Chí Tôn Vô Lại

Chương 135: Chương 135: Mấu chốt thay đổi lịch sử






Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy mình đang bềnh bồng, chợt thấy mình như đang trong một giấc mộng. Trong giấc mộng tưạ hồ như mình đang cưỡi gió bay lượn, lên trời xuống đất, có điều thân thể như đang áp vào một lồng ngực ấm áp, lồng ngực đó mang đến một sự bình lặng êm ả, làm trong lòng nàng không chút bồn chồn sốt ruột, trong lòng mơ hồ cảm nhận được, nếu cứ vĩnh viễn được kề cận lồng ngực này khi ngủ, thật là yên lặng dễ chịu.

Không biết qua bao lâu, Nguyệt Hoa dần dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy gió nhẹ thổi vào mặt, lành lạnh sảng khoái dễ chịu, từ từ mở mắt ra, lại nhìn thấy trên đầu cành lá xanh tươi, một ánh mặt trời xuyên qua cành lá chiếu lên mặt. Trong lòng nàng mơ hồ, không biết mình đang ở nơi nào. Hít một hơi thật dài, rốt cuộc đầu óc trở nên tỉnh táo lại.

Bảy năm trước… bảy năm sau… thời không… Pandora… Tuyết Sơn… Tiểu Lôi

Tiểu Lôi!

Tiểu Lôi!

Nguyệt Hoa đột nhiên ngồi dậy, sợ hãi nhìn chung quanh một chút. Nàng đang nằm dưới một mái lều dùng nhánh cây dựng thành, nhưng nhìn xung quanh thì không thấy Tiểu Lôi ở bên cạnh mình.

Nhớ tới tình huống lúc ấy, quá nửa là do Tiểu Lôi làm mình mê man bất tỉnh, rồi mang về lại thời không này. Ý niệm trong lòng lờ mờ, Nguyệt Hoa nhịn không được mơ hồ có chút bi thương, bàng hoàng và sợ hãi. Cho dù thấy trời mây vẫn vậy, cây cỏ vẫn vậy. Nhưng nghĩ đến đây không phải là thời không của mình, mà là một bước vượt tới bảy năm về sau, người gần gủi nhất là Tiểu Lôi lại không ở bên cạnh, không khỏi có chút lo lắng sợ hãi.

Nàng ngồi dậy, thân thể vẫn còn mệt mỏi, nhịn không được thở dồn dập, run giọng nói: “Tiểu Lôi… Tiểu Lôi…"

Ngay lúc này, Nguyệt Hoa nghe được một tiếng hô hấp rất nhẹ, nàng hoảng sợ quay đầu nhìn lại…

Đập vào mắt, là một đôi mắt đen nhánh, ánh mắt tràn đầy chung linh chi khí, hoạt bát khả ái vô cùng, nhưng lại mang vài phần nghi hoặc, cũng đang chăm chú nhìn mình.

Chỉ thấy một cô bé nhỏ ước chừng sáu tuổi, đang ôm gối ngồi tại một góc lều, lẳng lặng nhìn mình, khuôn mặt non nớt mang theo vẻ kinh nghi, hơi bất an. Cô bé vừa thấy Nguyệt Hoa tỉnh lại, lập tức đứng lên. Đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo, mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Hoa, lộ ra vẻ gần gũi, chỉ là hình như không dám đi tới, đứng xa xa, điệu bộ nhút nhát bẽn lẽn.

Nguyệt Hoa vừa thấy cô bé này, từ một nơi sâu thẳm trong lòng dậy lên nỗi đau xót. Chỉ cảm thấy một cảm giác thân cận kỳ diệu liền ráng sức đứng lên, nhìn chằm chằm cô bé, mặc dù trong lòng biết rõ là chưa từng thấy qua, nhưng bên trong lại rõ ràng là có một thứ cảm ứng, giường như báo cho bản thân, cô bé trước mặt này, phải là thứ quan trọng nhất đối với cuộc sống của mình.

