“Núi Pyrenees?” Nghe Diệp Bất Quần nói, Tiểu Lôi lập tức biến sắc, trong mắt hiện lên vài phần xấu hổ.
Núi Pyrenees có vật gì, trong lòng hắn tự nhiên biết rõ, nhưng từ đầu hắn đã không nói cho Diệp Bất Quần biết. Mặc dù nói là mọi người hợp tác thành thật, nhưng bất quá Tiểu Lôi không phải là loại quân tử trung hậu gì, sự tình cơ mật này tự nhiên là phải giấu diếm rồi.
Diệp Bất Quần không chú ý tới sắc mặt Tiểu Lôi, tự nhiên nói tiếp: “Đúng vậy, là núi Pyrenees.”
“Sao ngươi lại muốn lên đó…” Tiểu Lôi thốt lên, đột nhiên nhìn thấy nụ cười của Diệp Bất Quần liền dừng ngay lại.
Đúng rồi, nghĩ lại ban đầu hắn cùng Diệp Bất Quần kết minh, mọi người ước hẹn cùng nhau điều tra nơi ở của Nguyệt Hoa trong quá khứ, Diệp Bất Quần cực kỳ chân thành, lập tức đem tất cả tư liệu nói cho Tiểu Lôi biết, không giấu diếm chút nào. Rồi sau đó chính mắt Diệp Bất Quần thấy mình từ trong thánh đàm bên trong sơn động của thánh địa, kéo một Nguyệt Hoa còn sống nguyên nhảy lên…
Có thể hiểu được Diệp Bất Quần kinh ngạc thế nào, trong lòng có biết bao nghi vấn!
Chính hắn chưa nói cho Diệp Bất Quần biết đáp án, rồi trong ngày hôm đó lão phong tử cùng Diệu Yên tỷ thí một hồi, Tiểu Lôi cũng đi theo không lời từ biệt, chuyện này thật là có lỗi với bằng hữu, dù sao Diệp Bất Quần chưa từng giấu diếm, hơn nữa thế lực tương trợ của hắn ở châu Âu rất mạnh, lần vừa rồi lấy được tư liệu lần leo núi cuối cùng của Nguyệt Hoa chính là do hắn cung cấp, nếu không Tiểu Lôi đã không cùng bọn họ đi lên Pyrenees.
Từ góc độ nào đó, nếu không có sự trợ giúp của Diệp Bất Quần, lần đó Tiểu Lôi không thể vượt qua thời không được.
Tiểu Lôi không hổ là tên lưu manh, thấy sắc mặt Diệp Bất Quần liền cười nói: “Được rồi được rồi, ta rõ rồi, trong lòng ngươi nghi vấn ta rời đi không lời từ biệt, đương nhiên là sẽ tò mò tiếp tục lên núi thám hiểm.”
“Không chỉ lên núi, ta đầu tiên còn nhảy xuống thánh thủy đàm trong sơn động mò mẫm cả ngày, cũng may là có được thu hoạch lớn!” Diệp Bất Quần cười khổ nói.
Hắn cười nói tiếp: “Ngươi từ thủy đàm đi ra, ta muốn hỏi ngươi, Nguyệt Hoa làm thế nào cùng ngươi tiến ra? Nàng rõ ràng là đã chết nhiều năm rồi, làm sao đột ngột sống lại cùng ngươi từ dưới nước đi lên? Ta mang theo nghi vấn này nhảy vào trong nước, cuối cùng phát hiện dưới nước có một bức tường, trên đó có rất nhiều văn tự dày đặc, ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc nhưng không cách nào dịch được, bèn chép lại mang về từ từ nghiên cứu.”
“Rồi sau đó ngươi có tiếp tục lên núi không?”
Diệp Bất Quần nói: “Có! Ngươi tìm thấy Nguyệt Hoa còn sống nhưng không chịu nói cho ta biết chân tướng, vậy ta không thể làm gì khác hơn là tự mình đi tìm.”
Tiểu Lôi bĩu môi nghĩ thầm: “Vậy ngươi phải chịu khổ nhiều rồi.”
