“Do, Do, Do Đại ư?!” Tiểu Lôi gần như hét toáng lên, hắn cố gắng kìm nén xúc động để khỏi nhảy ra khỏi ghế.
Sắc mặt Diệp Bất Quần lộ vẻ sầu thảm, tâm tình chán nản, hắn trầm mặc trong chốc lát, hít thở có phần dồn dập, chậm rãi nói: “Có thể cho ta một chén nước không?”
Tiểu Lôi lập tức bưng một ly nước tới, Diệp Bất Quần cầm lấy rồi uống cạn một hơi, bởi vì hắn uống quá gấp, thậm chí còn bị sặc nước, ho khan vài tiếng. Sắc mặt hắn đỏ lên, tuy nhiên tâm tình rốt cuộc cũng đã ổn định hơn một chút
“Là Do Đại.” Tâm tình Diệp Bất Quần đã lắng xuống, chậm rãi nói: “Lôi, ngươi đối với mười ba môn đồ của Da Tô, hiểu biết được bao nhiêu?”
“Ừm, cũng không biết nhiều lắm, ta chỉ biết mười ba môn đồ của Da Tô là tín đồ và bộ hạ trung thành nhất. Đó là mười ba môn đồ được người ta viết.”
“Mười ba môn đồ, không sai, là mười ba đệ tử của Da Tô, tên của bọn họ lần lượt là: Nhã Các Bố Ước Hàn, Bỉ Đắc An Đức Liệt, Phì Lực Ba Đa La Mãi, Đa Mã Do Đại, Tây Môn Nhã Các, Mã Thái Mã Đề Á, Đạt Thái. Nổi tiếng nhất trong bọn họ chính là Do Đại, trong truyền thuyết là người bán đứng Da Tô.
“Ngươi nói… Phía dưới thánh thủy đàm đó chính là di thư của Do Đại sao? Nhưng di thư của Do Đại, tại sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao ngươi lại biết đó là một cánh cửa xuyên qua thời không?”
Diệp Bất Quần cười khổ nói: “Ta đã nói rồi, vấn đề này nói ra thì rất dài, ta phải thu gọn để giải thích với ngươi.” Hắn suy nghĩ một chút rồi nhíu mày chậm rãi lẩm bẩm: “Trước tiên phải nói đến… Ừm, trước tiên theo ta về Giáo đình. Sau nói về đoạn văn tự bị hủy nhé.”
“Chúng ta đã được nghe chân đạo của Thần mà còn cố ý phạm tội. Vậy thì không có cơ hội để chuộc tội, chỉ có thể run rẩy sợ hãi chờ đợi phán xét và ngọn lửa thiêu đốt chúng ta giáng xuống. Cho nên ta có tội, dù là Thần ban cho ta có tội, ta cũng chấp nhận…, phản bội là tội lỗi, mà không phản bội cũng là tội lỗi! Cho nên ta phải chết!”
Diệp Bất Quần chậm rãi niệm lời đó một lần, sau đó nói : “Cho tới nay, mọi người đều cho rằng Do Đại là một phản đồ, là hắn bán đứng Da Tô, khiến cho Da Tô bị đóng đinh chết trên thập tự giá. Nhưng có thể ngươi còn không biết một việc khác… hội Địa lý quốc gia của Mỹ từng nghiên cứu một quyển sách cổ. Ta nhớ là ta từng nghe tin tức này, nghe nói là căn cứ vào khoa học kỹ thuật hiện đại, dùng phóng xạ carbon để giám định niên đại, phân tích loại mực, dùng kỹ thuật quang phổ v.v… để giám định ra, quyển sách cổ vốn là một bản viết tay từ thế kỷ thứ ba hoặc thứ tư sau công nguyên. Sau khi bản viết tay này lần đầu tiên được dịch ra và công bố đã làm kinh động cả thế giới tông giáo phương tây…. Đương nhiên, có lẽ ngươi không hiểu nhiều lắm. Bởi vì ngươi sống ở phương đông. Bản sách cổ này, được gọi là… Phúc Âm của Do Đại.
“Phúc Âm Do Đại ư? Do Đại không phải là phản đồ sao? Tại sao Phúc Âm của hắn có thể lưu truyền lại?”
Diệp Bất Quần cười khổ, lộ vẻ rất bất đắc dĩ: “Phải nói rõ ra, việc này được công bố đã dẫn tới chuyện tranh cãi… Căn cứ vào thứ ghi lại trong bản Phúc Âm Do Đại…. Do Đại chính là người được Da Tô chọn lựa trở thành người ‘phản bội’!” Diệp Bất Quần chậm rãi nói: “Lúc đầu chuyện này đã dẫn đến chấn động mãnh liệt trong Giáo hội, Giáo đình không thừa nhận tính chân thực của thứ này, quả quyết cho rằng đó là một quyển sách giả. Ta từng xem quyển Phúc Âm Do Đại đó ở Washington, nó vốn đã không được trọn vẹn, lúc ấy ta tất nhiên không tin đó là thật, nhưng hiện giờ nghĩ lại…..
