Chí Tôn Vô Lại

Chương 141: Chương 141: Vực sâu của chủng tộc






Phải biết rằng đại đa số các quốc gia trên thế giới, với phần lớn các dân tộc, bình thường chỉ có khái niệm “linh hồn”, hay cũng chính là “hồn”

Nhưng duy chỉ có chúng ta chia thành hồn và phách, quan niệm của người Trung Quốc là tam hồn thất phách. Trong đó “hồn” tự nhiên là tương đương với khái niệm “linh hồn” của phương Tây. Nhưng về phần “phách” phương Tây lại không có lý giải.”

Vậy quan niệm tam hồn thất phách, rốt cuộc là sao?

Tam hồn có vi hồn, địa hồn và mệnh hồn nói theo cụ thể bao gồm: Thai Quang, là thái thanh dương và chi khí; Sảng Linh, là âm khí chi biến; và U Tinh, là âm chí chi tạp. Đây chính là tam hồn hay người ngoại quốc còn gọi là "linh hồn" chỉ khác là chúng ta đã phân "linh hồn" thành ba phần mà thôi

Về phần khái niệm “Phách” chỉ có văn hóa Trung Quốc mới có, trong văn hóa phương Tây không có khái niệm này.

Thất Phách phân biệt: vi thiên trùng phách, linh tuệ phách, khí phách, lực phách, trung xu phách, tinh phách, anh phách. Một là thi cẩu, hai là phục thi, ba là tước âm, bốn là thôn tặc, năm là phi độc, sáu là trừ uế, bảy là xú phế. Thất phách, là trọc quỷ trong người.

Từ xa xưa văn hóa Trung Quốc đã nhận định hồn phách cẩn thận như vậy, đó là một việc phi thường kỳ diệu, trên thế giới cũng chỉ có dân tộc này, bình thường đều mơ hồ, chỉ có một chút khái niệm về linh hồn thôi. Nhiều nhất cũng chỉ tham cứu tới “Tam Hồn” mà thôi, đối với “Thất Phách” còn lại không có chút nhận thức.

Cho tới ngày nay, không ít văn hóa cổ xưa cũng dần dần mờ nhạt, thậm chí bị lãng quên. Thông thường người bình thường cũng rất ít biết về hồn phách đừng nói tới khái niệm trong đó. Thường xuyên nhầm lẫn giữa hồn phách, linh hồn với thần linh

Bất quá Tiểu Lôi xuất sanh từ Huyền Môn chánh tông, đi theo Ngô Đạo Tử ra giang hồ xem phong thủy, toán mệnh lập đàn đã lâu, hiểu rất rõ về điều này. Diệu Yên càng không cần phải nói, đã tu hành tới mức cực hạn.

“Sao? Tam hồn của hắn có đủ, nhưng thất phách thì sao vậy?” Diệu Yên nhíu mày.

Tiểu Lôi cũng lộ vẻ khó hiểu, chậm rãi nói: “Nói chung, trong cơ thể hắn thiên trùng phách, khí phách, lực phách, trung xu phách, tinh phách, anh phách đều có, nhưng duy có ... thiếu mất linh tuệ phách!”

Thiếu một phách?

Sắc mặt Diệu Yên lộ biến đổi, vô luận là Tiểu Lôi hay là Diệu Yên, trong đầu đều có khái niệm thâm căn cố đế. Tự nhiên là cơ thể có tam hồn thất phách, vô luận là như thế nào. Điều này cơ hồ là đương nhiên, nhưng không hiểu sau trên thế giới này còn có người trời sanh thiếu một phách!

Diệu Yên suy nghĩ một hồi, nhịn không được nói: “Trên thế giới này kỳ nhân dị sĩ nhiều như vậy, chẳng lẽ người này trời sinh đã bất đồng? Hay hắn căn bản là một tên gia hỏa thâm tàng bất lộ, vốn là một đại cao thủ tu hành hồn phách. Tới hai người chúng ta cũng bị hắn lừa …… a, không đúng không đúng ….”