Mặc dù bọn họ biết được lộ tuyến leo núi ban đầu của Nguyệt Hoa, nhưng chỉ một người tìm kiếm trên tuyết sơn mênh mông, ngay cả Thánh kỵ sĩ vẫn gặp nguy hiểm như thường, Tiểu Lôi đã trải qua nên hiểu nguy hiểm thế nào.
“Ngươi phát hiện điều gì?” Tiểu Lôi biết rõ rồi còn hỏi, nếu Diệp Bất Quần lên núi, nếu phát hiện được gì thì dám chắc là đền thờ thần s.
Mặc dù bây giờ không còn thù địch, nhưng chuyện xuyên qua thời không dẫu sao quá mức trọng đại, Tiểu Lôi còn đang do dự không biết có nên nói cho Diệp Bất Quần không.
Diệp Bất Quần thở dài: “Lôi, ngươi không cần giấu ta nữa. Địa phương đó… ta sớm đã tìm được rồi! Lần cuối cùng mà Nguyệt Hoa tiểu thư leo núi dám chắc là phát hiện thấy chỗ đó, khẳng định là còn có quan hệ với nơi đó nữa!”
Tiểu Lôi cười khổ: “Xin lỗi, ta không cố ý giấu diếm, chỉ vì lúc đó lập trường của chúng ta…”
Diệp Bất Quần gật gật đầu, trong mắt hiện lên vài phần sợ hãi, chậm rãi than: “Ta đi vòng vèo trên núi được mười sáu ngày, cho dù ta vô cùng tự tin vào thực lực của mình, nhưng sau mười sáu ngày đã rơi vào tình trạng kiệt sức hoàn toàn, mỗi ngày phải uống nước băng tan để duy trì, ta cơ hồ đã tìm hết mọi ngả đường, trong tình huống tuyệt vọng bèn quyết định hãy hạ sơn trước, trước tiên phải nghỉ ngơi sau mới có thể lại lên núi. Lần ấy ta đi qua một mảnh băng trôi, không cẩn thận bước vào một cái hố băng, cho dù đã phản ứng kịp nhưng ba lô vẫn bị rơi vào trong hố.
Diệp Bất Quần lắc đầu: “Đó chính là vận mệnh, nếu không phải là phải lấy ba lô, ta sẽ không nhảy xuống cái hố băng đó.” Hắn dùng ánh mắt hồi tưởng lại: “Không thể tưởng tượng được! Cho dù có nằm mơ, ta cũng không thể nghĩ đến ở nơi này lại nhìn thấy…”
Tiểu Lôi cười khổ, thầm nói: “Chuyện đó đã bị hắn phát hiện, cũng là do mình không cẩn thận, khi mình từ thời không khác đi ra, Diệu yên đã ra tay làm cả tảng băng sụp đổ, hoàn toàn vùi lấp thần điện rồi… nhưng trong thời không này, sao thần điện vẫn còn nguyên vẹn a!”
Diệp Bất Quần đột nhiên cười cười nhìn Tiểu Lôi: “Nơi đó ngươi cùng từng qua rồi, lúc ấy có kinh ngạc giống ta không?”
…”Đúng vậy”, Tiểu Lôi thở dài, hắn quyết định không giấu diếm nữa, nếu Diệp Bất Quần đã phát hiện được bí mật, thì giấu diếm chẳng có ý nghĩa gì nữa.
“Chính xác thật là đáng kinh ngạc..”, Diệp Bất Quần đột nhiên nói một câu làm Tiểu Lôi ngạc nhiên: “Ta từ trước đến giờ không có nghĩ đến dưới một tảng băng lại mai táng cả một chiến trường… trời ạ, những thi thể đó trông vẫn sống động như đang sống…”
Thi thể….
Thi thể!!!!??
Thi thể nào?
Sắc mặt Tiểu Lôi trở nên cổ quái, vội vàng ho khan một tiếng, không dám nhiều lời, cẩn thận đợi Diệp Bất Quần nói xong. Họ Diệp sắc mặt cũng cổ quái không kém, mục quang chăm chú nhìn trần nhà, vừa hồi tưởng vừa kể lại…
Cái hố băng đó rất sâu! Dây leo núi của ta không đủ dài, còn cách mặt đất năm sáu mét nữa, nhưng khoảng cách này đối với ta không vấn đề gì, ta nhảy xuống lấy ba lô lên.
