(*) Quỷ nhan nữ: cô gái có dung nhan như quỷ
Mặc Nhiên dựa vào trên chiếc giường điêu khắc cổ xưa, nàng đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương phát đau, khẽ thở dài một tiếng. Xác định một việc, nàng đã xuyên không rồi!
Nàng là No.1 của giới sát thủ, mười năm chưa bao giờ đứng dưới bảng Mặc Thần, không ngờ sau khi xuyên không lại trở thành đại tiểu thư phế vật phủ tướng quân.
Mẫu thân mất sớm, phụ thân chẳng quan tâm nàng, càng khiến người ta khó tiếp nhận chính là trên nửa mặt bên kia của nàng có một vết bớt đỏ như máu, trông như ác quỷ, làm người ta tránh như tránh rắn rết.
“Cạch一” một tiếng, một nha hoàn búi tóc mười ba tuổi đi tới.
Nàng ta trợn tròn mắt, ấp úng nói: “Tiểu thư, người... người tỉnh?”
“Vương gia còn đang ở trong hoa viên xem ca múa, chờ người đi qua đấy! Nếu người đã không sao, nô tỳ đỡ người qua đó.” Nàng đến gần muốn đỡ Mặc Nhiên dậy.
Mặc Nhiên cười lạnh, hôm nay là tiệc mừng sinh thần 21 tuổi của Lạc Vương - vị hôn phu của Mặc Nhiên, bởi vì lúc bắt đầu yến hội nàng kính Thái tử một chén rượu, sau đó liền ngất xỉu nên được đưa đến khách phòng trong Lạc vương phủ để nghỉ ngơi.
Từ từ đã...
Mặc Nhiên xoa xoa đầu phát đau, ký ức vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, mà hình như nàng đã quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng.
“Phốc 一”
Lúc này, Mặc Nhiên hộc ra một ngụm máu, nàng vừa duỗi tay thì thấy vết máu thế nhưng lại là màu đen!
Nàng trúng độc, kịch độc chí mạng.
Tiểu nha đầu kia nhào tới, khóc rống lên. “Oa oa oa! Tiểu thư, người làm sao vậy?”
Ánh mắt Mặc Nhiên trầm tĩnh vô cùng, nàng phát hiện nha hoàn này tuy khóc lóc thảm thiết nhưng trong cái nức nở ấy lại ngầm mang theo sự đắc ý.
Dần dần, ký ức rốt cuộc cũng rõ ràng, việc nàng trúng độc đều là do Mặc Nhiên tiền nhiệm tự mình chuốc lấy.
Trước đêm mừng thọ, Lạc Vương có đến tìm Mặc Nhiên, yêu cầu Mặc Nhiên giúp hắn làm một việc, đó là kính Thái tử một chén rượu trên yến hội, mà rượu kia lại có độc.
Tiểu nha đầu đó yêu hắn đến cuồng, hơn nữa Lạc Vương đã hứa với nàng ta, một khi hắn thành công loại trừ kình địch Thái tử liền cưới nàng làm phi. Mặc Nhiên đương nhiên không nghi ngờ gì mà lập tức đồng ý. Chỉ cần người mình yêu nhất nguyện ý cưới nàng, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa nàng ta cũng đồng ý.
Nhưng nàng ta không ngờ chẳng những chén của Thái tử có độc mà của mình cũng có.
Mặc Nhiên lạnh lùng cất tiếng: “Hạnh Nhi, có phải ngươi biết chuyện gì hay không? Chẳng hạn như việc vì sao bổn tiểu thư lại trúng độc?”
Hạnh Nhi vội vàng quỳ xuống, dập đầu đáp: “Tiểu thư, nô tỳ không có làm gì cả. Người nhất định phải tin tưởng nô tỳ, để nô tỳ đi bẩm báo Lạc Vương, xin ngài ấy tìm ngự y cho người.”
