Hóa ra linh tuệ phách, chính là chỗ chứa đựng căn bản của phàm nhân tu hành.
Phàm đã là người nghiên cứu võ học, đều biết câu “khí trầm đan điền”, đều biết tính trọng yếu của khí hải “đan điền”. Nếu không có đan điền, vậy cái gì là “vận khí nội tức” cũng không biết thảo luận từ đâu.
Tương tự, linh tuệ phách này, chính là chỗ quan trọng nhất của tu hành tiên pháp. Cái gọi là “linh tuệ phách” nghe tên đã biết, chính là căn bản của linh khí mà tu hành giả tu luyện. Người Tây phương không có linh tuệ phách, mà cho dù có muốn học Trung Hoa tiên pháp căn bản cũng học không được.
Nói tiếp, điều này hình như là thượng thiên ban cho các chủng tộc dưới hạ giới, một giới hạn vực sâu không cách nào vượt qua.
Nếu tiếp tục suy đoán, người Đông phương hình như cũng chưa có ai lĩnh hội được cái gọi là “Tây phương ma pháp”. Trong những điều này, có phải hay không có sự khác biệt cấu tạo thiên sanh giữa các chủng tộc?
Nhưng tiếp tục tìm hiểu tường tận thêm một bước, sự cấu tạo khác biệt thiếu sót thiên sanh giữa các chủng tộc, rốt cuộc con người hình thành như thế nào? Là thiên sanh đã có? Mà thật sự cũng chỉ có thể nói một câu, thượng thiên tạo ra con người thế nào thì thiên ý đã là như thế.
Nhưng, những điều này thật sự chỉ là ‘trời sinh như thế’ sao?
Hoặc giả thuyết, có một bàn tay to lớn vô hình nắm hết thảy trong tay, tạo thành các chủng tộc khác nhau cùng với kỹ năng đặc biệt của riêng chủng tộc đó.
A, chờ một chút!
Tiểu Lôi đột nhiên nảy ra một giả thiết thú vị.
Hãy tưởng tượng như đang chơi game trên mạng, người chơi đều muốn lựa chọn nghề nghiệp cho mình, các dạng nghề nghiệp không giống nhau, đều có kỹ năng đặc thù của riêng từng nghề, các nghề khác đều không thể có được. Điều này cũng là một loại thiên sanh khác biệt không thể thay đổi được. Nhưng, dù sao trò chơi cũng do người tạo ra. Các loại nghề nghiệp cá nhân khác nhau được xác định vững chắc, đó là do công ty trò chơi làm ra, vậy, trong cái thế giới chân thật này, “thiết định” giữa các chủng tộc được hình thành như thế nào chứ?
Chúng ta so với người Tây phương nhiều hơn một phách, rốt cuộc là ai đó đã ban cho chúng ta thêm một phách hay là rút đi một phách của người Tây phương?
Vấn đề này, cũng chính là câu hỏi không có đáp án. Không phải Tiểu Lôi và Diệu Yên hiện giờ có thể nghĩ thông suốt được.
Vấn đề này tới đây, lại đi vào một ngõ cụt, ba người ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, đều chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Nếu không nghĩ ra, vậy tạm thời dứt khoát không nghĩ đến nữa.
Vào buổi đêm. Tiểu Bạch cuối cùng đã tỉnh lại, hắn giống như ngủ một giấc dài, khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy thần khí sảng khoái, hắn còn tưởng Tiểu Lôi đã truyền cho hắn thần công gì đó, trong lòng hưng phấn, nhưng Tiểu Lôi nói cho hắn biết cũng không phải như thế, Tiểu Bạch không khỏi có chút mất mác. Bất quá hắn cũng là người thông minh, đã gặp được cao nhân như Tiểu Lôi. Tự nhiên là cực lực mong chờ, không ngờ rằng Tiểu Bạch này lại chính là một trù nghệ cao thủ, buổi tối trong nhà làm vài món ăn Pháp quốc chính tông, thật ra đã làm cho Tiểu Lôi cực kỳ sảng khoái.
