"Quân Kiếm tiên tử, ở đây có một người." Nam tử đó thở dài, khom người sờ mũi Phong Cuồng rồi nhíu mày nói: "A? Thương thế của người này …… hình như là …… là Tiên Sơn phái Linh Tê Chỉ ! Đó là pháp thuật trong Diệu Tự Quyết! Người này …… người này là do nàng đả thương !! Nàng vừa rồi nhất định đã đến nơi này !!"
Ngôn ngữ của hắn kích động dị thường.
Quân Kiếm lạnh lùng nói: "Đông Phương tiên sinh, người này sắp chết, hay là nhanh cứu hắn đi."
Người nọ tự nhiên chính là Đông Phương Vô Thắng, lại nhíu mày do dự nói: "A …… người nọ là Tiên Âm đả thương …… người do Tiên Âm đả thương, nếu ta cứu …… sợ Tiên Âm sẽ giận ta …… chuyện này ……"
Quân Kiếm sắc mặt trầm xuống, nhìn Đông Phương Vô Thắng vẻ mặt có vài phần khinh miệt, quát: "Đông Phương tiên sinh ! Ngươi đường đường là nam tử, làm việc sao lại cứ bà bà mụ mụ !!"
Nàng đi tới, một chưởng kích vào trước ngực Phong Cuồng, Phong Cuồng bị một chưởng của nàng lập tức mở miệng, Quân Kiếm búng một viên đơn dược vào miệng hắn.
Bàn tay nàng chậm rãi vuốt lên thân thể Phong Cuồng, máu chảy từ các vết thương trên người hắn lập tức đình chỉ.
Đông Phương Vô Thắng thở dài, lộ vẻ áy náy, hạ giọng nói: "Là ta lại hồ đồ rồi …… chúng ta hay là đi tìm nhanh đi …… người nọ là do Tiên Âm đả thương, vậy Tiên Âm nhất định ở xung quanh …… ai, nàng hiện tại thần trí đang hỗn loạn, một mình đi như vậy, trong lòng ta thật sự không yên tâm."
Trong lúc nói chuyện, ngữ khí của hắn tràn đầy sự lo lắng.
Quân Kiếm đột nhiên giận tái mặt, quát: "Đông Phương Vô Thắng ! Ngươi hãy nghe cho kỹ ! Tiên Âm hiện tại đã nhập ma, tam hồn thất phách của nàng đã rối loạn. Nàng căn bản là đã hoàn toàn mất đi tâm trí, cả đời này không có khả năng nhớ rõ sự tình trước đây! Ngươi tốt nhất không cần vọng tưởng !! Ta kính ngươi là cao nhân đương thời. Ngươi tốt nhất cũng bớt phóng túng một ít ! Lần này nếu không phải là do ngươi …… Tiên Âm làm sao trốn được !!"
Đông Phương Vô Thắng thần sắc xấu hổ, cười khổ nói: "Nàng nói …… nàng nói là muốn ra sau núi …… ta ……"
Quân Kiếm lạnh lùng nói: "Cho nên ngươi liền giải đi cấm chế, thả nàng ra ?" Nàng hừ một tiếng, quát: "Ta đã nói rồi, lần này mặc kệ tìm hay không tìm được Tiên Âm, sau này xin Đông Phương tiên sinh không cần tới Huyền Không Đảo! Nếu không ……"
Đông Phương Vô Thắng thở dài, nói: "Ta nhớ kỹ rồi …… chúng ta tìm được Tiên Âm rồi nói sau …… tìm được Tiên Âm, ngươi bảo ta làm cái gì, ta đều làm theo."
Quân Kiếm lạnh lùng liếc hắn , trong lòng thầm nghĩ. Đông Phương Vô Thắng này vô luận là nhân phẩm hay là tu vi, đều là nhất đẳng. Nhưng đối với Tiên Âm lại quá chung tình, thủy chung không thể bỏ một chữ "Si". Quả thật đáng tiếc cho một thân tu vi của hắn.
Hai người không hề nói chuyện, lại tiếp tục đi tìm, nhưng ngẫu nhiên, lại chọn sai phương hướng, quay sang bên trái, đi thẳng tới thành phố. Trên đường chỉ còn lại một mình Phong Cuồng, hãy còn hôn mê nằm bên đường.
"Lưu lại pháp bảo của chúng ta?"
Tiểu Lôi đột nhiên cười to, lạnh lùng nhìn gia hỏa trước mặt tự xưng Bà La Na Tề gì đó, cười nói: " Gia hỏa bạch mi, ngươi muốn chúng ta lưu lại pháp bảo ? Để xem ngươi có bản sự này hay không."