Lúc này sắc mặt Mặc Nhiên lạnh băng lại trắng bệch, trên nửa khuôn mặt kia là vết bớt đỏ như máu, tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục khiến Hạnh Nhi sợ tới mức muốn cất bước chạy ngay.
Ngay lúc Hạnh Nhi muốn đứng lên, Mặc Nhiên rút trâm cài đầu ra, ánh mắt trầm xuống, khiến nàng càng thêm dữ tợn khủng bố.
Nàng cầm cây trâm đặt ngay cổ Hạnh Nhi, sau đó cất tiếng: “Ngươi muốn đi mật báo cho Lạc vương sao?” Mặc dù đã thay đổi thân xác nhưng sát thủ chi vương vẫn là sát thủ chi vương, cho dù trúng độc, muốn giết một tiểu nha đầu cũng dễ như trở bàn tay.
Hạnh Nhi nhìn nữ nhân tàn nhẫn khủng bố trước mắt, đây là đại tiểu thư yếu đuối nhà bọn họ sao?
Chẳng lẽ là bị quỷ ám? Nghĩ đến đó, thân thể nàng ta run lên bần bật.
“Không... Không có...”
“Chuyện tới nước này, ngươi còn muốn mạnh miệng sao? Không muốn chết thì thành thật cho ta!” Cây trâm cứa lên da thịt trên cổ Hạnh Nhi, làm nàng ta đau đến run rẩy.
Nàng ta quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ: “Đại tiểu thư tha mạng, nô tỳ nói!”
Sau đó thành thành thật thật, “Là Lạc vương sai nô tỳ giám sát người, không cho bất kì kẻ nào phát hiện người trúng độc bỏ mình, sau đó gài mọi chuyện vào người Thái Tử, để phủ thái tử vĩnh viễn không thể được phủ tướng quân nâng đỡ. Hơn nữa nếu người chết thì hôn ước của cả hai có thể giải trừ, ngài ấy có thể cưới nhị tiểu thư làm phi, liên hôn với phủ Hộ quốc Tướng quân.”
“Nô tỳ cũng chỉ biết có như thế, xin đại tiểu thư tha mạng, nô tỳ không dám phản bội người nữa.” Nàng ta nói, rồi “Cốp cốp 一” dập đầu.
Việc hạ độc Thái tử nào có dễ dàng như vậy, nếu không thì đã không phải Lạc vương. Hơn nữa nếu Thái tử xảy ra chuyện ở Lạc Vương phủ, Lạc Vương bụng làm dạ chịu.
Nhưng hạ độc Hách Liên Mặc Nhiên lại rất đơn giản, một cái mạng của Mặc Nhiên, đổi lấy phủ Thái tử và phủ Tướng quân bất hòa, lại còn có thể vứt bỏ vị hôn thê bát quái như nàng, cớ sao lại không làm!
Vân Thiên Lạc, kế hoạch hay đấy! Mặc Nhiên cười lạnh.
Đột nhiên nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, đây tuyệt đối là độc dược chí mạng, nàng vốn rất tinh thông về độc dược, nhưng hiện giờ nàng mới tới dị thế, lại còn có người khác trong phủ đệ. Đúng là không bột đố gột nên hồ mà! [1]
[1] Không bột đố gột nên hồ (tục ngữ): ý nói muốn làm được việc, muốn tạo ra được sản phẩm, trước hết phải có những điều kiện cơ bản, điều kiện tiên quyết, cần thiết lúc ban đầu. Nếu đã không có những điều kiện cần thiết đó thì không nên cố gắng làm làm gì, vì có làm cũng không đạt được như mong muốn. Cũng như việc muốn làm được ra hồ thì phải cần có bột.
“Ngươi cho rằng ta sẽ chết sao?” Mặc Nhiên hỏi.
Hạnh Nhi giấu kín nỗi sợ hãi trong mắt, vội vàng a dua nịnh hót: “Không có không có, đại tiểu thư phúc lớn mạng lớn, sao có thể chết được!”