Điều này rốt cuộc chỉ là một giả thiết, Diệu Yên nói một nửa đã ngừng, giả thiết này quá mức buồn cười. Trên thế giới này nếu có người tu vi vượt qua Diệu Yên … trừ phi là thần tiên ở trên trời. Cho dù có cao nhân nào tại nhân gian, sao có khả năng giấu diếm thực lực trước mặt siêu cấp cao thủ như Diệu Yên? Cho dù là Khinh Linh Tử cũng không làm được. Huống chi trước mặt là một người phương Tây da trắng.

Tiểu Lôi chỉ cảm thấy rất có thể là mình đã phát hiện một chuyện kỳ dị, đột nhiên nói: “Hay là … chẳng lẽ trừ Trung Hoa dân tộc của chúng ta ra trên thế giới các chủng tộc đều so với chúng ta thiếu đi một phách?”

Ánh mắt Diệu Yên sáng ngời, nàng cả đời ít khi xuống núi thấy người khác, tiếp xúc qua cũng chỉ có mấy người mà thôi. Mặc dù trong lòng cũng hoài nghi nhưng không dám khẳng định.

Tiểu Lôi trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Vấn đề này cũng không khó tra ra, ta thấy chung quanh đây có không ít người Hoa nhưng cũng có không ít người phương Tây, dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì, chúng ta lặng lẽ đi quanh một vòng, xem xét một chút, nếu gặp người da trắng, cẩn thận bắt hắn lại, thử dùng Sưu Hồn Đại Pháp lên người hắn, cũng không đả thương tới tính mạng của hắn, chỉ cần giải đáp được nghi vấn của chúng ta là tốt rồi.”

Dù sao Tiểu Bạch phỏng chừng phải mất một hồi mới có thể tỉnh lại. Tiểu Lôi kéo Diệu Yên, hai người cùng rời khỏi phòng

Tiểu Lôi chẳng phải chính nhân quân tử gì, làm chuyện gì cũng không câu nệ tiểu tiết, nói hắn ‘vô pháp vô thiên’ cũng là bình thường. Còn Diệu Yên nghĩ mãi không thông nên Tiểu Lôi có nói gì nàng đều tự nhiên thuận theo.

Hai người ra tới cửa, lập tức đi khắp chung quanh khu biệt thự này, thông thường nhà nào có chủ đều bị hai người phá môn xuyên tường mà vào. Ngay cả căn phòng có khóa bằng điện tử cũng không ngăn được thuật xuyên tường của hai người.

Nhà của những người ở chung quanh nơi này là, dù là có nam hay có nữ, Trung Quốc hay phương Tây, đều đã bị hai người ‘viếng thăm’ hết một lượt. Có một số đang nấu ăn trong nhà bếp đột nhiên cảm thấy một trận gió thổi qua lập tức ngã quỵ. Một số đang ngủ một cách hồn nhiên không biết rằng bên cạnh có hai người lạ mặt đang đứng, lại có một cô gái đang tắm rửa cũng bị Tiểu Lôi tiến vào làm bất tỉnh, nhìn thân hình xích lõa của cô ta một hồi.

Đi ước chừng ba giờ, hai người lúc này mới trở về, ba trong thời gian này hai người thu hoạch được khá nhiều, Tiểu Lôi trước sau sử dụng sưu hồn đại pháp với sáu người da trắng, thậm chí một gã da đen cũng không trách khỏi bị Tiểu Lôi giở thủ đoạn. Mà điều khiến hai người khó giải thích chính là những người này đều giống nhau, đều có tam hồn nhưng bảy phách lại khuyết đi một phách là “linh tuệ phách”!

Tiểu Lôi e ngại chính mình pháp thuật không tinh, thi triển không đúng cách, Diệu Yên lại ra tay làm thử thì kết quả cũng giống nhau. Hai người lúc này mới dần dần khẳng định điều hoài nghi trong lòng: Chẳng lẽ người phương Tây chỉ có sáu phách?

Tiểu Lôi trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được vấn đề này, về đến nhà, hai người ngồi phía trước cau mày suy tư, lúc này Nguyệt Hoa đã đi tới bên cạnh.