Thấy Tiểu Bạch hết sức nịnh nọt mình như vậy, Tiểu Lôi cũng không đành lòng lừa gạt hắn, bất quá tiên pháp khẳng định là dạy không được, ngay cả Tiểu Lôi có lòng truyền thụ, Tiểu Bạch trời sinh không có linh tuệ phách, căn bản không cách nào tụ tập linh khí, cũng học không được. Tiểu Lôi suy nghĩ rõ ràng, quyết định sẽ dạy hắn một bộ quyền cước cường thân kiện thể, bộ quyền cước này có tên là “Ngũ Cầm Hí”. Nghĩ đến, dạy không được tiên pháp, thì dạy một chút võ học thô thiển, cũng không phải chuyện khó. Tương lai nếu Tiểu Bạch là người thành tâm hướng học, cho dù dạy hắn một ít pháp thuật thô thiển cũng không phải không thể, về phần hắn không thể tụ tập linh khí, không có linh tuệ phách …… vậy cũng đơn giản, linh khí Tiểu Lôi nhiều tới mức cơ hồ muốn thoát ra ngoài, tống cho hắn một ít, hoặc là tặng hắn một hai viên linh đan diệu dược cũng không phải chuyện khó. Chỉ là loại biện pháp này, “tống” linh khí, cũng vô pháp kéo dài, bởi vì không có linh tuệ phách chứa đựng linh khí, cứ dùng một phần thì thiếu một phần, dùng hết cũng cạn. Cho nên nói, Tiểu Bạch vĩnh viễn không đi được trên con đường tu tiên, nhưng theo Tiểu Lôi gã sư phụ vô lại này, cũng có chỗ tốt.
Mấy người ở lại nhà Tiểu Bạch vài ngày, Tiểu Bạch đã thành tâm bái sư, Tiểu Lôi dần dần cũng không đề phòng hắn nữa, nghĩ một người như hắn, trước mặt Tiểu Lôi cùng Diệu Yên, hai đại cao thủ, cũng không thể giở trò gian trá gì, đừng nói chuyện gì khác, cho dù là Nguyệt Hoa , với một ít võ công gia truyền, tiện tay là có thể thu thập được hắn.
Tiểu Bạch này thật xứng đáng với chức quản gia kiêm hướng dẫn viên du lịch, những ngày này hắn cố gắng làm hài lòng Tiểu Lôi, còn dẫn mấy người tham quan Singapore. Nhưng Singapore dù sao cũng chỉ là một thành thị nho nhỏ, cũng không có bao nhiêu phong cảnh đáng xem. Tùy ý tham quan vài ngày, mấy người cũng thấy mệt mỏi. Những ngày ở nhà nghỉ ngơi, Tiểu Lôi nửa thật nửa giả dạy Tiểu Bạch một chút bản lãnh, trong đó đùa bỡn chiếm bảy thành, nhưng dù sao cũng đã dạy hắn một chút hàng thật. Tỷ như Tiêu Dao bộ pháp thần kỳ, mặc dù không thể truyền thụ cho hắn, nhưng như trước đây Ngô Đạo Tử đã truyền thụ Tiêu Dao bộ pháp nhập môn thô thiển “Đảo chuyển thất tinh bộ”, giờ hắn lại dạy lại cho Tiểu Bạch. Bộ pháp này không có gì thần kỳ, nhưng làm cho thân thể người ta nhẹ nhàng, thân thủ sau này mạnh mẽ linh hoạt, cũng là ích lợi lớn.
Trên ti vi đối với sự tình Giáo Hội bị công kích, tin tức cũng dần dần phai nhạt đi, rất ít đề cập đến.
Ở Singapore du ngoạn đủ một tháng, mấy người Tiểu Lôi lúc này mới nghĩ đến việc trở về. Ngày hôm đó, Tiểu Lôi gọi điện thoại về nước, liên lạc với bọn Lôi Hống một hồi. Lôi Hống qua hai tháng không có tin tức của mấy người Tiểu Lôi, hắn phi thường hưng phấn khi nghe điện thoại. Tiểu Lôi hỏi về chuyện trong nhà, Lôi Hống lại ấp a ấp úng, ngữ khí tựa hồ có chút không rõ ràng, trong giọng nói còn có chút không tự nhiên.
