Nói tới mấy chữ cuối, nàng nhịn không được tăng âm điệu thêm mấy phần, hưng phấn đến mức hai mắt phát sáng.
- Đỉnh Dịch Cân Tẩy Tủy? Lẽ nào chính là một trong Cửu Đỉnh Thiên Hạ, là kiện vương giả chi khí trong Vương Đỉnh kia?
Vẻ mặt Tiếu Tiểu Hiền cũng dại ra.
- Hẳn là đúng rồi. So với ghi chép trong điển tịch giống nhau như đúc a.
Kim Bích Hàm vô cùng kích động.
- Ta cũng nghĩ vậy. Năm đó Bạch Đế luyện chế ra chín đỉnh, trấn áp các
nơi ở Tinh Châu. Đỉnh Dịch Cân Tẩy Tủy này chính là yêu binh để hắn
luyện dược. Khá lắm! Nếu như vậy, ta còn cần phải thu thập Long Tình Quả làm gì nữa? Có đỉnh Dịch Cân Tẩy Tủy này là đủ rồi.
Sở Vân cũng vui mừng kêu lên.
Dịch Cân Tẩy Tủy Đỉnh chính là Đế binh, vốn ở trong tay Bạch Đế.
Năm đó Bạch Đế bồi dưỡng người nối nghiệp, tiêu hao tài lực Tinh Châu, thu
thập vô số thiên tài địa bảo vẫn còn không đủ, lại tiêu hủy vô số yêu
binh, lúc này mới luyện chế ra Thiên hạ cửu đỉnh.
Nó tuy là yêu binh dùng để luyện đan, nhưng lại chỉ có thể luyện chế một loại đan dược duy nhất, đó là Dịch Cân Tẩy Tủy tương.
Hòa loại dược tương này với nước trong sẽ tạo nên nước thuốc. Khi ngâm cơ
thể vào trong đó, có thể từ trong ra ngoài, rất nhanh đề thăng tố chất
thân thể.
Đáng quý nhất là, dược tương này không có tính kháng
thuốc. Cùng loại với thức ăn của trù đan sư, bất kể là ăn nhiều hay ít,
mỗi một lần đều có thể tiến hành đề thăng tố chất thân thể.
-
Thiên hạ cửu đỉnh đã sớm biến mất trong dòng chảy lịch sử, không ngờ
trong bảo tàng truyền thừa của Đa Tình Vương lại có thể gặp được một
kiện. Lại trùng hợp chính là kiện cần thiết nhất. Ha ha ha… Thiên vận
tại ta a!
Sở Vân nhịn không được cười to ba tiếng.
Ba kiện bảo vật trước cũng không khiến Sở Vân động dung như vậy. Chỉ có Dịch
Cân Tẩy Tủy đỉnh mới có khả năng đó. Đây không chỉ bởi vì nó là sản phẩm của Bạch Đế, là thứ độc nhất thiên hạ, mà quan trọng hơn là vì sự xuất
hiện của nó giải quyết vấn đề cấp bách của Sở Vân.
- Còn một hộp báu cuối cùng!
Sở Vân thu hồi Dịch Cân Tẩy Tủy đỉnh, đưa tay cầm lên mục tiêu cuối cùng này.
- Ủa? Bảo hạp này không ngờ bị một tầng vách tường đạo lý nhỏ bảo vệ. Ta
đeo chiếc nhẫn chưởng môn, cũng không thể thông qua được?
Mật
thất truyền thừa của Đa Tình Vương chỉ có năm hộp báu. Trong bốn hộp
trước, không phải yêu vật tuyệt phẩm thì cũng là tiên nang thượng đẳng.
Không khó để tưởng tượng thứ đồ vật bên trong hộp báu thứ năm cuối cùng này,
nhất định là vật chiếm vị trí đặc biệt trong suy nghĩ của Đa Tình Vương.
Đến tột cùng sẽ là cái gì?
Mang theo nghi hoặc và chờ mong, Sở Vân đưa tay về phía hộp báu, lại một lần nữa vấp phải cản trở của vách tường đạo lý.
Bức tường vô hình này bao quanh hộp báu vô cùng vững chắc, ngay cả Sở Vân
có mang chiếc nhẫn chưởng môn cũng không đủ tiêu chuẩn để mở nó.
- Chuyện gì xảy ra?
Sở Vân nhíu mày, xoa xoa bàn tay vừa bị đẩy ngược trở về.
Tình hình này rất cổ quái.
Lẽ nào ý của Đa Tình Vương, vật phẩm trong hộp báu này không phải lưu lại cho hậu nhân của Thần Thâu Môn sao?
Sở Vân nhắm mắt lại, phát ra linh quang triệu hoán, câu thông với vách
tường đạo lý. Rất nhanh, tin tức ẩn chứa trong đó truyền tới đầu hắn.
Hắn lặng lẽ không nói gì, trên mặt hiện ra thần sắc cổ quái.
- Bức tường pháp tắc lưu lại tin tức gì vậy?
Kim Bích Hàm không kiềm chế được hiếu kỳ hỏi.
- Các ngươi tự mình câu thông đi!
Sở Vân lắc đầu, phỏng đoán ý đồ làm như vậy của Đa Tình Vương.
- Bức tường pháp tắc này không thừa nhận chiếc nhẫn chưởng môn, chỉ thừa
nhận nụ hôn thâm tình. Chỉ có hai người yêu nhau sâu đậm, cùng hôn nhau
nồng nàn mới có tư cách thông qua bức tường pháp tắc, lấy ra bảo vật bên trong hộp báu.
Sau khi câu thông, Tiếu Tiểu Hiền liền đọc lên.
- Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, theo tính cách của
Đa Tình Vương, điều này kỳ thực cũng rất bình thương. Hắn là chưởng môn
Thần Thâu Môn, nhưng cũng tự mở ra con đường riêng của mình. Hắn để lại
bốn hộp báu trước là vì bang trợ môn phái, dẫn dắt hậu bối. Còn hộp báu
cuối cùng, chính là vì muốn tìm được đệ tử chân truyền đích thực của
mình.
Kim Bích Hàm trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói.
Sở Vân và Tiếu Tiểu Hiền nghe xong cũng không khỏi gật đầu.
Lời này rất có đạo lý. Có lẽ đúng là như vậy. Một cường giả vương cấp, tìm
kiếm, khai sáng một con đường hoàn toàn mới, mất đi truyền thừa đối với
họ mà nói, là một loại vô cùng tiếc nuối, đối với Tinh Châu cũng là một
tổn thất lớn lao.