Nguyệt Hoa vẫn ở lại biệt thự chăm sóc Bảo Nhi, đây đích thực là hai mẹ con kì quái, cơ hồ lúc nào cũng ở cùng với nhau không thể tách ra dù chỉ trong chốc lát. Bảo Nhi cực độ quyến luyến Nguyệt Hoa, ngay cả khi ngủ cũng nhất định phải kéo Nguyệt Hoa ngủ cùng mới bằng lòng.

Vừa rồi Nguyệt Hoa dỗ Bảo Nhi ngủ xong mới đến gặp Tiểu Lôi, thấy Tiểu Lôi cùng Diệu Yên đang cau mày tựa như suy tư vấn đề gì không giải thích được, không kiềm được tò mò bèn hỏi một câu.

Tiểu Lôi cũng không giấu diếm, đem vấn đề của mình nói ra.

Mặc dù Nguyệt Hoa là một người bình thường, nhưng dù sao cũng xuất sinh từ thế gia võ học, vốn là người của một gia tộc lâu đời, đối với văn hóa truyền thống cũng có biết qua, cũng hiểu một chút về khái niệm ba hồn bảy phách, sau khi nàng chăm chú nghe xong, đột nhiên nói: “Trong đầu em có một ý nghĩ, không biết có đúng hay không.”

Tiểu Lôi cười nói:”Sao chứ? Em nói thử xem.”

Nguyệt Hoa chậm rãi nói: "Em xuất sinh từ võ học thế gia. Mặc dù từ nhỏ thể chất của em không tốt, không cách nào học được võ học cao thâm của gia tộc, nhưng dù sao cũng luyện qua chút ít kỹ xảo quyền cước. Mặc dù không phải là cao thủ gì cả, nhưng tốt xấu thế nào thì cũng cường thân kiện thể. Đó chỉ là chút kỹ thuật thấp kém, lúc em ra nước ngoài mới phát hiện ra, không ngờ trong mắt những người Pháp đã là thần kỳ lắm rồi. Còn nhớ năm đầu tiên em tới nước Pháp, trong một lần họp mặt ở trường họp, có hai nam sinh người Pháp muốn bỡn cợt em, bị vài quyền cước của em đánh ngả. Lúc ấy bạn học xung quanh em rất kinh ngạc, nếu so về khí lực thì em tuyệt đối không bằng hai nam nhân kia, nhưng em lại có thể dễ dàng đánh họ, sau này mới nói. Bọn họ đều cho rằng em dùng công phu của Trung Quốc, trong mắt họ công phu của Trung Quốc là một bản lãnh thần kỳ…nhưng bọn họ lại không biết rằng, em dùng chỉ là một chút bản lãnh, ở trong gia tộc của em, bất quá chỉ là thứ bản lãnh thô thiển yếu kém nhất thôi."

Diệu Yên không rõ ý tứ của Nguyệt Hoa, không nhịn được nói:” Nguyệt Hoa muội muội, võ học của muội và chuyện này có quan hệ gì chứ? Nếu muội muốn học, ta sẽ giúp muội cải thiện thể chất một chút, sẽ dạy cho muội một bộ kiếm pháp của Tiên Sơn kiếm pháp là được, cam đoan so với võ học gia truyền của muội sẽ mạnh hơn thập bội.

Nguyệt Hoa mỉm cười nói: ”Vậy thì đa tạ Diệu Yên tỷ tỷ. Bất quá lời em muốn nói, không phải là dụng ý này.

Dừng một chút, nàng lại nhìn về Tiểu Lôi, nói tiếp: "Nói đến võ học Trung Hoa, mặc dù đích thực bác đại tinh thâm, cao thâm mạc trắc, nhưng qua hàng trăm ngàn năm, võ học cũng chỉ truyền lưu trong Trung Quốc, cho tới bây giờ chưa từng có người ngoại quốc nào học võ học Trung Quốc mà trở thành đại cao thủ cả. Anh có biết tại sao không?”

Tiểu Lôi suy nghĩ một chút, nói:”Quá nửa là vì chúng ta và phương Tây khác biệt, văn hóa trở ngại, không thể giao lưu với nhau, võ học Trung Quốc không thể lưu truyền vậy thôi.”