Một lớn một nhỏ nhìn nhau, cô bé kia chần chờ một lúc, nhẹ giọng cả giận nói: “Cô…. cô là mẹ của con hả?

Nguyệt Hoa liền tỉnh ngộ ra.

Cô bé này, theo lời của Tiểu Lôi, ở tại thời không này là con gái của mình.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của nàng tự động lộ ra một nét nhu tình.

Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, sớm đã không nhớ rõ hình dáng của mẫu thân, nhưng Nguyệt Hoa dù sao cũng là Nguyệt Hoa, trong mơ hồ cũng có một phần cảm ứng. Huống hồ Bảo Nhi thiên sinh linh tú, bản sự có chút đặc biệt, ngày đó vừa thấy Tiểu Lôi, dựa vào cảm ứng linh khí trên người Tiểu Lôi, liền nhận ra đối phương là ba ba của mình. Hiện tại nhìn thấy Nguyệt Hoa, cô bé cũng có cảm ứng giống như vậy.

Mặc dù Bảo Nhi tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu chuyện. Huống hồ, Nguyệt Tinh nuôi nấng nó từ nhỏ, Bảo Nhi chỉ biết có Nguyệt Tinh là mẫu thân của mình. Tuy nhiên thiên tính bên trong, có thể cảm ứng được người đàn bà xinh đẹp trẻ tuổi trước mặt mơ hồ cùng mình có vài phần tương thông nội tâm, cùng với thiên tính thân cận , dù Bảo Nhĩ đã có một “mẹ”, tuy nhiên vẫn cảm giác rõ ràng người đàn bà trước mặt, từ mùi hương trên người “hẳn là” mẹ của mình, nhưng lúc này lại không đi tới, chỉ há miệng khóc.

Nguyệt Hoa từ ánh mắt nhút nhát, do dự, chần chờ của Bảo Nhi… trong lòng nàng mềm nhũn, nghĩ tới cô bé kia ở tại thời không này, không cha không mẹ, đáng thương từ nhỏ, khoé mắt đỏ lên, trên mặt hiện ra một nụ cười, ôn nhu kêu: “Lại, lại đây” Dứt lời, nàng giơ hai tay ra vẫy vẫy.

Bảo Nhi chần chờ một chút, nhưng cuối cùng kháng cự không được thiên tính, bước tới. Nguyệt Hoa liền ôm lấy nó vào lòng.

Hai người ôm lấy nhau, Bảo Nhi lập tức liền cảm giác được cảm ứng trong lòng kia càng thêm chân thật, nhất thời, không chút do dự bật miệng, hô lên một tiếng: “Mẹ.”

Trong lòng Nguyệt Hoa không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác bi thương, dù chính nàng cũng không biết cảm giác bi thương này từ đâu mà đến, nhưng nước mắt cũng đã trào ra.

Hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau ở đó.

Xa xa, Diệu Yên đứng ở ngoài lều, lẳng lặng nhìn động tác của hai người ở bên trong, khoé miệng nàng mang theo một nét cười, mục quang nhu hoà. Gió thổi nhè nhẹ, tay áo nàng tung bay, Diệu Yên vuốt lấy mái tóc, mắt nhìn về phía bên trái.

Phía bên trái, là một sườn núi, trên sườn núi, Tiểu Lôi đang khoanh chân ngồi tại đó, nằm trước mặt là một quyển sổ.

Chính là quyển “Nhật ký leo núi”. Giờ phút này, Tiểu Lôi đang đọc quyển nhật ký leo núi, trong lòng phức tạp, hàng vạn ý niệm trong đầu phát lên, không nhịn được cảm xúc.

Theo ghi chép của quyển sổ này, cơ hồ có thể lý giải tất cả nghi vấn. Nếu đã sớm lấy được quyển sổ này, sợ rằng không cần chạy tới Âu Châu tìm phụ thân của Bảo Nhi, cũng sẽ không bị rơi vào cánh cửa thời không.

Bất quá nếu như vậy, bản thân hắn cũng chẳng gặp được Nguyệt Hoa sao?