Vốn dĩ Lạc Vương nói đại tiểu thư hôn mê sẽ không bao giờ nữa tỉnh lại nữa, vậy mà bây giờ lại tỉnh lại, hơn nữa tính tình còn đại biến, nàng... nàng nghi đại tiểu thư thật sự bị quỷ ám rồi!
“Đem cho ta một thùng nước sạch, đừng hòng chạy trốn, cho dù ngươi có chạy đến đâu, bổn tiểu thư cũng có thể kéo ngươi xuống địa ngục.”
“Dạ dạ...” Hạnh Nhi muốn chạy nhưng lại không dám. Đặc biệt là sau khi cảm thấy người này là quỷ, nàng ta càng không có gan phản kháng Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên cố nén cơn đau đầu, nàng vừa bước ra ngoài thì chợt thấy bên ngoài trồng đầy hoa mẫu đơn. Khóe miệng nàng gợi lên một nụ cười, có vẻ ông trời cũng không tuyệt đường người.
Nàng hái một đóa hoa mẫu đơn xuống, lúc này Hạnh Nhi cũng múc nước lại, nhìn nàng cắn nát hoa mẫu đơn rồi nuốt xuống, sau đó bắt đầu uống nước.
Hạnh Nhi quỳ trên mặt đất nhìn nàng điên cuồng uống nước mà thật sự muốn ngất ngay đi, đại tiểu thư thật sự bị quỷ ám rồi, nếu không nàng ta đã chẳng làm mấy chuyện quỷ dị như vậy!
Sau khi uống xong một ngụm nước, Mặc Nhiên chợt “Ọe 一” rồi ói mửa, phun ra người Hạnh Nhi.
“Ọe 一” Hạnh Nhi cảm thấy ghê tởm không thôi, nhưng lại không thể trốn.
Sau khi Mặc Nhiên nôn rồi lại nôn thì sắc mặt đã tốt nên rất nhiều, mặc dù rửa ruột không thể thanh trừ hết độc tố nhưng cũng có thể miễn cưỡng bảo vệ cái mạng nhỏ này trong chốc lát.
May mà nàng nhớ có một lần Tam muội của nàng khiến nàng trong lúc vô tình đã ăn phải một gốc mẫu đơn, sau đó ói mửa gần nửa ngày, thiếu chút nữa ói chết, bằng không hôm nay nàng cũng không biết cách rửa ruột như này.
“Tiểu thư...” Khuôn mặt tiểu nha đầu nhăn nhó như bị ném vào trong mương.
Nàng ta không biết ác quỷ trước mắt này sẽ còn làm chuyện nào nữa.
“Đỡ ta dậy, hồi phủ.” Mặc Nhiên lạnh lùng nói, nơi này là Lạc Vương phủ, Lạc Vương lại hại nàng, nếu còn ở đây nữa thì quả thực là tìm chết.
Tuy rằng trong phủ tướng quân lão cha không yêu thương nàng, nhưng ít nhất còn có một gia gia thương nàng đến tận xương.
Nhớ đến lão nhân đáng yêu lúc nào cũng che chở nàng, khuôn mặt lạnh như băng của Mặc Nhiên rốt cuộc cũng có chút ấm áp.
Nhưng một chút tươi cười như vậy lại càng khiến Hạnh Nhi thêm bất an, ác quỷ này không phải muốn đến tướng quân phủ gây họa hại người khác đấy chứ!
Thời điểm Mặc Nhiên và Hạnh Nhi chuẩn bị rời khỏi đây để trở về phủ tướng quân thì lại truyền đến một thanh âm.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm 一”
“Lạc Vương điện hạ giá lâm 一”
Hạnh Nhi kích động không thôi, Lạc Vương điện hạ tới, nhất định có biện pháp tìm người đối phó ác quỷ này!