“Không phải vậy.” Nguyệt Hoa cười nói:”Anh nói thế là sai rồi. Nói về giao lưu, giao lưu văn hóa Trung Tây đã có từ mấy trăm năm trước rồi, văn hóa thì là như vậy.

Không nói xa xôi, chỉ nói những năm gần đâu, người phương Tây đối với công phu Trung Quốc vô cùng ngưỡng mộ, nhiều nơi ở phương Tây, số lượng học công phu tăng đột biến, thậm chí cũng có người ngoại quốc không quản ngàn dặm xa xôi tới Trung Quốc học tập võ thuật, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có người ngoại quốc nào trở thành cao thủ cả. Tại sao lại vậy?”

Tiểu Lôi đáp “Chắc là bởi vì một người muốn bảo vệ võ thuật gia truyền, không muốn truyền cho người ngoài võ học chân chính, hoặc giả do người ngoại quốc không đạt tới chỗ ảo diệu của võ học.”

Nguyệt Hoa vẫn lắc đầu nói: “Hai điểm anh nói cũng rất có đạo lý, nhưng cũng chỉ là giả thuyết, không hẳn đã là như vậy. Nếu quả thật muốn bảo trì võ học thế gia, tình huống đó có thể đúng, bất quá tất cả võ giả vị tất đều là như thế, ngoài ra cũng có một chút ít võ giả mang tấm lòng rộng lớn sớm đã vượt ra khỏi ranh giới môn phái dân tộc mà truyền thụ võ nghệ, không coi trọng sắc da chủng tộc, ôm ấp tâm tư đem võ học phát dương quang đại, một lòng hy vọng Võ học Trung Hoa rạng danh hải ngoại, cho dù là đồ đệ ngoại quốc cũng dốc hết sức mình để dạy dỗ!

Căn cứ theo những gì em biết trong gia tộc có một vị cao thủ đã thu nhận nhiều đồ đệ ngoại quốc, truyền thụ võ học từ đầu đến cuối chưa bao giờ giấu đi một điểm riêng nào!”

Tiểu Lôi sắc mặt nghiêm nghị nói:

“Vị cao nhân tiền bối đó có lòng dạ như vậy thật khiến cho người ta bội phục!”

Nguyệt Hoa thở dài nói: “Cứ cho vị cao nhân nhà muội là vậy nhưng muội còn biết vài vị cao nhân khác cũng đã từng thu đồ đệ không phải là người Trung Quốc. Chỉ có điều trong số các đồ đệ dị tộc đó chưa từng xuất hiện một cao thủ chân chính nào. Con đường võ đạo chia làm nội gia và ngoại gia...à, đương nhiên không phải là loại nội công nội lực gì như trong tiểu thuyết võ hiệp mà chia ra làm nội gia quyền và ngoại gia quyền. Ngoại gia quyền thì cực kỳ chú trọng tới sức mạnh cơ thể. Người Tây phương trời sanh đã mạnh hơn người Trung Quốc, vì vậy khi mới bắt đầu học đã chiếm một ưu thế rất lớn. Nhưng khi học đến nội gia thì ban đầu đám đệ tử Trung Quốc vốn không bằng bọn họ lại bắt đầu tiến bộ thần tốc, bỏ bọn họ lại phía sau.

“Nhất định là mấy tên đó không hiểu cái gì là Võ học Trung Hoa đích thực.” Diệu Yên thản nhiên nói

Nguyệt Hoa thoáng lắc đầu quay người đối diện với Diệu Yên thấp giọng nói: "Tỷ tỷ nói những lời này, tiểu muội bất đắc dĩ phải nói đôi lời, hy vọng tỷ tỷ đừng trách muội mới được”

Diệu Yên mỉm cười nói:”Ta nói có gì không đúng muội cứ việc nói ra là được.”

