Tiểu Lôi cười hắc hắc, tiếp tục nói: “Kiếm trận này của ngươi uy lực cực lớn, dùng để đả thương người là tốt nhất. Bất quá nhược điểm ngay chỗ ngươi vừa nói tới, kiếm trận này một khi triển khai, trong vòng một canh giờ, chính ngươi cũng không có cách đình chỉ, tự ngươi cũng không khống chế được. Đây chính là sơ hở lớn nhất. Thiết tưởng, lúc ngươi đang khống chế kiếm trận, ít nhất cần phải dùng tới phân nửa pháp lực… nếu có muốn đối địch với ngươi, một người quấn lấy ngươi, dẫn dụ ngươi xuất ra kiếm trận này, một khi ngươi triển khai kiếm trận này, trong một canh giờ không cách nào thu hồi lại được, lại còn vô ích phân ra nửa phần pháp lực của ngươi, vậy nếu như còn có địch nhân âm thầm ẩn nấp đánh lén, hừ… lão gia hỏa ngươi tuy lợi hại, lúc này pháp lực chỉ còn một nửa, dù Khinh Linh Tử ngươi thiên hạ vô địch, nhưng thiên hạ cao thủ đông đúc, ngay cả chưa có ai pháp lực có thể mạnh như ngươi, nhưng được một nửa của ngươi, sợ rằng không phải là ít sao? Đến lúc đó mới đánh lén ngươi. Cho dù bị vây trong kiếm trận mà chết, một mạng đổi một mạng, người bên ngoài kiếm trận hợp lực giết chết ngươi, cũng không tính là thua thiệt. Không nói ra chứ, ta xem Ngọc Hư Tử kia của Côn Luân phái cùng ngươi cừu hận sâu đậm, hắn muốn được chính tay chém ngươi. Dù tu vi của hắn, so với ngươi còn kém một chút, nhưng sợ rằng cũng không kém bao nhiêu? Hắn coi như cũng là nhân vật đạt tới đỉnh cao Tu Pháp Kỳ, đương nhiên có năng lực khiến ngươi phải xuất ra kiếm trận này. Nhưng một khi ngươi sử dụng ra kiếm trận, trong một canh giờ, ngươi chính là đang ở trong giai đoạn tối nhược, lúc này, nếu thứ nữ nhân ác độc như Tiên Âm tới ám toán ngươi… hắc hắc…”
Tiểu Lôi nói tới đây, cười lạnh không nói nữa.
Khinh Linh tử thở dài một tiếng, cười nói: “Tốt, thật tốt. Ngươi nhìn thấu triệt, ta thật quá đa nghi. Nguyên bản là ta muốn đề tỉnh ngươi. Nhưng không tưởng được, không cần ta nói, ngươi đã minh bạch rồi.”
Dừng một chút, Khinh Linh Tử quát: “Tiểu tử, sư huynh ngươi là thứ người nào chứ? Việc ngươi có thể nhìn ra, chẳng lẽ ta không biết đại khuyết điểm của trận pháp này? Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, chuyện gì cũng không nên tới mức thái quá. Vật cực tất phản, đây chính là đạo lý. Kiếm trận này của ta, chính là sát trận, chỉ lo tới chuyện sát tử thôi! Chỉ cần có thể giết đối phương, việc chết sống của chính mình căn bản là không để ý tới. Mà trận pháp kia của Diệu Yên. Là phòng ngự, chỉ là truy cầu phòng ngự quá nhiều, khó tránh khỏi bị đối phương kích phá. Đạo lý này, hy vọng ngươi nhớ kỹ trong lòng!”
Tiểu Lôi nhất thời thu liễm vẻ tươi cười, nghiêm mặt nói: “Đa ta sư huynh chỉ dạy, sư đệ ta nhớ kỹ rồi.”
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có vài phần bất an, mặc dù Khinh Linh Tử người này điên điên khùng khùng, nhưng chuyện hôm nay cũng ra tay quá mức, lạ lùng là lôi kéo Diệu Yên tỷ thí. Bây giờ đột nhiên lại chỉ dạy chính mình, trong lòng Tiểu Lôi mơ hồ cảm thấy hình như ông ta có thâm ý gì đó.