Hắn nói tới đây, liếc mắt nhìn Tiểu Lôi nói: “Ngươi biết rồi đó, ta ngoại trừ là Thánh kỵ sĩ của Giáo hội, ta còn là một học giả. Thái độ khoa học nhất là: Dám đặt giả thiết, cẩn thận chứng thực! Cho nên, lúc đầu ta cũng không quá hứng thú với Phúc Âm Do Đại. Nhưng sau đó, khi ta trở về Giáo đình, giải mã đoạn văn tự Hebrew này, ta lập tức trở nên rất có hứng thú với Do Đại, ta lại tìm bản công bố về Phúc Âm Do Đại, nghiên cứu kỹ càng mất một khoảng thời gian.”
Tiểu Lôi cười nói: “Ta đoán là lúc đầu ngươi đã lấy bản sao chép của Phúc Âm Do Đại từ hội địa lý quốc gia phải không?
Diệp Bất Quần cười cười nói: “Đúng vậy, ta là một học giả, cho dù thứ đó chống lại tín ngưỡng của ta… ừm. Hoặc phải nói là ‘tín ngưỡng lúc ấy’ của ta, nhưng thân là một học giả, ta vẫn rất có hứng thú với nó, cho nên ta cũng nghĩ biện pháp làm một phó bản đem về.”
Tiểu Lôi không hỏi hắn là làm một phó bản như thế nào, dù sao hắn cũng là Thánh kỵ sĩ, thần thông quảng đại, tất nhiên là có biện pháp của riêng mình.
“Ở dưới sông băng thấy cảnh chủng tộc Hắc Ám và Giáo hội sóng vai tác chiến, hơn nữa còn có di thư của Do Đại ở phía dưới thánh thủy đàm, hết thảy đã khiến ta sinh ra hoài nghi tín ngưỡng kiên định của mình. Sau đó thông qua nghiên cứu Phúc Âm của Do Đại, đoạn thời gian đó làm tinh thần của ta ở trạng thái cực kỳ rối loạn, cảm thấy mình bị đọa lạc hàng ngày…. đột nhiên có một ngày, trong lòng ta sinh ra một ý niệm như ma quỷ….. ta đè nén đưa ra một giả thiết lớn mật… nếu…. ta nói là nếu! Nếu như lời của Phúc Âm Do Đại nói là thật, trên thực tế lịch sử, Do Đại không phản bội Da Tô mà là Da Tô khiến Do Đại phản bội ngài….. vậy cứ thông qua giả thiết này mà tự hỏi, thì đáp án sẽ là gì?”
“Nhưng sau đó ta phát hiện ra tài liệu trong tay mình thật sự quá ít, ta không cách nào chứng minh được lịch sử đã phát sinh ra cái gì… rốt cuộc trong quá khứ Do Đại chết như thế nào, hiện giờ tồn tại rất nhiều giả thiết nhưng loại giả thiết phổ biến nhất là lúc Da Tô sống lại, hắn đã treo cổ tự sát. Nhưng từ hiện tại nhìn lại, nếu bức di thư ở dưới thánh thủy đàm là thật. Vậy cái chết của Do Đại hiển nhiên là không phải thắt cổ rồi. Ít nhất nếu hắn thắt cổ chết vậy thì sẽ không có bức di thư ở nơi đó.”
“May mắn thay, trong Giáo đình lưu lại rất nhiều bản ghi chép cổ đại… ta bắt đầu bí mật tìm kiếm và điều tra, bởi vì thân phận của ta là Thánh kỵ sĩ, cho nên ra có thể đọc được rất nhiều tư liệu tuyệt mật. Ta tập trung sự chú ý vào tư liệu của Do Đại…” Diệp Bất Quần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng ta lại phát hiện mình đã uổng phí công sức. Tất cả tư liệu cực kỳ ít ỏi, ít ỏi tới mức không cách nào tìm ra tư liệu đầy đủ của Do Đại nữa…. rất nhiều tư liệu thậm chí còn mâu thuẫn, ví dụ như trong Phúc Âm thì nói Do Đại là một tiểu tử lỗ mãng vô tri, nhưng bản khác thì lại ghi Do Đại là một kẻ thu thuế! Ta không biết phải phải giải thích như thế nào… cuối cùng ta phát hiện ra một sự thật… đó chính là, phàm là tất cả những thứ ghi chép về Do Đại dường như đều bị cố ý sửa đổi, hoặc là… bị tiêu hủy! Cho nên giờ mới khiến ta căn bản không tìm được tư liệu hữu dụng! Lôi… nếu là ngươi. Ngươi đã gặp tình huống này bao giờ chưa?”
