Dùng pháp lực toàn thân chống đỡ đạo thiểm điện thứ nhất, Ngọc Hư Tử thật sự tuyệt vọng. Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm, đến tối hậu có thể dẫn phát vô số đạo thiên lôi, càng lúc càng lợi hại, càng lúc càng uy mãnh.
Hắn ép buộc chống đỡ trụ đạo thiểm điện thứ nhất, trong lòng đã tuyệt vọng, chỉ biết nằm đợi chết.
Nhưng đến nửa ngày, lại không thấy một chút động tĩnh, liền thấy Bảo Nhi cầm kiếm bay đằng xa, thè lưỡi làm mặt quỷ, cười nói: "A ha, ta xuýt quên, một chiêu cuối cùng ta còn chưa luyện thành, chỉ có thể phát xuất một đạo thiểm điện. Ba ba nói ta luyện không tới, không cho ta dùng."
Ngọc Hư Tử giờ phút này mọi hy vọng tan thành tro bụi, hắn bế quan khổ tu, tự nhận pháp lực so với Tiểu Lôi cao hơn rất nhiều, cũng nghe được Khinh Linh Tử đang ở Nga Mi sơn. Lúc này mới chạy đến tìm Tiểu Lôi, nhưng chưa nhìn thấy Tiểu Lôi, đột nhiên nhảy ra một nhóc con như vậy, dễ dàng đánh bại mình. Hắn một đời khổ tu, lại đánh không lại một bé gái như vậy, trong nháy mắt mọi thứ tan biến, âm thầm thở dài: Thôi thôi, còn muốn ba năm sau tại Tiên Lâm Thịnh Hội có thể nở mày nở mặt, ngay cả một bé gái cũng đánh không lại.
Hắn buông trường kiếm, chậm rãi ngồi trên mặt đất, bất đắc dĩ lắc đầu, thở gấp nói: "Bé con, kiếm pháp này của ngươi, là ai dạy ngươi ?"
Bảo Nhi cười nói: "Tự nhiên là ta ba ba dạy."
Ngọc Hư Tử tâm như thiểm điện, lập tức thầm nói: "Phải rồi, ngày đó Tiểu Lôi xâm nhập bế quan thánh địa của Côn Luân phái ta, tự nhiên là đã vụng trộm sao lục Côn Luân phái tuyệt học."
Hắn nhíu mày nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ, làm sao lại có pháp lực như thế? Chẳng lẻ ngươi là yêu tinh gì đó sao?"
Bảo Nhi lắc đầu, ngỡ ngàng nói: "Không biết …… ba ba nói Bảo Nhi quá tham ăn. Cho nên hiện tại mới có thể biến thành như vậy …… râu bạc công công tìm ba ba cáo trạng rất nhiều lần ……,
Ngọc Hư Tử ngỡ ngàng nói: "Ăn?"
"Phải rồi." Bảo Nhi đếm ngón tay: "À, để ta ngẫm lại …… lần trước ta ăn trộm trong vườn của râu bạc công công Mộc Linh Chi, Thất Bảo Phục Linh, Cửu Diệp Tiên Sâm …… a. Lần trước ăn trộm là Ngũ Tâm Bảo Diệp Quả, ăn một hơi bảy quả, gần như làm râu bạc công công tức chết …… ba ba lại đánh đòn râu bạc công công, nói sau này phải coi vườn cho tốt, còn nói Bảo Nhi không thể ăn nhiều, nếu cứ ăn như vậy, pháp lực quá lớn, đạo tâm bất ổn, sẽ gặp phải thiên kiếp ……"
Mỗi danh tự nó nói ra, sắc mặt Ngọc Hư Tử và Phong Cuồng biến đổi một chút. Đến lúc nó nói đến chữ cuối cùng ……
"Thiên kiếp ??" Ngọc Hư Tử hít mạnh một hơi: "Thiên kiếp ? Nó không ngờ đã tu luyện sắp tới cảnh giới thiên kiếp? Khó trách ta không phải đối thủ !"
