng tưởng! Mắt Mặc Nhiên ánh lên một tia sáng lạnh lẽo, hạ thủ đánh ngất Hạnh Nhi.
Hạnh Nhi mở to hai mắt, không cam lòng hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, một đám người đi vào, dẫn đầu là một mỹ phụ ăn mặc hoa lệ trông khoảng ba mươi tuổi.
Quần áo màu đỏ phía trên dùng chỉ vàng thêu cửu thiên phượng hoàng bay lượn khiến cho bà ta trông vừa ung dung vừa hoa quý.
Bên cạnh bà ta là một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ, bộ dáng thoạt nhìn cỡ hai mươi tuổi, mặc một thân áo gấm màu tím, quý giá bất phàm.
Ngũ quan lập thể thâm thúy, làn da trắng nõn, đôi con ngươi đen nhánh như hắc diệu thạch.
Lòng Mặc Nhiên khẽ run lên, người này chính là Lạc Vương Vân Thiên Lạc.
Nam nhân mà chủ nhân thân thể này yêu sâu đậm.
Bọn họ đi vào, thấy Mặc Nhiên vẫn khỏe mạnh đứng đó thì cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó nhìn qua Hạnh Nhi dính nôn đầy người, cảm thấy ghét bỏ không thôi.
Thái giám bên người Hoàng hậu lập tức mở miệng, “Người đâu! Ném tiện tì này ra ngoài.”
Hạnh Nhi lập tức bị người ta ném ra ngoài, lúc này Lạc Vương hỏi: “Nhiên Nhi, thân thể nàng đã tốt lên chưa?”
“Vừa rồi ta ăn phải một ít đồ không sạch sẽ, sau khi nôn xong đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ Lạc Vương quan tâm!” Nói xong, khóe miệng nàng hơi cong lên, hắn thấy nàng không chết, có phải rất thất vọng không.
Sắc mặt Lạc Vương hơi trầm xuống, chẳng lẽ sửu bát quái này vận khí tốt đến vậy, nôn độc ra nên không bị trúng độc bỏ mình?
Nàng ta tuyệt đối không được sống sót.
Lúc này Hoàng hậu đến gần nói: “Lâu rồi không gặp Nhiên Nhi, không ngờ đã trở thành một đại a đầu lớn thế này.”
Bộ dạng khủng bố như vậy, sợ rằng cũng chỉ có mẫu nghi thiên hạ Hoàng hậu mới có thể nói ra lời trái lương tâm như thế.
Mặc Nhiên cúi đầu, ngụy trang thành bộ dáng Mặc Nhiên yếu đuối lúc trước, độc tố chưa được thanh trừ sạch sẽ, thân thể nàng lại suy yếu, không phải thời điểm cứng đối cứng với bọn họ.
“Nghe nói hôm nay ngươi kính rượu Thái tử?”
“Ta... ta...” Mặc Nhiên run rẩy nói không ra lời.
Hoàng hậu tiếp tục truy vấn: “Vì sao Nhiên Nhi lại nhớ tới kính rượu Thái tử vậy?”
Lạc Vương đứng một bên lòng nóng như lửa đốt, Hoàng hậu trong bông có kim, nếu xấu nữ này nói ra sự thật, như vậy hắn liền gặp phiền phức lớn.
Mặc Nhiên thấp giọng nói: “Ta... ta nghe nha hoàn ở phủ Tướng quân nói Thái tử cần chính ái dân, là một Thái tử tốt. Rất sùng bái hắn, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn, cho nên muốn kính rượu hắn.”
Lạc Vương thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra xấu nữ nhân này vẫn chưa ngu đến mức khai ra hết.
Mà Hoàng hậu thì khẽ sửng sốt, ha ha cười: “Thật sự như vậy sao?” Nhìn tiểu nha đầu xấu xí vô cùng này, nghe đồn nàng rất yếu đuối, không có khả năng có gan nói dối bà.
Trừ phi có người dặn dò trước.
Liếc nhìn Lạc Vương bên cạnh, đôi mắt đẹp âm tình bất định, việc này tuyệt đối liên quan đến hắn, lúc này có cơ hội kéo Lạc Vương xuống, bà sẽ không từ bỏ.
Thái tử chi vị, ngôi vị hoàng đế, chỉ có thể là thuộc về nhi tử bà.
“Vậy ngươi có biết vì sao sau khi Thái tử uống xong thì không lâu sau liền ngất xỉu không?”
Mặc Nhiên mím môi, trả lời: “Ta không biết, ta thật sự không biết.” Trong lòng nàng có chút nôn nóng, lúc này Hoàng hậu và Lạc Vương đều sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng nên làm gì bây giờ?
Vừa tới dị giới, nhập vào một thân thể suy yếu như vậy, muốn phản kháng hiển nhiên là điều không thể.
Hiện tại nàng phải xem có thể tìm được biện pháp tự cứu mình hay không.