Ánh mắt Tiểu Lôi lóe sáng: “Tra không được tư liệu của Do Đại. Vậy ta sẽ đi tra tư liệu của mười ba môn đồ! Ta muốn từ tư liệu của các môn đồ khác, có khi tra được chút gì hữu dụng thì sao! Dù sao Do Đại từng ở trong mười ba môn đồ. Trong tư liệu của các môn đồ khác, khó tránh khỏi tra được chút gì về hắn.”
“Ý nghĩ của ta và ý nghĩa của ngươi hoàn toàn giống nhau.” Diệp Bất Quần nói: “ Nhưng khi ta tra xét, mới phát hiện tư liệu của Do Đại bị tiêu hủy và sửa chữa rất nhiều, trong mười ba môn đồ, bao gồm cả Do Đại trong đó, tổng cộng có sáu vị môn đồ căn bản là hoàn toàn không tìm được tư liệu, hết thảy dấu vết, đều tựa hồ biểu lộ rằng đã từng trải qua sửa đổi và tiêu hủy. Giống như không muốn bị người khác phát hiện và công bố tư liệu của bọn họ!”
”Sáu… sáu….” Tiểu Lôi cẩn thận lẩm nhẩm hai chữ này, sau đó cười khổ: “Ngươi vừa nói… sáu cộng bảy bằng mười ba đúng không? Ta nghĩ là nhất định ngươi đã tìm ra được gì rồi mới có thể nói như vậy. Nhất định ngươi còn có chứng cứ khác!”
“Đó là máu.” Diệp Bất Quần thở dài: “Ta biết ở phương đông ở Trung Quốc. Cổ nhân các ngươi có tập quán cắt máu ăn thề, ở phương tây, kỳ thật cũng có một tập quán dùng máu để làm ấn ký. Hoặc trong một ít văn bản quan trọng, còn dùng máu lưu lại dấu vân tay. Ít nhất, trong Giáo hội ta đã tìm được một cuộn giấy da dê, đó là một phong thư thánh Peter dùng để sáng lập Giáo hội sau khi Da Tô chết, phía trên còn có chữ ký của vài người… trong đó có vài ấn ký bằng máu tươi!
Diệp Bất Quần cười khổ: “Chuyện chính là thú vị như vậy… vì ta nghiên cứu bức di thư này nên đã tìm kiếm tư liệu của Do Đại, do không tìm được tư liệu của Do Đại nên ta mới nghiên cứu mười ba môn đồ, từ mười ba môn đồ, cuối cùng ta tìm được một phần cuộn giấy da dê từ xưa này, trên cuộn giấy còn có dấu vân tay dùng máu lưu lại.”
“Ngươi phát hiện ra cái gì rồi?”
Sau khi Tiểu Lôi hỏi đến những lời này, nhìn thoáng qua Diệp Bất Quần, hắn phát hiện thấy vẻ mặt của Diệp Bất Quần hết sức phức tạp, quả thực không thể dùng từ ngữ nào có thể miêu tả được.
“Ta… ta cắt một mảnh của tấm da dê đó đem đi giám định… ngươi biết đó, ta là một học giả… ta tìm đến các phòng thí nghiệm tại rất nhiều trường đại học nổi tiếng, làm vài giám định… kể cả… giám định ADN…..”
“Kết quả ra sao?”
“Kết quả… ta phát hiện trong vài dấu vân tay in bằng máu… Qua giám định ADN trong máu… kết quả cho thấy: “Chủ nhân của máu, không phải... không phải là con người.” Vẻ mặt của Diệp Bất Quần cơ hồ còn khó coi hơn là khóc: “Thông qua ADN cho thấy, bọn họ không phải là con người, ta không thể giải thích cho ngươi, bởi vì chắc chắn ngươi không biết tri thức về mặt này… Tuy nhiên ta có thể giải thích đơn giản cho ngươi, kết quả biểu hiện ADN của họ, cho thấy bên trong sơ đồ gien của họ có điểm kỳ quái, điểm khác biệt này khiến cho da thịt của sinh vật này yếu hơn con người rất nhiều… theo giả thuyết của ta, đó có thể là biến dị gien hoặc là lý do khác… ta không thể nào giải thích rõ hết cho ngươi được, cái này quá phức tạp. Nói tóm lại, loại sinh vật này, trời sinh ra bọn họ cực kỳ mẫn cảm với tia tử ngoại, khả năng chịu được tia tử ngoại sợ rằng kém hơn người bình thường rất nhiều… mẫn cảm tới mức có thể nói là rất…..rất yếu ớt! Nói tóm lại, loại sinh vật này cực kỳ sợ ánh mặt trời!”
Tiểu Lôi lúc này mới há hốc miệng: “Sợ ánh mặt trời… chẳng lẽ là Hấp huyết quỷ? Là Huyết tộc!! Ngươi tìm được chứng cớ!! Chứng minh trong mười ba môn đồ có người là Huyết tộc?"