Chí Tôn

Chương 137: Q.5 - Chương 137: Bảo tàng phong phú vượt ngoài tưởng tượng (thượng)




Tuy rằng Tiên Thiên Túy Tuyết Đao phẩm chất trác tuyệt, nhưng linh quang thực sự là quá mênh mông. Hầu như là nhiều gấp trăm lần vật cùng cấp. Điểm này khiến Sở Vân vừa thích vừa hận.

Vốn ban đầu linh quang của Sở Vân cũng dư thừa, nhưng từ sau khi cướp đoạt Kiến Mộc của Nhị Lang Thiên Quân, lúc này, đầu đại Kiếp Yêu hơn một trăm vạn năm này hầu như khiến linh quang của Sở Vân đạt đến cực hạn.

Hôm nay, Túy Tuyết Đao đề thăng tu vi lên một chút, linh quang của Sở Vân thực sự đạt đến cực hạn, một chút không gian dư thừa cũng không còn.

- Ài! Nếu trên Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi ra nhiều hơn một chút Long Tình Quả thì tốt rồi. Nếu như vậy ta có thể lợi dụng linh quang của Đông Dâm để tiến thêm một bước đột phá.

Sở Vân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chuyển sự chú ý sang vách tường đạo lý ở trước mặt.

Đa Tình Vương một đời thiên kiêu, thời đại sủng nhi, bảo tàng của hắn, không biết có cái gì?

Sở Vân phát ra linh quang triệu hoán, câu thông với vách tường đạo lý, rất nhanh đã thu được tin tức trong đó.

Phương pháp có thể thông qua vách tường đạo lý ở đây để tiến nhập vào trong có hai cách. Người thỏa mãn một trong hai cách đó là có thể thông qua.

Sở Vân lấy ra chiếc nhẫn chưởng môn Thần Thâu Môn, đeo lên ngón cái, cẩn thận từng li từng tí tiến về phía trước, một đường thông suốt.

Tiếu Tiểu Hiền, Kim Bích Hàm cũng là người trong Thần Thâu môn, theo sát phía sau hắn, cũng không gặp trở ngại gì.

Đi trên mặt đất không bao lâu, liền thấy một cánh cửa đá. Cửa đá tạo hình tinh mỹ xa hoa, trên cánh cửa có khắc vô số nữ tử, uyển chuyển nhảy múa, khuôn mặt như thiên sứ, vóc người như quỷ mị. Một cỗ khí chất tình dục lả lướt nhất thời ập vào mặt.

Sau khi chiếc nhẫn chưởng môn thông qua vách tường đạo lý, vẫn lóe lên ánh sáng màu xanh biếc.

Sở Vân mang nó, thử đẩy cửa, cánh cửa dường như không có trọng lượng, bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Một gian mật thất liền hiện ra trước mặt ba người.

Mật thất không lớn, chỉ dài khoảng hai mươi bước, rộng mười lăm bước. Chính giữa mật thất có một cái bàn sắt, trên bàn lẳng lặng đặt năm cái hộp báu không lớn không nhỏ.

Sở Vân thử sờ lên hộp báu thứ nhất, chiếc nhẫn chưởng môn nhất thời sáng ngời.

Hộp báu mở ra, bên trong đặt một quả trứng yêu thú.

Quả trứng này to cỡ cái bát, toàn thân màu tím đậm. Bề ngoài trứng mượt mà, quả thực giống như quả cầu hình tròn. Bề mặt vỏ trứng sáng bóng trơn mượt vô cùng, lóng lánh một vầng ánh sáng.

- Đây lẽ nào là trứng Lục Dục Tâm Ma Hạt?

Kim Bích Hàm suy đoán nói.

Tiếu Tiểu Hiền lại trở nên kích động:

- Đây không phải là trứng Lục Dục Tâm Ma Hạt mà là trứng Tử Chuy Quy. Ta đã từng tổn hao một đoạn thời gian tìm kiếm tung tích của nó. Đáng tiếc không thu hoạch được gì. Không ngờ ở đây lại có một quả.

- Không sai! Đây chính là trứng yêu thú Tử Chuy Quy.

Sở Vân cũng nhận ra:

- Loại yêu thú này, tạo hình tương đối kỳ lạ. Đầu rùa. Đầu rùa giống như cái chùy đồng, cơ hồ có mang hai phần kích cỡ khác nhau. Nó có đạo pháp thiên phú, tên là Tử Đầu Bức Điện Chuy, là trọng khí công thành đệ nhất thiên hạ.

- Quan trọng nhất là, linh khí của nó cải tạo thân thể rất hiệu quả, nhằm vào mỗi bộ vị của nam nhân vô cùng xuất sắc. Hắc hắc hắc…

Tiếu Tiểu Hiền cười rộ lên, dáng dấp vô cùng hèn mọn.

- Hừ! Ta nhớ ra rồi. Dâm tặc có tam bảo, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Dưới tam bảo, Tử Quy Chuy đứng hàng đầu.

Lông mày Kim Bích Hàm khẽ nhăn lại, hừ một tiếng, hung hăng liếc mắt nhìn Tiếu Tiểu Hiền.

Tiếu Tiểu Hiền lập tức không dám cười nữa. Trong lòng hắn thầm ca thán: “Rõ ràng trong tay chưởng môn sở hữu hai kiện chí bảo của dâm tặc, vì sao Kim Bích

Hàm ngươi lại làm như không thấy, ngược lại lại nhằm vào ta. Ta chỉ bất quá cười hai tiếng thôi mà. Ai, thực sự là đồng nghiệp bất đồng mệnh a.”