Ba lô phải lấy lên, bởi vì bên trong có bản chép lại văn tự trên bức tường ở dưới thủy đàm.
Nhưng khi chân ta vừa chạm đất, sâu trong nội tâm lập tức có cảm giác kỳ quái như có vật gì đó đang chằm chằm nhìn ta!
Không, còn nữa, ta cảm thấy những hơi thở kỳ lạ, rất gần ta.. mang khí tức tử vong…
Vì vậy ta bắt đầu cẩn thận tìm tòi, nghĩ rằng không chừng nó là thứ ta tìm hơn mười ngày nay mà không tìm được!
Ta phát hiện trên góc băng phía trên có một khe hở rất nhỏ, ta đoán nếu bò vào đó ta có thể quan sát được.
Không khí lúc đó cực lạnh, mặc dù thể lực không còn đủ nhưng ta vẫn có thể kiên trì!
Khe hở rất nhỏ, y phục của ta bị xé rách vài chỗ, nhưng thấy bên trong sơn động có một chút quang mang.
Thượng đế làm chứng, ta nhìn thấy ánh sáng của kim loại!
Cuối cùng ta chui ra khỏi khe hở, không gian chỗ đó khá hẹp chỉ đủ cho ta ngồi xổm, bởi vì đã đến cuối đường rồi.
Nhưng ta không cần đi tiếp nữa bởi vì rốt cục đã phát hiện ra!
Đây thực sự là địa phương thần kỳ! Ta nhìn vách băng xung quanh thấy rất nhiều thân ảnh, có bộ mặt mang theo sự phẫn nộ hoặc tuyệt vọng, hoặc bi thương, hoặc kiên nghị, y phục của bọn họ rất quái dị, áo choàng tựa như từ thời La mã hoặc Hy lạp cổ đại…
Ta lập tức nhận ra những người này đều là tử trận.
Ánh sáng kim loại hấp dẫn ánh mắt của ta chính là một thanh trường kiếm bị đông cứng trong vách băng phản xạ ánh sáng.
Thanh kiếm đó là một thanh thập tự trảm kiếm.
Trên người ta còn một cây lightstick (gậy phát ra ánh sáng bằng chất hóa học, có thể phát sáng ngay cả ở trong nước), cuối cùng, ta thắp lên để cẩn thận quan sát những thi thể đóng băng này.
Chốc lát sau ta đã có phát hiện.
Những người bên trong đó chính xác chia thành hai phe chiến đấu với nhau trong tình huống cực kỳ thảm liệt, trong đó một phe mặc y phục mà ta vô cùng quen thuộc, bọn họ mặc khải giáp, cầm thập tự kiếm, ta lập tức đoán chắc họ là người của Giáo đình, là những chiến sĩ tận trung với cây thập tự.
Còn những người của phe kia khiến ta kinh sợ.
Bọn họ mặc trường bào hoa lệ, có thân hình cường tráng, mỗi người cao trên 2 mét, người cầm những thanh cự kiếm lớn, người cầm pháp trượng khảm đầy bảo thạch hoa lệ, đó là pháp trượng dùng để thi triển ma pháp, ta có thể khẳng định điều này!
Bởi vì trên pháp trượng của họ đều có khắc hình sao lục giác.
Ta biết sao lục giác là biểu tượng của chúng thần Hy Lạp, khi đó thế giới phương Tây bị các thần Hy Lạp cổ đại thống trị, một dấu hiệu vô cùng rõ ràng.
Ta rốt cục hiểu được đây là một chiến trường.
Hai phe chiến đấu với nhau, có nhiều thi thể tuy sắp chết nhưng vẫn duy trì chém giết đến cùng, tuy máu đã cạn khô không biết bao nhiêu thế kỷ, nhưng trường kiếm vẫn còn cắm trên người địch nhân.
Nhưng điều đó làm ta kinh ngạc!