Tiểu Lôi đã chậm rãi rút ra thái đao, khoa tay hai lần: "Ngươi nói ngươi là tọa hạ đệ tử của Địa Tạng Vương Bồ tát? Nghĩ đến chắc cũng có vài phần bản sự, cứ thể hiện đi."
Bà La Na Tề chỉ chậm rãi nói: "Bần tăng đắc tội."
Nói xong, ông ta đem cửu tích thiền trượng trong tay cắm xuống đất, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, chắp tay, trong miệng yên lặng niệm không biết là kinh văn gì.
Tiểu Lôi và Diệu Yên nhìn nhau , người này thật sự thú vị, chẳng lẻ như vậy ngồi tại chỗ niệm kinh, có thể đánh ngả địch nhân sao?
"Phu quân, thiếp lên thử hắn một chút." Diệu Yên quyết định, tay áo rung lên, sợi dây thừng màu đen đã nắm chặt trong tay. Mặc dù sợi dây thừng này không bằng pháp bảo Phược Long Tác của nàng lúc trước, nhưng Diệu Yên tựa hồ lại thích loại vũ khí này.
Tiểu Lôi giữ chặt nàng, ôn nhu nói: "Diệu Yên, nàng vừa rồi mới bị thương thổ huyết, hay là để ta đi. Nói như thế nào phu quân nàng hiện tại cũng là một cao thủ, không thể mọi chuyện đều là do nàng xuất đầu."
Thần sắc hắn kiên định, chậm rãi xoay ngang thái đao, không đợi Diệu Yên lên tiếng, đã bước đi.
Diệu Yên chần chờ một chút, không phản bác, chỉ nhìn chăm chăm Tiểu Lôi.
"Ê, bà la cái gì đó, ta đến đây …… ngươi cứ ngồi như vậy mà đánh với ta sao?"
Tiểu Lôi thô lổ hỏi rồi chém dứ một đao.
Bà La Na Tề gật đầu, chậm rãi nói: "Không ngại, bần tăng cứ ngồi như vậy, các hạ cứ động thủ, chỉ cần ngươi có thể bức bách bần tăng đứng lên, vậy là ta thua. Ngươi có thể đi, ta tuyệt không ngăn trở." Nói xong, lại cúi gục đầu không hề nhìn Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi nhìn hình dáng hắn, trong lòng mặc dù tức giận nhưng lại thầm kinh sợ. Đối phương báo danh là tọa hạ đệ tử của Địa Tạng Vương bồ tát, danh đầu này quả thực quá đáng sợ.
Tiểu Lôi mặc dù gặp không ít cao nhân, nhưng vô luận là Tiên Âm hay là Diệu Yên, hoặc là Khinh Linh Tử và Côn Luân chưởng môn, đều là phàm gian cao thủ. Loại thủ hạ đệ tử của bồ tát trong thần thoại, đây là lần đầu tiên mới gặp được.
Thấy tên gia hỏa này hình dáng vững vàng, Tiểu Lôi cố tình đả kích hắn, thái đao trong tay cố ý khoa vài cái, lớn tiếng nói: "A …… đao đầu tiên chém nơi nào đây…… là đầu vai hay là sau ức ……"
Diệu Yên cười khúc khích, Tiểu Lôi nói mấy câu này, hồn nhiên như một tay đồ tể giết heo. Nàng biết Tiểu Lôi muốn đả kích đối phương, nhưng Bà La Na Tề lại không hề nhúc nhích, vẫn cúi đầu.
Tiểu Lôi chậm rãi đi đến, nhưng lại không dám đến quá gần, đứng cách chừng hai bước. Tên gia hỏa này lại thủy chung không nhìn mình, chỉ cúi đầu niệm kinh, Tiểu Lôi rốt cuộc không nhịn được, hét một tiếng: "Xem ta đánh đây!"
Ngón tay hắn nhanh chóng kết ra một chỉ ấn, rồi cong tay bắn đi. Một chút hỏa diễm tựu bắn đi.
Khóe miệng Bà La Na Tề đột nhiên lộ ra một nụ cười bình hòa, ông ta ngồi xếp bằng, song chưởng đặt trên đầu gối, chưởng tâm hướng lên trời.
Trên cửu tích thiền trượng đặt bên cạnh đột nhiên vang lên một trận đinh đinh đông đông trong trẻo, tỏa ra phật quang ngũ sắc, vù vù hai tiếng, phóng ra hỏa diễm.
Hỏa diễm lạc trên mặt đất, nhất thời vỡ tan thành mấy chùm hỏa tinh.