Bảo Nhi đột nhiên vỗ tay nói: "A ! Ta nhớ tới rồi, lần trước mẹ Diệu Yên cho ta ăn một cái gì gọi là Hóa Vũ Đơn gì đó ……"
"Hóa …… Hóa Vũ …… Hóa Vũ Đơn ……" Ngọc Hư Tử trong lòng quả thực chịu đựng không được. Rốt cuộc ầm một tiếng ngã sấp trên mặt đất, hắn vốn bị một đạo thiểm điện đánh trúng, thân thể đã chống đỡ hết nổi, giờ phút này rốt cuộc ngất đi.
Bảo Nhi "A " một tiếng, ngạc nhiên nói: "Hòa thượng, ngươi làm sao ngất đi ?"
Nó quay đầu nhìn Phong Cuồng , nhíu mày hỏi: "Ê! Mặt trắng, ngươi cũng là ăn trộm sao?"
Phong Cuồng bị ánh mắt thuần khiết của nàng nhìn, trong lòng lại sinh ra vài phần hàn khí, cười khổ nói: "Ta không phải ăn trộm."
Bảo Nhi đảo mắt, tức giận nói: "Mùi trên người ngươi, Bảo Nhi không thích, mau mau ra ngoài ! Bằng không Bảo Nhi sẽ phóng hỏa đốt mông của ngươi đó."
Trong mắt Phong Cuồng hiện lên một chút sát khí, trong lòng biết mình không phải đối thủ của người ta, bất quá không thể tưởng được bên người Tiểu Lôi lại có cao thủ lợi hại như thế, hắn lạnh lùng nói: "Được. Ta đi."
Thổ sứ giả đứng phía sau hắn sớm đã sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn Bảo Nhi, dường như thấy thấy được thứ gì đó rất đáng sợ.
Phong Cuồng biết giờ phút này rất nguy hiểm. Bé gái này cũng không biết là ngốc thật hay là giả ngốc, nhưng đứng ở chỗ này như vậy, không phải biện pháp, đi là hay nhất.
Lại ngay lúc này, thanh âm một thiếu nữ trong nhà vang lên: "Bảo Nhi, đừng cho chúng đi!"
Lập tức Tiểu Thanh từ bên trong đi ra, giữ chặt tay Bảo Nhi, trong lòng thầm kêu may mắn.
Nàng hạ giọng nói: "Bảo Nhi, con làm sao ở chỗ này ?"
Bảo Nhi ngọt ngào cười: "Ba ba lừa Bảo Nhi ngủ, nhưng Bảo Nhi đã sớm tỉnh, chạy xuống đây……"
Tiểu Thanh không nhịn được cười, hạ giọng nói: "Con lại muốn chạy tới thổ địa công công ăn trộm phải không?"
Bảo Nhi trong mắt lộ ra một chút sợ hãi, hạ giọng nói: "Mẹ Tiểu Thanh, mẹ đừng nói cho ba ba, con rốt cuộc không dám nữa."
Tiểu Thanh thở dài: "May mắn có con ở đây, bằng không ta còn không phải đối thủ của tên gia hỏa đó."
Nàng chỉ vào đám Phong Cuồng, nói: "Chế ngự bọn họ, đừng cho cho bọn họ chạy, ta sẽ không nói cho ba ba của con."
Bảo Nhi mặt mày rạng rỡ, hoan hô một tiếng, cầm trường kiếm, quát: "Ê, mặt trắng, ngươi đừng chạy."
Phong Cuồng sắc mặt trầm xuống, âm thầm cắn răng, nhìn chăm chăm Bảo Nhi. Hắn biết của pháp lực mình cùng đối phương khác biệt quá xa, không phải đối thủ của đối phương. Hắn chậm rãi lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: "Muốn lưu lại ta sao?"
Tiểu Thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi tự tiện xông vào nơi này, mưu mô khó lường, một tên cũng đừng hòng bỏ chạy !"