Tiểu Lôi nhanh chóng phóng tới bên người Khinh Linh Tử, chỉ thấy Khinh Linh Tử dùng cặp mắt nhìn hắn, trong mắt pha chút thâm ý: “Tiểu Lôi, ngươi và ta quen biết một thời gian, nguyên bản là với niên kỷ của ta, có thể làm gia gia của ngươi còn dư, bất quá tính tình của ngươi đối với tính khí của ta, trong lòng ta không coi ngươi là vãn bối, ngược lại còn coi ngươi là bằng hữu. Ngươi biết chứ?” Dừng một chút, ông ta chậm rãi nói: “Ta nhân vì một chút nguyên nhân đặc thù. Ký danh làm Tiêu Dao môn hạ, nhưng thật ra pháp thuật của ta căn bản không phải là của Tiêu Dao phái. Khi ngươi vào Tiêu Dao phái, Tiêu Dao Tử hỏi ngươi ba lần, nhưng ngươi lại yêu cầu chọn theo đường hướng pháp thuật của ta, sau này ta mới biết, chính là ngươi với ta có cơ duyên, đó là thượng thiên chỉ định. Sau khi ngươi tới Nga Mi sơn, ta tự nhiên đối với ngươi có vài phần tương khán!”
“Bằng tư chất của ngươi, thân thể linh khí cường đại, thân thể bán tiên, nếu dựa theo lộ số của Tiêu Dao phái tu luyện, đó chính là biện pháp thỏa đáng nhất, lại không bị thiên kiếp, tuần tự tiến tới, đắc đạo thành tiên, căn bản chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng nghĩ không ra là ngươi gặp đường lớn không đi, hết lần này tới lần khác lại chọn đường khó mà đi. Trong lòng vừa cảm khái vừa hoan hỉ. Ngươi tu hành chính là lộ số công pháp của ta, danh tự là “Viên Chân Diệu Quyết”, sau khi luyện thành công pháp này, uy lực cường đại, tung hoành thiên thượng địa hạ, ít có địch thủ. Chỉ là đường đi mấp mô gập ghềnh, vô cùng hung hiểm, lại còn phải trải qua thiên kiếp, điều này ngươi cũng đã biết phải không?”
Tiểu Lôi cười nói: “Ta tự nhiên là biết. Lúc đầu Tiêu Dao Tử chỉ nói cho ta biết, Viên Chân Diệu Quyết này cùng với công pháp của ông ta bất đồng, công pháp của ông ta là “Tá” (mượn) thiên địa linh khí tu luyện, cách của chúng ta rõ ràng là “Thưởng” (đoạt), gặp thiên kiếp, cũng không tính là oan uổng.”
Trong mắt Khinh Linh Tử hiện lên một tia phức tạp, chần chờ một chút, thở dài, đột nhiên nói: “Người tu hành, phần lớn là tu tiên, công pháp tu tiên này xem kỹ chính là thiên nhân chi hòa, lộ số công pháp này của ta hết thảy đều bá đạo, chẳng lẽ… ngươi cho tới giờ không có chút hoài nghi sao?”
Tiểu Lôi trong lòng chấn động, buột miệng nói: “Chẳng lẽ…” Khinh Linh Tử nghiêm mặt nói: “Không sai, nhất môn Viên Chân Diệu Quyết của ta, kỳ thật… căn bản không phải là tu tiên chi lộ, mà chính là tu ma! Chỉ bất quá, lúc đầu sáng tạo ra công pháp này, lại thật sự chính là một người trong thần tiên giới… Chuyện này nói tới quá phức tạp, sau này có cơ hội, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi hay, lúc này đã không còn kịp rồi.”
“Không còn kịp? Không còn kịp là ý tứ gì?” Sắc mặt Tiểu Lôi hơi đổi.