Tiểu Lôi nhíu mày, cười lạnh một tiếng, bàn tay đảo vài lần, chưởng tâm liền phun ra một đoàn hỏa diễm hừng hực, trước mặt nhất thời xuất hiện một đóa hỏa diễm liên hoa to lớn, Tiểu Lôi quát: "Đi!"
Hỏa diễm liên hoa lập tức bay về hướng Bà La Na Tề. Thiền trượng của Bà La Na Tề run lên, phật quang ngũ sắc sáng ngời quanh người. Tiểu Lôi thả ra hỏa diễm liên hoa còn chưa chạm đến cơ thể ông ta, lại chậm rãi tan biến. Vô số tinh hỏa bắn ra bốn phía, ông ta vẫn ngồi ở nơi đó, bảo tướng trang nghiêm, không hề cử động.
Tiểu Lôi rùng mình, thét dài một tiếng, hai tay dang ra. Một tay âm, một tay dương, âm hàn, dương hỏa. Một âm một dương dương, trước mặt hắn nhanh chóng hình thành một hình thái cực, song chưởng Tiểu Lôi đột nhiên hợp lại, ngón tay điểm ra, hình thái cực đã bao phủ Bà La Na Tề bên trong.
Bà La Na Tề đột nhiên ngẩng mặt lên, đầu dao động. Trên người phật quang chói mắt, thiền trượng cắm trên mặt đất đột nhiên bắt đầu run rẩy, phát ra thanh âm ông ông. Bà La Na Tề nhìn thái cực đồ đang áp xuống, đột nhiên thấp giọng quát: "Nam vô hát nột đát na sỉ nột dạ da nam vô a lỵ da bà lô yết đế thước bát nột da bồ đề tát đà bà da ……"
Từng chữ từ miệng ông ta phát ra, mặc dù thanh âm rất lớn, nhưng mỗi chữ đập vào tai Tiểu Lôi, lại rất rõ ràng, dường như từng chữ nện mạnh vào tim hắn, làm tâm thần hắn chấn động mạnh, trong lúc nhất thời suýt nữa tâm thần thất thủ !
Bà La Na Tề lầm rầm niệm, thiền trượng bên cạnh đột nhiên xoay tròn tại chỗ rất nhanh, thái cực đồ của Tiểu Lôi áp trên người ông ta, lại thủy chung không thể chạm đến, vẫn cách một thước, nhưng rốt cuộc cũng tiến được nửa phần.
Phật quang trên người Bà La Na Tề càng rực rỡ, miệng vẫn tiếp tục niệm: "Ma ha tát đà bà da ma ha già lô ni già da am tát bà nột phạt duệ sổ đát na đát tả ……"
Kỳ quái chính là, mỗi một từ ông ta niệm ra, thái cực đồ càng ảm đạm vài phần, khi ông ta niệm xong, thái cực đồ do Tiểu Lôi thi triển ra, đã ảm đạm đi, vù một tiếng, trên thiền trượng tỏa ra một đoàn phật quang nhu hòa, không ngờ hút thái cực đồ vào bên trong!
Tiểu Lôi "A" một tiếng, chỉ cảm thấy bên trong lổ tai tràn ngập những đoạn kinh văn của Bà La Na Tề, đầu óc choáng váng, sát khí và chiến ý trong lòng vốn đang tận lực ngưng tụ bị suy yếu dần dần. Đoạn kinh văn dường như mang theo một loại lực lượng kỳ dị, phối hợp với giọng nói bình hòa trầm thấp Bà La Na Tề, lại làm cho tâm thần người ta càng trở nên bình hòa, chậm rãi hóa giải những nộ khí trong lòng.
"Phu quân cẩn thận !" Diệu Yên nghe Bà La Na Tề tụng niệm, nhíu mày suy tư một lát, biến sắc nói: "Đây là Đại Bi Chú của Phật môn!"(1)
Lúc này trong lòng Tiểu Lôi đang lo lắng, lại bị đoạn kinh văn này tiêu diệt nộ khí, tựa như một bầu nhiệt huyết, lại không có chỗ phát tiết, làm cho người ta buồn bã, không khỏi cười khổ: "Cái gì mà đại bi chú đại hỉ chú, ta chỉ biết là hắn niệm làm ta đau đầu quá."
Phật quang tỏa ra trên người Bà La Na Tề, tựa như quanh thân có ngũ sắc liên hoa, khắp người cũng ngập trong một tầng quang hoa bình hòa, làm cho người ta cảm thấy kính nể.