Tiểu Thanh vẫn ở trong nhà, Hắc Ám Hội Nghị cũng không có tìm đến bọn họ gây phiền toái, qua giọng nói của Lôi Hống, Lôi Đại tiểu thư đối với việc Tiểu Lôi rời đi hai tháng, hết sức tức giận, nổi trận lôi đình. Tiểu Lôi vốn tâm ý máy động, còn muốn hỏi tin tức về Điền gia, bất quá ý niệm này trong đầu cũng chỉ thoáng qua. Tưởng tượng đến một ngày phải cùng Điền Chấn nói chuyện, chính mình đã đẩy cửa bỏ đi, nếu đã gây náo loạn như vậy, dứt khoát cũng làm hắn suy nghĩ.
Lôi Hống lập tức an bài một chút, Lôi gia bọn họ giàu có lại quyền thế, bó tiền lớn rải ra, lập tức dàn xếp thân phận mấy người Tiểu Lôi, lần này trở về, không cần “vượt biên’ như trước, danh chính ngôn thuận mua vé máy bay, chuẩn bị về nước.
Chỉ là đêm trước hôm về nước, Tiểu Bạch lại hưng phấn vội vàng chạy tới. Hắn đã hạ quyết tâm đi theo Tiểu Lôi, dứt khoát từ bỏ công tác của mình. Mấy ngày này Tiểu Lôi dạy hắn bản lãnh mặc dù có hạn, nhưng hắn đã từng thấy mấy người Tiểu Lôi thi triển xuất ra bản lãnh thần kỳ, trong lòng rung động, rất là phấn chấn.
Đối với sự nhiệt tình này của Tiểu Bạch, Tiểu Lôi chỉ cười cười, cũng không nói nhiều.
Hai ngày sau, bọn họ lên máy bay về nước.
Đây nói về mấy người quay về tới thành phố biển chỗ Tiểu Lôi ở, Tiểu Lôi ra khỏi phi trường, nhìn thấy cảnh vật chung quanh quen thuộc, lúc này trong lòng mới có chút vui vẻ. Ở đây, không khí thành phố ở trong nước tịnh không tốt bằng, thành phố cũng vị tất sạch sẽ, kinh tế cũng vị tất phát triển. Nhưng dù sao đó chính là quê hương của mình. Cái gọi là chén vàng chén bạc không bằng cái chén chó ăn của mình. Đại khái chính là đạo lý này.
Rời sân bay, bọn họ liền nhìn thấy chiếc Hummer kềnh càng của Lôi Hống đậu phía ngoài, hắn thấy Tiểu Lôi lập tức chạy tới, lớn tiếng cười nói: “Tiểu Lôi, ngươi cuối cùng cũng đã về rồi, ngươi đi Châu Âu phải không? Như thế nào lại chạy đến Singapore? Cái tên Diệp Bất Quần kia ngày nào cũng đến tìm ngươi, chạy tới ngồi lại trong nhà hết nửa ngày, bộ dạng buồn cười, lão tử cũng không tốt lành huy quyền đuổi hắn đi, chỉ là hắn hỏi ta ngươi đang ở đâu, ta lại cố tình không nói! Hắc hắc!”
Tiểu Lôi cười cười, tâm ý chợt động, Diệp Bất Quần kia thân là thủ tịch thánh kỵ sĩ của giáo hội. Giáo hội xảy ra chuyện lớn như vậy, lại còn chạy tới chạy lui dây dưa với mình. Chẳng lẽ bọn họ hoài nghi sự tình giáo hội bị tập kích với mình có quan hệ? Bất quá dù sao mình cũng không sợ hắn, Hiện tại bản lãnh của Tiểu Lôi đã tiến một bước dài, bên cạnh mặc dù không có Khinh Linh Tử, nhưng đại cao thủ Diệu Yên không kém gì so với Khinh Linh Tử, lại ở trong nước, như thế nào phải sợ một tên Diệp Bất Quần chứ.