Khinh Linh Tử cười nói: “Ngươi nhìn không ra, nhưng Diệu Yên tiên tử đã nhìn ra rồi, ngươi tưởng ta và nàng đều điên sao, sao lại đánh với ta như phát cuồng?”
Dừng một chút, Khinh Linh Tử thở dài: “Năm tháng phiêu diêu, ngay cả khi ta ráng hết sức tự ẩn tàng, áp lực linh khí trong người của ta, nhưng cuối cùng thì nhân bất thắng thiên. Ta đã trải qua hai lần thiên kiếp, kỳ thật án chiếu pháp lực hiện thời của ta, lẽ tất nhiên đã sớm phải kinh qua thiên kiếp lần thứ ba! Chỉ là ta trì hoãn không muốn như vậy, tổn hao vô số tâm huyết nghĩ ra một biện pháp dấu diếm man thiên quá hải (dối trời qua biển), áp chế linh khí thể nội không tiết ra ngoài, nên đệ tam thiên kiếm mới trì hoãn chưa tới, chỉ là nhân lực có hạn, hiện giờ… sợ rằng đệ tam thiên kiếp của ta đã không còn xa, chỉ trong sớm tối mà thôi!”
Tiểu Lôi biến sắc! Người tu hành, ai mà không biết sự đáng sợ của thiên kiếp? Cho dù là thứ người quá mức cường đạo như là Diệu Yên, lúc đầu ngay cả đệ nhị thiên kiếp cũng thiếu chút là qua không nổi, huống chi hiện tại Khinh Linh Tử gặp phải chính là thứ tối hung hiểm đệ tam thiên kiếp đây!
Khinh Linh Tử lại cười cười: “Cái này ngươi không cần phải lo lắng, ta trong mắt không coi đệ tam thiên kiếp này là gì, ta độ qua đệ tam thiên kiếp này như là giẫm trên bình địa thôi.” Nói tới đây, thần sắc ông ta có pha vài phần ngạo khí, liền thở dài, tiếp tục nói: “Chỉ là sau khi trải qua thiên kiếp lần thứ ba, đó chính là lúc phải phi thăng, khi này, dù cho ngươi không muốn, thượng thiên cũng sẽ bắt buộc khiến cho ngươi phi thăng tới tiên giới… Ta sở dĩ trì hoãn áp chế linh khí của chính mình, kỳ thật chính là ta không muốn tới tiên giới, muốn lưu lại nhân gian … ài…
Ông ta lắc đầu cười nói: “Hiện tại đệ tam thiên kiếp của ta đã không còn xa, ta phải lập tức tìm một địa phương để tới kinh qua thiên kiếp, chỉ là hiện tại muốn cùng ngươi chia tay. Ta sợ rằng sau khi độ thiên kiếp, lập tức là lúc phải phi thăng, đến lúc đó, ta sẽ liều một phen, xem coi có cách nào lưu lại không. Chỉ là thiên số khó liệu, ta tự mình cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần, cho nên hiện tại… ta tự nhiên là muốn hết lòng giúp ngươi thành toàn. Đáng tiếc là một thân bản sự thông thiên của ta, ngươi học chưa tới nửa thành… càng đáng tiếc hơn là hiện tại pháp lực ngươi lại quá yếú, ta cho dù có muốn dạy ngươi cũng dạy không được. Nếu như lại cho ta mười năm thời gian, trong mười năm, khi pháp lực của ngươi tiến bộ, hẳn là có thể học được không ít bản lãnh của ta. Bất quá hiện tại ta lại yên tâm rồi, Pháp lực của Diệu Yên cao cường, sợ rằng so với ta không thua bao nhiêu. Có nàng bên cạnh ngươi, ta cũng yên tâm.”
Khinh Linh Tử suy nghĩ một chút, móc từ trong người ra một ngọc điệp đặt vào trong tay Tiểu Lôi, cười nói: “Mặc dù ngươi học là Viên Chân Diệu Quyết, nhưng cái mà tên gia hỏa Tiêu Dao Tử dạy ngươi, chỉ là tầng thứ nhất của tâm pháp. Nguyên bản ta đã khảo sát tiến triển của ngươi, tâm pháp sau này tổng yếu là chờ ngươi vượt qua “Tu Pháp Kỳ” mới có thể dạy được, hiện tại, ta cũng không có nhiều thời gian như vậy, cũng nên cấp cho ngươi vật này. Sau khi ngươi đạt tới Tu Pháp Kỳ, ráng nghiên cứu cho thật tốt.”