Mở quyển sổ ra, từ trang thứ nhất đến trang thứ tám, nét chữ xinh đẹp tao nhã, chính là bút ký của Nguyệt Hoa. Sau khi Tiểu Lôi được Nguyệt Hoa cứu, đã từng thấy Nguyệt Hoa viết nhật ký leo núi ở trong lều, nhận ra được bút ký này.

Mà quyển sổ ở trong tay này, ghi chép trong tám trang mở đầu, cùng với hiểu biết của Tiểu Lôi đều giống nhau, không có gì đặc biệt, chỉ là ghi chép leo núi bình thường.

Nhưng duy nhất bất đồng là, bắt đầu từ trang thứ chín…

Bởi vì bắt đầu từ ngày thứ tám. Nguyệt Hoa ở trên núi phát hiện vận mạng…. của bản thân từ lúc nay về sau phát sinh biến hoá!

Nếu như phải đưa ra một định nghĩa, vậy hiện tại quyển sổ ở trong tay của Tiểu Lôi, đang ghi chép lại: nguồn gốc lịch sử phát sinh tất nhiên!

Bút ký viết, ngày thứ mười. Trong quá khứ này Tiểu Lôi vừa tỉnh lại tại lều của Nguyệt Hoa, hết thảy mọi việc sau đó, cùng với kinh nghiệm của Tiểu Lôi đều giống nhau, hai người phát hiện các đội viên khác của đoàn leo núi không có hảo ý, vì thế dứt khoát bỏ đi.

Ngày thứ mười một, hai người về tới chỗ khe băng nứt, tạm thời lánh nạn, Tiểu Lôi trong quá khứ đó, đem theo Nguyệt Hoa tiến nhập thần điện lần đầu tiên.

Lại sau đó, ngày thứ mười một, Nguyệt Hoa lâm trọng bệnh, hai người ngủ chung trong một túi ngủ, hơn nữa lại phát sinh quan hệ. Tới ngày thứ mười ba, Nguyệt Hoa tỉnh lại, báo cho Tiểu Lôi kia trong lịch sử biết, bản thân nàng gặp một giấc mộng kỳ quái… mơ thấy một đội viên leo núi bị chết…

Sát nhân trong mộng!

Tất cả mọi việc, cùng những việc Tiểu Lôi đã trải qua hoàn toàn giống nhau.

Nhưng sau đó lại phát sinh ra biến hóa!

Dưới sự triệu hoán của Pandora, quái vật đang bị đóng băng đã sống lại. Hai người trong quá khứ khổ chiến không xong đành đào thoát, bị cự long thủ hộ đả thương tại chỗ, rồi ngất đi.

Tới lúc này, lại phát sinh ra một việc kỳ quái.

Chờ một chút! Chỗ này có chút không đúng!

Tiểu Lôi nhớ rõ ràng, theo những việc mà bản thân đã trải qua, mặc dù phải đối địch với cự long thủ hộ long, nhưng ít nhất cũng khiến đối phương bị thương. Không có chuyện lập tức bị hôn mê, mà chỉ khi Pandora ra tay, mới có thể đả thương hắn.

Quyển sổ kia mô tả thế này: “Ta rất hối hận! Ta bình sanh thống hận nhất là pháp lực bản thân quá yếu. Trước đó, ta cho rằng đầu óc có thể thay đổi mọi việc. Ta thích nhất là chơi mấy trò âm mưu quỷ kế, cơ hội chủ nghĩa. Nhưng thực lực lại không đủ, chỉ có một chút kế mưu gọi là, bất quá làm trò cười mà thôi! Ta hối hận, hối hận không luyện chế một kiện pháp bảo cho chính mình, hối hận không học được pháp lực cao thâm chân chính. Đối diện với con rồng đó, khải giáp trên người thật lợi hại, nếu như ta cũng có một thượng phẩm phi kiếm, có lẽ có thể đánh bại nó! Chỉ là ta không có. Ta chỉ biết luồn lách, lại không biết cách luyện chế pháp bảo, ta hiện tại đã hiểu rõ, mặc dù ta vẫn luôn phong quang vô hạn, đó là bởi vì được trên dưới Tiêu Dao phái nuông chiều ta. Ta mặc dù kiếm chác được một mớ thứ gọi là pháp bảo, kỳ thật đều là do tâm lý nuông chiều của mọi người đem cho ta một ít đồ chơi! Theo pháp lực của ta, bọn họ không có thể lấy mấy thứ đồ lợi hại chân chính cấp cho ta. Mà ta, chỉ…. như mấy thứ pháp bảo cấp thấp này, gặp được địch nhân lợi hại chân chính, tự nhiên không phải là đối thủ.”