Nguyệt hoa “vâng” một tiếng rồi chậm rãi nói: ‘Đạo lý lớn thì muội không biết nhưng từ nhỏ muội nghe qua một câu nói :’Không tôn trọng đối thủ chính là không tôn trọng chính mình.’ Mặc dù Đông Tây cách biệt nhưng nếu dân tộc cứ ôm lòng thành kiến, khinh thị kỳ tộc vậy thì không được. Phải biết trên thế giới này có nhiều dân tộc, như thế nào có thể đều là ngu xuẩn hết ? Lẽ tự nhiên sẽ có người tài, một khi đã ngưỡng mộ võ học Trung Hoa mà đến học tập, bỏ ra rất nhiều thời gian công sức, vậy toàn bộ đều là đồ bỏ đi sao? Hơn nữa các vị võ giả khi thu đồ đệ cũng qua lựa chọn, nếu không có khả năng sao có thể trở thành đệ tử.’

Diệu Yên lập tức cười nói: “A, Nguyệt Hoa muội muội nói có đạo lí, là ta nói sai rồi.”

Nguyệt Hoa lập tức mỉm cười rồi tiếp tục nói: “Cho nên mới nói, một là, không phải các võ thuật gia Trung Quốc chúng ta bủn xỉn, không chịu truyền thụ võ thuật chân chính ra ngoài, hai là, trong đám đồ đệ của đám người phương Tây đó cũng chẳng phải đều là đám ngu si, dù sao cũng phải có một vài kẻ thông minh. Nhưng tóm lại là chẳng có bất kì một người Tây phương nào có thể luyện võ học học Trung Hoa đến mức trở thành cao thủ được... Tiểu Lôi, Diệu Yên tỉ tỉ, các người không cảm thấy kì quái sao?”

Diệu Yên và Tiểu Lôi đều là người thông minh, lập tức ẩn ước hiểu ra hàm nghĩa trong lời nói của Nguyệt Hoa.

Nguyệt Hoa mỉm cười nói: “Cũng với đạo lí này, võ thuật Trung Hoa cũng có truyền tới tận Tây phương, nhưng từ trước tới nay lại chưa có một người phương Tây nào có thể luyện đến mức cao thâm cả. Tiểu Lôi và Diệu Yên tỉ tỷ đều là thần tiên, tuy thần tiên chi pháp là Trung Hoa tiên thuật, nhưng từ xưa đến nay lại chưa từng lưu truyền ra ngoài hay sao đó? Cho dù có truyền đến châu Âu.... a, dù sao Trung Quốc cổ đại cũng có giao lưu với Tây Vực, hay Thiên Trúc... Nhưng tiên thuật của Trung Hoa trước nay chưa từng có một dân tộc nào khác có thể luyện thành... Tuy muội không hiểu được những thứ đó, nhưng cũng đã từng xem qua một ít cổ thư, trong truyền thuyết thời Đường có ghi lại chuyện người phàm tu thành tiên, nhưng trước nay lại chưa từng nghe qua chuyện có người Hồ nào ở Tây Vực có thể tu luyện thành tiên cả. Trước nay, hai từ ‘tiên pháp’ này chỉ tồn tại ở Trung Hoa. Nguyệt Hoa học thức nông cạn, cũng chỉ là nói ra cách nghĩ trong lòng mình mà thôi, nếu nói không đúng, mong Diệu Yên tỉ và Tiểu Lôi đứng cười ta đó.”

Dừng lại một chút, Nguyệt Hoa lại nói: “Khi còn nhỏ muội đã từng hỏi qua một tiền bối cao nhân trong nhà đã từng thu đồ đệ người phương Tây, tại sao mấy tên đồ đệ tóc vàng mắt xanh đó luyện mãi mà không thể trở thành nội quyền gia, muội nhớ vị tiền bối đó đã từng ẩn ước nói với muội một chút, hình như ông ấy phát hiện cấu tạo đan điền của những người phương Tây không giống chúng ta, cho nên pháp môn vận khí và nội tức trong võ thuật Trung Hoa họ không thể dùng được!”

Tiểu Lôi vỗ đùi cười nói: “Ta đã hiểu rồi! Ra là như thế! Cấu tạo đan điền của người phương Tây bất đồng với người Trung Quốc cho nên bọn họ không học được võ học cao thâm của chúng ta. Cũng như thế, hồn phách bọn họ so với chúng ta khuyết đi “linh tuệ phách” nên cũng học không được tiên thuật! Hóa ra là như thế!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.