Phong Cuồng đột nhiên cười to hai tiếng, cơ thể trong nháy mắt lay động, nhưng không phóng tới hướng Tiểu Thanh Bảo Nhi, ngược lại một bước chụp lấy Ngọc Hư Tử bên cạnh, quăng hắn về phía Bảo Nhi.
Giờ phút này kiếm phong của Bảo Nhi tỏa sáng kim quang, nhưng thấy Ngọc Hư Tử đối diện bay tới, nếu nó chém xuống, tự nhiên dễ dàng có thể chém hắn thành hai nửa, nhưng nó tuổi còn nhỏ, mặc dù pháp lực cao cường, lại không có bản sự ứng biến, rốt cuộc kêu lên một tiếng, lùi lại một bước.
Tiểu Thanh mặc dù đứng bên cạnh, cũng rút ra một thanh trường kiếm, nhưng Thổ sứ giả bên cạnh lại kêu to một tiếng: "Môn chủ đi nhanh lên !"
Hắn dang hai tay, biến ra hai thanh đại đao, quay về Tiểu Thanh nhào tới.
Cứ như vậy, Phong Cuồng rất nhanh lui về phía sau, cơ thể chợt lóe lên, nhảy vào trong kỳ môn, lui vào trong trận pháp.
Tiểu Thanh một kiếm gạt bỏ song đao của Thổ sứ giả, Bảo Nhi lại đã tránh khỏi Ngọc Hư Tử, đi lên đá một cước vào mông Thổ sứ giả. Nó lại búng ra một chỉ, dùng Định Thân Pháp, chế ngự hắn.
Phong Cuồng sớm đã chạy mất.
Tiểu Thanh dậm chân, vội la lên: "Ta lên lầu duy trì trận pháp, Bảo Nhi, con giữ lấy hai người này!"
Tiểu Thanh chạy về phòng, lại thấy trong gương, Phong Cuồng đã rất nhanh từ cánh cổng chạy ra ngoài.
Phong Cuồng này cực kỳ giảo hoạt, vừa rồi đi theo Ngọc Hư Tử xông vào trận pháp, rõ ràng đã sớm nghĩ tới biện pháp dùng lực phá xảo để Ngọc Hư Tử phá trận, lại chậm chạp không nói. Đợi hai người đem tất cả cửa xông vào, lúc này mới mở miệng nói ra.
Kỳ thật hắn đã sớm âm thầm ghi nhớ đường đi của trận pháp này. Chỉ nghĩ vạn nhất có biến hóa, có thể thoát thân rất nhanh, cố nhiên sau khi hắn tiến trận, đã thuộc đường lui như trong lòng bàn tay, rất nhanh từ cánh cửa gỗ lui về đám mê vụ, xoay hai ba lần, bỏ chạy ra ngoài.
Tiểu Thanh bắt hắn không kịp. Chỉ có thể dậm chân thở dài.
Nàng đột nhiên thấy đăng hỏa của liên hoa đăng bên cạnh Tiểu Lôi có chút ảm đạm, trong lòng kinh hãi, vội vàng chạy tới dùng tam vị chân hỏa, thôi động đăng hỏa. Nàng kiên trì chống đỡ đã lâu, giờ phút này pháp lực trong cơ thể dần dần hao hết, đã có chút duy trì không được. Đột nhiên cảm thấy đăng hỏa đột nhiên rung lên, nàng ghé mắt nhìn lại, liền thấy Bảo Nhi đã tiến đến. Nó hé miệng quay về liên hoa đăng hộc ra một ngụm hỏa diễm, đúng là tam vị chân hỏa.
Tiểu Thanh trong lòng thở phào, ngồi rũ xuống, miễn cưỡng cười nói: "Bảo Nhi ngoan, ngàn vạn lần đừng để đèn tắt nhé con."
Lại nói Phong Cuồng từ trong trận pháp chạy thoát ra, trong lòng khiếp sợ, quả thực không thể tưởng được hôm nay không ngờ có kết quả như thế.