Không đúng! Không đúng!

Tiểu Lôi lập tức nhíu mày.

Ai nói ta không có pháp bảo? Ai nói ta đâm không lủng khải giáp của cự long kia? Con dao phay này của ta, đương trường chém đứt đuôi cự long kia mà!

Chẳng lẽ bản thân ta trong quá khứ kia, cũng không có thái đao này sao?

Lại còn có một việc rất kỳ quái… bởi vì những việc mô tả bắt đầu từ trang này, bút tích không đúng!

Bút tích trước đó nét chữ xinh đẹp tao nhã, nhìn một cái là biết viết ra từ thủ bút của Nguyệt Hoa, nhưng khi bắt đầu mô tả những việc trải qua khi hai người về tới thần điện, chữ viết liền trở nên rối loạn, hơn nữa bút lực tương đối nặng nề, thư pháp vụng về không chịu nổi…

Bút tích này Tiểu Lôi liếc mắt nhìn qua, rất là quen thuộc… đây rõ ràng chính là bút tích của hắn!

Nói cách khác, khi hai người quay về thần điện, mọi chuyện sau đó , đều là “bản thân kia của hắn trong quá khứ ” ghi chép lại!

“Ngày thứ mười bốn. Ta không biết khí trời bên ngoài như thế nào.

Khi tỉnh lại, ta cảm thấy miệng vết thương cơ bản là đã khép lại. May là ta có bán tiên chi thể, con thằn lằn lớn kia tuy lợi hại, nhưng cũng không thể gây thương tổn cho ta. Chỉ là khi ta đứng lên phát hiện được, bên trong thần điện trống rỗng, Nguyệt Hoa đang ngồi ở bên cạnh ta, mặt nàng có vẻ khó nói. Ta hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ ôm ta không nói lời nào. Ta lúc đó chỉ tưởng là nàng chỉ hoảng sợ một phen, không nghĩ nhiều, chỉ an ủi nàng vài câu.

Ở bên ngoài, con rồng kia vẫn còn ở đó, lại xuất hiện thêm một băng tuyết cự nhân. Cũng may bọn chúng không thể tiến nhập thần điện, bọn ta tạm thời vẫn còn được an toàn.

Tâm tình Nguyệt Hoa có chút cổ quái, nhìn ánh mắt của nàng có vẻ bi thương. Nhưng ta không nghĩ ra là có vấn đề gì. Trong túi Càn Khôn của ta cũng còn một chút đơn dược, sau khi dùng xong, khí lực yếu ớt liền khôi phục một chút. Địa phương này quá kỳ quái, rời khỏi được sớm một chút thì tốt. Bởi vì bão tuyết bên ngoài hẳn là đã dừng lại. Mặc kệ thế nào, ta muốn dẫn Nguyệt Hoa rời khỏi nơi này. Nhưng Nguyệt Hoa cho ta biết, nàng ở trong giấc mộng, mơ thấy đội leo núi có người bị chết. Trong lòng ta có rất nhiều áp lực, cảm giác được lịch sử lại diễn ra từng bước… chẳng lẽ không thể thay đổi được sao? Ta đã yêu ngưòi con gái này, ta hy vọng có thể thay đổi được vận mạng của nàng.”