Nhìn Mặc Nhiên không biết tốt xấu như thế, Hoàng hậu cũng nổi giận. “Hiện tại Thái tử hôn mê bất tỉnh, sinh tử chưa biết, lại uống chén rượu kia của ngươi, ngươi còn dám nói không biết? Chẳng lẽ ngươi không biết tội hạ độc Thái tử chính là diệt cửu tộc sao?”
Mặc Nhiên càng cúi thấp đầu, “Ta thật sự không biết.” Diệt cửu tộc, nói diệt chỉ sợ phải diệt Lạc Vương cửu tộc, một Hoàng hậu như bà dám diệt không!
Lúc này quản gia dẫn ngự y tới, ngự y quỳ xuống nói: “Bẩm Hoàng hậu, vi thần đã điều tra hai cái chén kia. Một cái chứa độc nhưng rất ít, cái còn lại chứa kịch độc chí mạng. Chén chứa rất ít độc tố là của Hách Liên đại tiểu thư, mọi chuyện tuyệt đối có người sắp đặt.”
Độc hại nàng rất ít, không có khả năng khiến nàng bị như vậy, hiển nhiên là có người động tay động chân, mà người kia là...
Nàng hơi liếc về phía Lạc Vương, kế tiếp hắn sẽ làm thế nào đây?
Lúc này Lạc Vương đi về phía trước, nói: “Mẫu hậu, việc này quan trọng, vẫn nên nhốt Hách Liên Mặc Nhiên vào thiên lao thẩm vấn đi, chân tướng sẽ tự tra ra.”
“Thiên lao... Ta không muốn đến thiên lao!” Hách Liên Mặc Nhiên lùi về phía sau, tựa hồ cực kỳ sợ hãi, khuôn mặt nhỏ bị nước mắt che kín, càng thêm khó coi không thôi.
Nếu Lạc Vương đề nghị nhốt nàng vào thiên lao, như vậy hắn liền có thể nắm chắc giết chết nàng ngay dưới mắt Hoàng hậu, nàng không muốn đi chịu chết!
Con ngươi ôn nhu của Hoàng hậu lướt qua Lạc Vương, Hình bộ thiên lao là địa bàn hắn, nếu hắn động tay chân thì chỉ sợ bà không ngăn cản được.
Chợt lúc này truyền đến tin tức: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ đã tỉnh lại, Thái tử điện hạ đã tỉnh lại!”
Nghe thấy Thái tử tỉnh lại, Hoàng hậu rốt cuộc yên tâm, phân phó: “Hầu hạ Thái tử cho tốt.”
Mà bản thân vẫn nhìn Mặc Nhiên như hổ rình mồi.
Nhi tử của mình vừa mới từ quỷ môn quan trở về, không lo đi thăm nhi tử mà còn tâm tư nhằm vào nàng là sao! Mặc Nhiên thầm kêu khổ, nữ nhân trong hoàng quyền thật đáng sợ!
Lạc Vương xin chỉ thị: “Hoàng hậu, chuyện này còn rất nhiều nghi vấn, hơn nữa lại không thoát khỏi liên quan tới Hách Liên Mặc Nhiên, xin cho phép nhi thần giam giữ nàng ta vào thiên lao để thẩm tra.”
Ngữ khí Lạc Vương cực kỳ cường ngạnh, hơn nữa lúc này Thái tử đã tỉnh, muốn mang Hách Liên Mặc Nhiên đi ngay dưới mí mắt Lạc Vương là điều không thể.
“Nhất định phải thẩm tra ra chân tướng, phàm là người dám làm con ta bị thương, bổn cung sẽ không bỏ qua.” Hoàng hậu sắc bén nói.
Lạc Vương hạ lệnh: “Người đâu! Trói Hách Liên Mặc Nhiên lại đưa đến thiên lao cho ta!”
“Đừng, đừng đưa ta đến thiên lao. Ta không có hạ độc Thái tử!” Nhìn thị vệ vây lại, Mặc Nhiên vừa lui về sau vừa nói.
Đang lúc người bắt nàng lại gần, Mặc Nhiên nghiêng người tránh thoát, lúc này liều chết đánh nhau là điều không tránh khỏi. Thủ vệ ở thiên lao lại càng nghiêm ngặt, tới đó tuyệt đối trốn không thoát, không bằng động thủ luôn bây giờ.
Nhưng thế giới này tu luyện huyền lực, người có huyền lực cường hãn vô cùng, không phải thứ mà thân thể trúng độc này có thể chịu đựng.
Chết tiệt! Chẳng lẽ nàng thật sự trở thành con cá bị tên tra nam ngoan độc và lão yêu bà này giăng lưới bắt sao?
“Ồn ào quá đi mất!” Lúc này, một thanh âm lười biếng từ trên không trung vang đến, một hồng y thân ảnh bay xuống. Mặc Nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn hồng y thân ảnh ấy...