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy đối phương niệm kinh văn, từng chữ dường như hóa thành một chiếc khóa vô hình, từng vòng chậm rãi trói chặt tâm thần của mình. Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một chút tinh mang, hít thật sâu một khẩu khí, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, nghịch thiên kiếm khí tu luyện trong cơ thể không ít ngày bắt đầu hoạt động, nhất thời bài trừ tạp niệm trong tâm, hoành đao trên tay, sát khí tỏa quanh thân, cao giọng quát: "Bạch mi! Lão tử là người học đạo ! Không tin Phật!"
Nghịch thiên kiếm này, nặng về Nghịch Thiên, tập trung vào một chữ "Phá".
Kiếm vốn chính là hung khí, là sát khí ! Thiên đạo vì hài hòa, thiên đạo vì sinh mệnh! Nhưng kiếm này, lại là một vũ khí nghịch chuyển thiên đạo!
Kiếm ý trong tâm Tiểu Lôi vận chuyển, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, trong tâm phát sinh lãnh khốc, cười lạnh: "Đừng niệm!"
Lời vừa nói, Tiểu Lôi đã động !
Chân hắn vừa điểm nhẹ, người đã bốc lên, đao nhắm vào Bà La Na Tề, một cổ sát khí tràn ngập thiên địa đã bao phủ hắn bên trong! Thân pháp Tiểu Lôi nhìn qua tựa hồ không mau, cơ thể ở giữa không trung, lại dường như là đã ở phía trên Bà La Na Tề, lưu lại một chuỗi bóng mờ ! Đây không phải là tốc độ của hắn quá chậm, mà là một kiếm này của hắn, đã phá tan giới hạn mà mắt thường có thể nhìn được!
Qua kiếm này, không gian đã chuyển vị, khiến cho thân pháp hắn nhìn qua dường như là rất chậm, lại làm cho người ta không thể nhìn được động tác của hắn!
Tựa như một hồi rất lâu, lại tựa như chỉ là một sát na, đao của Tiểu Lôi đã tới đỉnh đầu Bà La Na Tề, chém xuống !
Ông ông ông ông ông ông ……
Cửu tích thiền trượng xoay tròn rất nhanh, kim hoàn trên thiền trượng kêu lên đinh đông không dứt, Bà La Na Tề lúc này sắc mặt mới bắt đầu ngưng trọng, há mồm quát: "Úm ! Ma ! Ni ! Bá ! Di !"
Diệu Yên đứng phía sau chỉ kịp cao giọng quát một câu: "Thời Luân Kim Cương Chân Ngôn ……"
Đao đã đến !
Tiểu Lôi mặc dù trong tay cầm chính là đao chứ không phải kiếm, nhưng kiếm ý lại là Nghịch Thiên Nhất Kiếm. Ầm một tiếng, một đao này dường như không có một chút đao quang hoa lệ, cứ như vậy chậm rãi trảm xuống. Đao phong tiến vào phật quang trên đỉnh đầu Bà La Na Tề, lại dường như nuốt chửng phật quang ngũ sắc từng tấc một!
Bà La Na Tề vẫn cúi đầu, lúc ông ta niệm ra mỗi chữ, Tiểu Lôi lại cảm thấy áp lực trên lưỡi đao càng ngày càng nặng, dường như lực lượng thiên địa đều ở trên lưỡi đao, khó có thể hạ xuống.
Nghịch Thiên Quyết trong cơ thể hắn vận chuyển rất nhanh, pháp lực toàn thân trong nháy mắt ép tới trên đao phong.
Giờ khắc này, dường như thời không ngưng đọng, liền thấy Tiểu Lôi giữa không trung, lăng không tung đao chém ngay đỉnh đầu Bà La Na Tề, phá tan phật quang trên người ông ta. Đao phong vang lên ông ông, dường như đã không thể chống đỡ sức mạnh ngàn cân, dần dần, thái đao vốn sắc bén vô cùng, không ngờ lại hơi cong quằn ……
Pháp lực trong cơ thể Tiểu Lôi mãnh liệt như sóng to gió lớn, Nghịch Thiên Quyết mà hắn tu luyện mặc dù thời gian không lâu, nhưng lúc này pháp lực tu vi của hắn đã khá mạnh, phối hợp với Nghịch Thiên Quyết thiên hạ vô song, một đao này chém xuống, sợ rằng cho dù là cao thủ Tu Pháp Kỳ, cũng không dám chính diện ngăn cản !
Kiếm ý của Nghịch Thiên Nhất Kiếm bao phủ trời đất, động tác trước khi xuất kiếm mặc dù nhìn có vẻ thong thả, kỳ thật đã là phá tan quy tắc thời không, đoán được hết thảy biến hóa phản ứng của đối phương, tuyệt đối không thể tránh được sát chiêu !