Ta biết thế nào là chiến tranh tôn giáo, nhưng lý do thật sự khiến ta ngạc nhiên là….
Các tín đồ tham gia giao chiến mặc khải giáp, mang theo cây thập giá, cầm thập tự kiếm… bọn họ chính là…
Ngực bên trái một tên mang một thánh giá bằng bạc… nhưng… Thượng đế ơi… ta thấy cái gì vậy?
Mắt hắn màu đỏ, mặt trắng nhợt như tờ giấy, gương mặt dữ tợn, trên khóe miệng…
Khóe miệng hắn lộ ra hai chiếc răng bén nhọn!
Ta có thể lấy danh dự Thánh kỵ sĩ để thề! Ta có thể khẳng định hắn là Huyết tộc!
Còn một tên khác, toàn thân khải giáp đã rách nát, toàn thân phủ đầy lông đen, diện mục dữ tợn, cơ bắp cuồn cuộn, ta dám chắc đó là thú nhân, không biết là hùng nhân hay lang nhân vì trên ngực hắn còn cắm thanh trường kiếm, trong sát na khi chưa kịp biến thân thì đã bị giết!
Còn một nam nhân bên trái vóc người tráng kiện, cơ thể phát triển vượt xa loài người, hắn là một cuồng chiến sĩ, một cuồng chiến sĩ tiêu chuẩn!
Cũng như vậy, phe của hắn chiến đấu với các vị thần Hy Lạp.
Rốt cuộc ta nhìn thấy cái gì?
Cuồng chiến sĩ, huyết tộc, thú nhân! Những chủng tộc hắc ám này cùng sánh vai với các tín đồ của Thượng đế cùng chiến đầu, họ đều là “phe ta”!
“Ngươi… ngươi nói gì?” Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Bất Quần: “Ngươi đã thấy huyết tộc và các chủng tộc hắc ám, họ cùng người của giáo hội đồng vai tác chiến, cùng nhau đối phó với chúng thần Hy Lạp?”
Diệp Bất Quần sắc mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, yếu ớt bổ sung: “Không phải đồng vai tác chiến, họ thậm chí mang theo cây thập giá! Họ căn bản là người của giáo hội!”
“Trời ạ…” Tiểu Lôi hô một tiếng: “Không thể tưởng được… đây vốn là chuyện không có khả năng a! Giống như đem thiên thần và quỷ dữ đặt cạnh nhau a!”
Ngữ khí của Diệp Bất Quần trở nên kiên định hơn một chút, nói: “Những gì ta thấy là sự thật. Ta không có cách nào mang đi những thứ đó, càng không có biện pháp chụp ảnh lại, không có dụng cụ nào, chỉ có thể rời nơi đó, khi đó tâm tình của ta rất phức tạp…”
Tiểu Lôi thở dài: “Ta có thể hiểu được. Cảnh tượng đó quả là quá xung đột với tín ngưỡng của ngươi, nhưng ngươi không được nghi ngờ, bởi vì đã chính mắt nhìn thấy!”
“Đúng vậy, khi ta xuống núi, tựa hồ đã đem chuyện ngươi và Nguyệt Hoa Tiểu thư để qua một bên, không còn tâm trạng lo lắng nữa. Ta bị cảnh tượng trong vách băng kia dọa cho sợ đến ngây người, mấy ngày liền không tài nào ngủ được, không có cách nào làm mình tĩnh tâm, cứ nhắm mắt lại thì lại nhìn thấy cảnh tượng dưới vách băng kia…
Tiểu Lôi trong lòng lại thầm nghĩ: Hình như ngươi không phát hiện được thần điện của s, như vậy cũng tốt, chỗ đó càng ít người biết càng tốt.
Đột nhiên Diệp Bất Quần sắc mặt cổ quái nhìn chằm chằm Tiểu Lôi nói: “Đợi một chút… ngươi vừa rồi nói cái gì? Hình như ngươi nghe ta nói xong cũng rất kinh ngạc… nơi đó.. ngươi chưa từng xem qua? Ta tìm ra, lẽ nào ngươi lại chưa phát hiện được?”