Hắn sợ nữ hài lợi hại trong trang viên đuổi theo mình, không dám bình thản, thi triển toàn thân pháp lực, cấp tốc chạy trốn. Chạy một hồi, phía sau không có truy binh, lúc này mới thoáng yên ổn một chút.
Người trong trang viên quả thực lợi hại. Ngay cả Ngọc Hư Tử cũng không phải là địch thủ, hắn biết mình còn kém rất xa, trong lòng không khỏi bất an. Mặc dù giờ phút này không biết Tiểu Lôi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, nhưng bằng vào Tiểu Lôi bên người có tiểu quái vật lợi hại như vậy, mình cũng còn xa mới có thể đối địch.
Hơn nữa, vừa rồi trong lời nói Bảo Nhi, nói đến nhiều thứ thần kỳ gì đó, làm Phong Cuồng nghe được tâm thần đại loạn.
Không nói đến các tuyệt học lợi hại của Côn Luân, chỉ nói đám kỳ trân dị bảo, đám tiên thảo linh thảo, đối với Ngũ Hành Tông tu hành giả mà nói, cũng là biết trong đó lợi hại. Đám tiên thảo, đều là các thứ mà tu hành giả tầm thường đều mơ tưởng, Bảo Nhi lại không ngờ dường như có thể tùy tiện ăn ……
Có thể tưởng tượng mà biết, "Tiểu Lôi ba ba" của nó rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại ?
Phong Cuồng càng nghĩ trong lòng càng bất an, ngầm hạ quyết tâm, địa phương này mình xem ra tạm thời ly khai. Thế lực Tiểu Lôi như thế, nếu tìm đến mình phiền toái, mình tất nhiên không địch nổi.
Nghĩ đến đây, hắn ngầm quyết định, lập tức trở về triệu tập thủ hạ, ly khai nơi này, tạm thời tránh đối phương.
Hắn chạy vài bước, đột nhiên cơ thể liền cảm thấy một trận đau nhức, té sang một bên.
Hắn ngã trên mặt đất, nửa bên hông chảy ra máu tươi, trong lòng hoảng sợ: "Nguy rồi, bọn họ đến đuổi tận giết tuyệt !"
Phong Cuồng trong lòng ngang ngược, miễn cưỡng quỳ dậy, giờ phút này trường kiếm pháp bảo duy nhất của hắn đã thất lạc, chỉ có thể nắm tay quát: "Muốn lấy tính mệnh của ta thì đến đây đi ! Trong Phong Môn, không có kẻ sợ chết!"
Hắn hét lớn một tiếng, chung quanh lại không có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, cũng không có một bóng người.
Phong Cuồng trong lòng hoài nghi: "Chẳng lẻ là gặp quỷ ? Hay là bọn họ trêu chọc ta ?"
Hắn cắn răng miễn cưỡng đứng dậy, nhưng vừa mới đứng lên, đột nhiên một đạo kim quang ập tới, đánh trúng hai chân hắn, nhất thời Phong Cuồng nặng nề hừ một tiếng, xương chân gãy đoạn, quỵ trên mặt đất, hắn đau đến ngất đi tại chỗ.
Lại nghe thấy một thanh âm lạnh như băng nói: "Ngươi là người nào?"
Phong Cuồng ngẩng đầu liền thấy trước mặt một nữ tử lơ lững giữa không trung.
Nữ tử đẹp như hoa, khuôn mặt lạnh lùng tới cực điểm, đôi mắt cũng là lạnh như băng. Một thân bạch sa, nhẹ nhàng trôi trên không trung, tựa như Quảng Hàn tiên tử.
Phong Cuồng đau đến hai mắt tóe lửa, lại miễn cưỡng nghiến răng nói: "Hừ, làm gì hỏi nhiều, tự mãn ! Muốn giết thì giết cho rồi."