Lôi Hống nhìn thấy Nguyệt Hoa cùng Diệu Yên bên cạnh Tiểu Lôi, hai cô gái này hắn đều chưa có thấy qua, đôi ngưu nhãn cơ hồ lồi ra ngoài. Bất quá may là hắn dù sao không phải kẻ ngu, không có trực tiếp mở mồm hỏi, chỉ là trong lòng không ngừng kinh ngạc, Tiểu Lôi này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, mỗi lần xuất môn đều dẫn mấy mỹ nữ trở về, một lần dẫn theo Tiểu Thanh, lại đem theo Bảo Nhi về, lần này đi Châu Âu cũng dẫn theo hai mỹ nữ trở về. Phần bản lãnh này, mình học mãi không đạt tới.
Tiểu Lôi hì hì cười, Lôi Hống trước mặt so với hai tháng trước khí sắc bất đồng, vẻ mặt đầy hồng quang, xem ra tu vi cũng có tiến bộ, thêm vào đó, mắt hắn ánh lên nét long lanh rực rỡ, trong lúc nói cười, thần thái bay bổng, hiển nhiên trong lòng có chuyện gì đó hạnh phúc.
“Tiểu Lôi …… chuyện đó …… ngươi quay về thật đúng lúc, nếu ngươi về chậm vài ngày, e rằng sẽ không theo kịp ….. đại sự của ta.” Lôi Hống khi nói ra những lời này, khuôn mặt chợt đỏ bừng lên.
“Sao? Cái gì?”
Lôi Hống tay chân lóng ngóng, rồi lại gãi gãi đầu, sắc mặt pha chút xấu hổ, cuối cùng mới lí nhí nói: “Chuyện đó, ngày kia ta sẽ kết hôn. Ngươi trở về đúng lúc, chủ ý ta đã quyết định, ngươi nhất định phải làm phù rể cho ta! Nói ra, ngươi không những là bằng hữu của ta, mà còn là sư phụ ta, nếu ngươi không tới, ta sẽ hoãn ngày cưới lại”
Tiểu Lôi cả kinh, cười nói: “Ngươi kết hôn? Chẳng lẽ là ……”
“Là Như Hoa.” Lôi Hống càng ngượng ngùng: “Vốn ta tưởng rằng tỷ tỷ sẽ phản đối, bất quá xem bộ dạng của nàng cũng không nói gì, trong lòng ta vẫn thấy kỳ quái, vốn ta sợ tỷ tỷ sẽ phản đối, dù sao ta và Kha Nhi cũng có hôn ước, chỉ là tỷ tỷ sau cũng hiểu, không nói cái gì tức là không nói tốt mà cũng không nói xấu. Lại phái người an bài hôn sự cho ta …… những ngày này, quan hệ giữa chúng ta và Điền gia không có tốt. Điền thúc thúc bộ dạng hình như đối với ta rất bất mãn, ta tới thăm hai lần mà hắn không chịu gặp ta. Ai ……”
Tiểu Lôi lúc này mới hiểu được, trong lòng không ngăn được những ý vị cổ quái.
Lôi Hống không ngờ lại nhanh chóng ổn định với Như Hoa như vậy? Xem ra chính là người họ có duyên phận với nhau, chỉ có thể nói hai chữ tạo hóa. Về phần Lôi Đại tiểu thư, nàng một lòng bảo vệ Lôi Hống, không muốn nàng cùng Điền gia có quan hệ, tự nhiên là mừng rỡ Lôi Hống lấy người khác, mặc dù Như Hoa còn kém nhiều so với cưới Điền Kha Nhi. Về phần Điền Chấn, chỉ có thể buồn bực. Sợ rằng một khi Lôi Hống giải trừ hôn ước với Điền gia, kế tiếp, Lôi Đại tiểu thư sẽ phải đối phó với những hành động gì đó của Điền gia.
Nghĩ tới đây, Tiểu Lôi mới đột nhiên nhớ tới một người, chính là vẫn giật dây hậu đài Lôi Đại tiểu thư, tên trẻ tuổi Phong Cuồng của Phong môn Ngũ Hành Tông.
Dẫn mấy người theo sau Lôi Hống về tới ngoại vi trang viên. Vốn Tiểu Lôi trên đường đã quyết định, muốn tự mình mua một tòa nhà. Dù sao tiền Điền Chấn cấp cho như thế nào lại không dùng, tiền tài trước mặt, Tiểu Lôi thật ra không cần lo lắng.