Tiểu Lôi lúc này mới kinh hô: “Sư huynh ngươi… Ngươi muốn đi sao?”
Trong lòng hắn bấn loạn, miệng lưỡi khô hết, thêm sinh ra vài phần khó chịu. Chính hắn trong lòng nhận thức được Khinh Linh Tử này là người thân cận nhất đối với hắn, đối với hắn cũng cực tốt, cơ hồ tới mức chìu hư hắn, cả hai tính tình tương đồng, tự nhiên là cảm tình cực tốt, Khinh Linh Tử đột nhiên nói tới chuyện rời đi, hắn nhịn không được, nhất thời khóe mắt đỏ lên.
Khinh Linh Tử lại lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Tiểu tử vô tri, lại còn thái độ như con nít! Thứ người chúng ta sao lại dây dây dưa dưa như vậy?” Dừng một chút, trong lòng cũng đã thả lỏng, mặt hòa hoãn nói: “Tiểu tử, ngươi tính tình ngông cuồng, ta thích cái tính này. Từ lúc ở trên Nga Mi sơn, đến bây giờ, đều là mặc cho ngươi sinh chuyện, tự nhiên là do ta cho ngươi chỗ dựa, cho dù là trời có sập xuống, đạo gia ta cũng có thể khiến ngươi đứng vững, chỉ là từ bây giờ, ngươi nên thu liễm lại một chút. Thiên hạ rộng lớn, không phải ngươi một mình có thể hoành hành được. Nếu ngươi khổ tu tới cảnh giới này của ta, tự nhiên lại có thể hoành hành không có cấm kỵ. Không nói nhiều nữa, tất cả đã nói hết rồi…” Ông ta đột nhiên cười cười: “Cũng không phải sanh ly tử biệt gì, đạo gia ta chỉ đi kinh linh thiên kiếp một lần, xem xem thượng thiên có thể cưỡng bách ta phi thăng hay không, nếu như có thể may mắn lưu lại nhân gian không tới tiên giới, ta tự nhiên sẽ quay lại tìm ngươi, sợ cái gì chứ!”
Nói xong, vung tay áo lên, thân hình bay lên, trong nháy mắt biến mất trong đám mây. Tiểu Lôi nắn nắn ngọc điệp trong tay, nhìn về nơi Khinh Linh Tử vừa biết mất, lại không khỏi bị ngây khờ.
Nói tới Khinh Linh Tử thân tử trong nháy mắt đã bay đi thật xa, tuy nhiên đạo tâm vẫn kiên định, vẫn như cũ nhịn không quay đầu lại, chỉ ráng đè nén nỗi xúc động trong lòng, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Khinh Linh Tử ơi Khinh Linh Tử, ngươi uổng công sống lâu như vậy, chẳng lẽ còn bắt chước hành động như con nít sao?”
Ông ta cười ha hả, đột nhiên lại nói: “Ài, thừa dịp bây giờ còn một chút ít thời gian, đạo gia ta sao không thuận tay diệt trừ đi đối thủ của tiểu tử kia, cũng tính là trước khi đi, giúp hắn một lần.”
Cúi đầu suy nghĩ một hồi, nhíu mày nói: “Đối thủ của tiểu tử kia, hình như là một đám man di nào đó, trước ngực hình như có treo một loại thập tự. Ài! Hay là như vầy, chuyện này cũng đơn giản, đạo gia ta trên đường đi, gặp phải cái thứ thập tự này, thuận tay hủy dùm hắn.”
Khinh Linh tử đã quyết định xong chủ ý, liền theo hướng đông bắc bay đi, đoạn đường này, rồi lại làm ra một phen đại sự kinh thiên động địa.