“Ngày thứ mười lăm, chúng ta thật rất khó ra ngoài. Trong ngày hôm nay, ta vừa thử ra ngoài cùng con rồng và người khổng lồ đánh nhau một trận, chỉ là lần này ta còn thê thảm hơn, cái địa phương xui xẻo này, tựa hồ có lực lượng gì đó áp chế pháp lực của ta, pháp lực của ta chậm chạp không thể khôi phục. Hừ, nếu như pháp lực của ta khôi phục lại, cho dù đánh không lại bọn chúng, muốn bỏ chạy lúc nào cũng được. Nhưng sắc mặc Nguyệt Hoa lại càng khó coi hơn. Ánh mắt của nàng mang theo một tia tuyệt vọng. Ta biết được nàng có chút cổ quái, thật sự có chút cổ quái. Ta hỏi nàng, có phải sợ hay không, nàng ôm ta nói, chỉ cần cùng ta chết một chỗ, nàng không hề sợ. Nhưng ta cũng biết nàng có chuyện gì giấu ta. Nàng nói, nàng vừa mộng thấy người chết. Tất cả người trong đội leo núi đều chết sạch.

Tâm lý ta rất khó chịu, tất cả lịch sử đã phát sinh! Còn chuyện gì chứ? Chỉ còn lại, chính là việc tất nhiên sẽ đến của Nguyệt Hoa, là xuất hiện tại Tây Ban Nha vào ngày thứ mười lăm. Ta đột nhiên lại cảm nhận được một tia hy vọng!

Đúng vậy, chúng ta đương nhiên là đang ở tại thần điện, Nguyệt Hoa sao lại có thể vượt qua được ngọn núi, xuất hiện tại Tây Ban Nha chứ? Ta đã quyết định, mặc kệ thế nào, hôm nay ta sẽ không để cho Nguyệt Hoa ly khai ta nửa bước! Miễn là chúng ta trong thần điện này lại kiên trì không ly khai trong một ngày, đã coi như là đã thay đổi được lịch sử rồi!

Nhưng ta đã phạm phải một sai lầm!

Nguyệt Hoa ôm lấy ta, nàng khóc rất thương tâm, toàn thân run rẩy, bộ dạng hình như rất sợ hãi. Nàng nói ta nhìn vào mắt của nàng, ta liền nhìn… ngay khi đó, trong lòng ta đột nhiên sinh ra cảm giác bất an, sau đó, ta hôn mê bất tỉnh!”

Đọc đến đây, trong lòng Tiểu Lôi đột nhiên trầm xuống.

Không phải là lịch sử tất nhiên đã phát sinh mọi việc sao?

Vậy chuyện mà ta đã trải qua, sao lại lệch ra khỏi quỹ tích lịch sử thế này?

Rất rõ ràng, điểm thay đổi là ở tại ngày thứ mười ba!

Trong ngày thứ mười ba, Nguyệt Hoa bị Pandora phụ thể, triệu tập cự long thủ hộ của thần điện, chính mình không địch lại bị thua. Nhưng vừa lúc ấy xuất hiện một vị cứu tinh, Diệu Yên!

Có điều trong nhật ký miêu tả lại đoạn quá khứ này, không có sự xuất hiện của Diệu Yên!

Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu. Phảng phất đã lần mò được một chút điểm đầu mối rồi.

Mấu chốt là cái gì chứ? Mấu chốt của việc mình thay đổi lịch sử là cái gì chứ?

Là Diệu Yên!

Bản thân kia của mình trong quá khứ, không có gặp được Diệu Yên, cho nên ở trong thần điện, Diệu Yên không xuất hiện trợ giúp. Đồng thời, bản thân kia của mình trong quá khứ, cũng chưa từng có được pháp bảo thái đao vô cùng sắc bén này

Bởi vì, thanh thái đao này, căn bản là dùng huyền vũ nội đan mà Diệu Yên tặng cho mình luyện chế thành!

Mấu chốt thay đổi lịch sử, chính là Diệu Yên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.