Lúc xế chiều, về tới ngôi nhà lớn tại trang viên, nhưng trong nhà lại không có một ai. Tiểu Thanh cùng Như Hoa đều không có nhà, trong phòng cũng thế trống rỗng. Chẳng lẽ Như Hoa muốn làn tân nương tử, lại thẹn thùng không dám gặp người?
Bất quá thật ra Tiểu Lôi đang nghĩ mãi không ra, Như Hoa thẹn thùng, không biết thành bộ dạng gì.
Tiểu Thanh và Như Hoa vắng mặt, mấy người cũng không có để ý, chắc hơn phân nửa là đi ra ngoài mua gì đó.
Mà tại lúc này, trên sườn núi phía nam có một bóng dáng mảnh khảnh đang đứng, ánh mắt lấp loáng, nhìn chằm chằm ngôi nhà lớn xa xa dưới chân núi, trong mắt lóe ra từng tia hàn ý!
Nàng tóc dài như mây, một thân bạch sắc cung trang, một tay đặt sau lưng, tay còn lại đang nắm chặt một cành liễu. Khuôn mặt đó, khó mà miêu tả, thanh lệ thoát tục, từ xa nhìn lại, nàng đứng trên núi, thân tư trác tuyệt, tựa như một nàng tiên!
Ngay phía sau nàng, Tiểu Thanh mệt mỏi ngồi trên mặt đất, mặc dù trên người không có bị thương, nhưng sắc mặt hơi tái nhợt, cắn nhẹ môi, bên cạnh Tiểu Thanh còn có một người, cũng nằm lăn ra đó, chính là Như Hoa.
Bạch y tiên tử kia nhìn chốc lát mới quay đầu lại thản nhiên nói: “Nghĩ không ra xà tinh như ngươi lại có thể có pháp thuật Tiêu Dao phái, là cái tên Tiểu Lôi dạy ngươi, hay là Khinh Linh Tử?”
Tiểu Thanh lạnh lùng nói: “Ta không phải là đối thủ của ngươi, bị ngươi bắt cũng do không bằng người. Nhưng đợi đến khi Tiểu Lôi quay lại, Khinh Linh Tử tiền bối tự nhiên có thể thu thập được ngươi!”
“Hừ, Khinh Linh Tử thì sao? Ngươi đừng có đặt hy vọng vào hắn! Khinh Linh Tử ở bên ngoài không biết chọc phải chuyện gì, mấy hôm trước lại mang theo một thân thương thế trở về Nga Mi sơn, trốn trong sơn môn Tiêu Dao phái không dám gặp người!”
Tiểu Thanh trong lòng rùng mình, nghĩ không ra tu vi gần như thần nhân của Khinh Linh Tử lại thụ thương. Nàng cũng không biết rằng Khinh Linh Tử ở Châu Âu đã gây ra chuyện lớn thế nào.
Nói tiếp, cũng do Khinh Linh Tử lỗ mãng, giáo hội thế lực dù sao cũng to lớn, sao lại không có thủ đoạn lợi hại? lão Khinh Linh Tử cho dù thần thông quảng đại, nhưng muốn bằng vào một người chống lại cả thế lực tôn giáo Tây phương, cũng có chút nực cười thái quá. Giáo hội truyền thừa đã bao tuế nguyệt, há có thể dễ dàng bị khi dễ như vậy? Khinh Linh Tử tại Vatican đại náo một hồi, kết quả đá trúng thiết bản. Dù sao trên thế giới này, Khinh Linh Tử lão cho dù lợi hại thế nào, cũng không có khả năng một tay che trời.
Bạch y tiên tử kia, tự nhiên chính là Tiên Âm.
Nàng không hề liếc nhìn lại Tiểu Thanh, quay đầu lại nhìn trang viên dưới chân núi xa xa, lạnh lùng nói: “Từ biệt đã nhiều ngày, hảo tỷ muội Diệu Yên của ta, ngươi có từng nghĩ tới ta không? Tiên Âm, lại rất nhớ đến ngươi!”