Tiểu Lôi giật mình, biết mình lộ sơ hở, suy nghĩ nhanh rồi dứt khoát nói: “Đúng vậy, nơi đó ta chưa thấy qua”, rồi đột nhiên nói tiếp: “Đúng rồi, làm sao ngươi có thể khẳng định ta đã từng đi qua đỉnh Pyrenees? Chính mắt ngươi nhìn thấy ta từ dưới nước nhảy lên, làm sao biết ta vượt núi?”
Diệp Bất Quần càng tỏ vẻ cổ quái: “Lôi, bởi vì sau khi ta trở về giáo hội, mang những văn tự khắc trên vách tường nơi thánh thủy đàm dịch ra”, hắn nhìn sâu Tiểu Lôi rồi nói tiếp: “Nếu ta đoán không sai, Lôi, ngươi đã trải qua một chuyến đi vượt thời không đúng không?”
Tiểu Lôi lần này không ngạc nhiên mà chỉ hỏi cẩn thận: “Những văn tự đó viết gì thế?”
“Tiếng Hebrew, chính là tiếng Do thái cổ”, Diệp Bất Quần cười nói.
“Tiếng Do thái? Tại sao ở dưới thánh thủy đàm của giáo hội các ngươi lại xuất hiện chữ Do thái?”
Diệp Bất Quần cười cười nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Có thể nói Do Thái giáo là ngọn nguồn tín ngưỡng của tín đồ trên toàn thế giới.”
“Được rồi, ngươi nói thẳng ra đi, những văn tự đó nói về cái gì vậy?” Tiểu Lôi vô cùng tò mò, dù sao hắn cũng đã từng chui qua lòng đất dưới vách tường đó, xuyên qua thời không!
Vẻ mặt và ánh mắt Diệp Bất Quần lộ vẻ kỳ lạ, chậm rãi nói: “Nếu nói ngày hôm nay ta đến nông nổi này, ta nghĩ phát hiện đó chính là nguyên nhân căn bản. Bởi vì ta sinh ra hoài nghi với tín ngưỡng của ta. Nếu cảnh tượng trong vách băng tại núi Pyrenees chỉ làm ta khiếp sợ và không tưởng, ý nghĩa của những văn tự đó làm cho ta hoàn toàn rời xa tín ngưỡng của mình!”
Hắn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt như khóc: “đấy là một phong di thư”
“Di thư? Của ai?” Tiểu Lôi tự nhiên hỏi.
Diệp bất Quần không trực tiếp trả lời mà dùng một ngôn ngữ cổ quái đọc ra.
Tiểu Lôi nhíu mày: “Ngươi nói gì thế?”
Diệp Bất Quần thở dài nói: “Tiếng Do thái cổ, đây là những lời bên trên nếu dịch ra ý thế này: ‘Chúng ta đã nghe được chân đạo của thần, nếu cố ý phạm tội, sẽ không có cơ hội chuộc lại, chỉ có thể run rẩy chờ người mang lửa tới trừng phạt, vì vậy ta có tội, cho dù thần có đến trừng phạt, ta cũng sẽ chờ người đến. Phản bội là một loại tội, nếu không bị phản bội, đồng lõa cùng là một tội, đương nhiên ta phải chết đi!’”
“Đây là ý tứ gì?” Tiểu Lôi cau mày: “Là di thư của ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Diệp Bất Quần thở dài: “Câu hỏi thứ hai của ngươi quá phức tạp, là một câu chuyện dài… nhưng câu hỏi thứ nhất của ngươi, ta lập tức có thể trả lời. Đó chính xác là một phong di thư, bởi vì ở dưới có chữ ký! Người ký tên, là người tựa hồ toàn thế giới đều biết tên hắn…”
Nói đến đây, đôi lông mày hắn nhăn tít lại, chậm rãi nói: “Do Đại, kẻ phản bội Da Tô, kẻ môn đồ phản bội của Da Tô!”
Trong quá trình biên tập, một số tên riêng tôn giáo được giữ nguyên từ hán việt. Khuyến cáo các độc giả theo đạo không nên đọc chương này.