Bạch y nữ tử lại chậm rãi hạ xuống mặt đất, đi đến trước mặt Phong Cuồng, vươn ngón tay như bạch ngọc, nhẹ nhàng điểm tới.
Phong Cuồng kêu thảm thiết một tiếng, trên cánh tay trái lập tức có một huyết động rồi gãy đoạn.
"Ta hỏi ngươi, ngươi phải trả lời !" Bạch y nữ tử lạnh lùng nói.
Phong Cuồng quát to: "Ngươi rốt cuộc là ai !!"
Bạch y nữ tử vốn đã lại đưa lên một ngón tay, nghe vậy lại đột nhiên chậm lại, trong miệng lẩm bẩm nói: "Phải rồi, ta là ai …… ta là ai …… ai, này vấn đề ta cũng nghĩ đã lâu, nhưng lại nghĩ không ra ……
Nàng đột nhiên im bặt, lông mày dựng đứng, quát: "Ta hỏi ngươi, lại không có cho ngươi hỏi ta !"
Nói xong, nàng lại điểm một chỉ.
Phong Cuồng nặng nề hừ một tiếng, cánh tay phải cũng là một huyết động, nhất thời gãy đoạn.
Phong Cuồng nghiến răng nói: "Ngươi là người nào của Tiểu Lôi? Muốn giết thì giết, hành hạ như thế thì có bản sự gì?"
Nữ tử lại đột nhiên nhíu mày, nghiêng đầu lẩm bẩm: "Tiểu Lôi …… Tiểu Lôi …… danh tự này giống như ta từng nghe qua …… nhưng lại nghĩ không ra ……
Trên mặt nàng lộ ra vài phần thống khổ, lông mày nhất thời dựng lên, đột nhiên cả giận nói: "Ngươi hại đầu ta lại đau rồi!"
Nói xong nàng lại điểm tiếp, Phong Cuồng cười khổ một tiếng, lập tức trên ngực có một huyết động, máu tươi phun ra.
"Xem ra hôm nay ta là nhất định chết ở chỗ này …… Phong Cuồng thở dài.
Nữ tử này điên điên khùng khùng, giống như không phải cùng một đám với Tiểu Lôi. Phong Cuồng lại rốt cuộc duy trì không được, nhắm mắt, ngất đi đi.
Nữ tử thấy Phong Cuồng ngất đi, nhíu mày, lại lăng không điểm vài cái trên người hắn.
Ba ba ba ba ……
Phong Cuồng trên người lại thêm vài huyết động, cả người đầy máu, nhưng lại ngất đi.
Này nữ hài nhíu mày, cả giận nói: "Chết sao? Hừ ……"
Nàng không hề để ý đến Phong Cuồng, tiếp tục hướng về phía trước đi vài bước, lại dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, hạ giọng nói: "Tiểu Lôi …… Tiểu Lôi …… danh tự này kỳ quái, …… ai, vừa rồi người này nói Tiểu Lôi là ý tứ gì? Giống như ta và hắn có quan hệ rất lớn …… đáng tiếc hắn chết, cũng không hỏi ra cái gì."
Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn bốn phía, ngạc nhiên nói: "Sao? Ta làm sao tới nơi này? Địa phương này ta đến rồi sao? Ai, làm sao luôn nghĩ không ra ……"
Nàng chậm rãi lắc đầu, bắt đầu bay đi, trong nháy mắt đã bay xa, lại là hướng trang viên bay tới.
Phong Cuồng nằm ở nơi đó, cả người máu tươi trào ra, tính mệnh chỉ còn một chút.
Rốt cuộc ngay lúc này, một đạo kim quang từ xa phóng tới, lạc trên mặt đất, hóa thành hai nhân ảnh.
Một bạch y nữ tử, trong tay cầm trường kiếm, tướng mạo thanh tú, lại lại mang theo vài phần sát khí, bên cạnh là một nam tử mặc kỳ phục, chỉ có một cánh tay, phía sau lưng có một bàn cờ, còn có một hồ lô to lớn.