Sở Vân bất đắc dĩ lắc đầu:

- Tiểu Hiền, nếu ngươi muốn, vậy thì cho ngươi đi. Cố gắng nuôi dưỡng cho tốt!

- Dạ, chưởng môn!

Tiếu Tiểu Hiền nhất thời ném phăng sự buồn bã, hối tiếc vừa rồi, cảm động nước mắt lưng tròng, nghĩ mình đi theo Sở Vân, chính là sự lựa chọn chuẩn xác nhất.

Sở Vân lại mở hộp báu thứ hai.

Một tiên nang màu phấn hồng lẳng lặng nằm bên trong hộp.

Sở Vân ngây ra một lúc, tinh mang trong mắt chợt bùng lên – Đây không ngờ là một tiên nang thượng đẳng.

Đây thực sự là quá quý hiếm!

Từ khi hắn sống lại đến nay, cũng chỉ thấy được bốn tiên nang thượng đẳng.

Cái thứ nhất vốn thuộc về Tinh Hải Long Cung của Hải Long Vương, cái thứ hai là Sưu Thần Cung của Thổ Hành Thần Sưu, cái thứ ba là Khu rừng vô tận của Vạn Thú Vương, cái thứ tư là Long Môn thế giới của Du Hoàng.

Những thứ này đều là tiên nang thượng đẳng. Trong đó, Long Môn thế giới là xuất sắc nhất, có tám tầng, mỗi một tầng đều xuất sắc hơn so với ba cái kia.

Trong số bốn vật này, Sưu Thần Cung đã triệt để bị hủy hoại, vô cùng đáng tiếc. Khu rừng vô tận, Long Môn thế giới đều đã được mở ra, dung hợp thiên địa, hình thành tiểu thế giới. Tuy rằng vẫn còn tồn tại, nhưng không thể di chuyển được nữa.

Sở Vân chân chính có được cũng chỉ có tiên nang thứ nhất Tinh Hải Long cung. Ngoài cái đó ra, hắn còn có hai phó nang. Tiên nang Hoa Điền Sai nuôi trồng yêu thực, và tiên nang Hoành Kim Thiên Quang chuyên chở yêu binh.

Hắn cũng đã từng có một cái binh khí phổ Bạch Tiểu Thánh, là một loại tiên nang khác, chỉ là sau một lần chiến đấu, để ẩn giấu thủ đoạn công kích, đã trực tiếp dùng yêu kiếm trong đó, thôi phát Đại Kiếm Bộc đạo pháp, làm hư hao mất.

Tiên nang trung, hạ đẳng, chỉ có thể chuyên chở yêu vật. Thế nhưng, tiên nang thượng đẳng lại có thể chuyên chở một ít tạp vật khác, ví dụ như thạch tệ, đan dược…

Tiên nang bậc trung cũng đã là vô giá, ngàn vàng khó được. Tiên nang thượng đẳng, trên thị trường căn bản là không có lưu thông. Người bình thường cả đời cũng chưa hẳn có thể thấy qua một cái tiên nang thượng đẳng.

Đông Dâm là lão tiền bối cường giả Quân cấp, ngang dọc mấy trăm năm, thế nhưng trên người hắn cũng chỉ có được ba cái tiên nang trung đẳng. Trong số cường giả Vương cấp, mười người, vị tất có một người có được tiên nang thượng đẳng. Thế nhưng, trên Vương, tức là cường giả Đế Hoàng cấp, mỗi người đều có một tiên

nang thượng đẳng.

Tiên nang thượng đẳng của Dạ Đế tên là “Dạ Mạc” (Màn Đêm), chính là một tiên nang thượng đẳng đại danh đỉnh đỉnh. Đáng tiếc, khi tại thành Dạ Đế, Tiếu Tiểu Hiền không thể lấy được.

Bởi vậy có thể thấy được, một kiện tiên nang thượng đẳng trân quý cỡ nào.

Sở Vân cố kìm nén tâm tình kích động, lấy tiên nang bên trong hộp báu ra. Trên tay nhất thời truyền đến cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, như bông như lụa.

Không gian trong này sẽ có bao nhiêu? Có bố cục gì? Bên trong trống không hay là có chứa yêu vật?

Sở Vân rất muốn lập tức mở ra kiểm tra một phen, thế nhưng không được.

Tiên nang cũng là một loại yêu binh, tuy rằng nhu cầu linh quang ít hơn, nhưng linh quang của Sở Vân cũng đã đến cực hạn rồi.

Không có cách nào, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời thu tiên nang vào trong người, gác lại sau này sẽ kiểm tra.

Hắn tiếp tục mở hộp báu thứ ba.

Lại là một quả trứng yêu thú.

- Lục Dục Tâm Ma Hạt.

Sở Vân một câu nói thẳng ra luôn. Trứng yêu thú này rất không tầm thường, Trứng yêu thú tuyệt phẩm thường thường nội liễm, nhưng nó lại tản ra linh quang thai động.

Ánh sáng màu lục luân phiên xuất hiện, lúc sáng lúc tối, rất là bất phàm. Đồng thời cùng với mỗi một lần nhấp nháy, Sở Vân liền cảm thấy tâm cảnh bất ổn, xuất hiện cảm xúc không thể giải thích nổi.

- Nếu có thể bồi dưỡng tốt yêu thú này, chưa chắc đã không thể khắc chế được Ngọc Thanh Tâm Liên của Nhị Lang Thiên Quân!

Trong lòng Sở Vân vô cùng vui vẻ, thu trứng yêu thú này lại, tiếp tục mở hộp báu thứ tư.

Đây là một kiện yêu binh, một cái tiểu đỉnh.

Tiểu đỉnh này chỉ nhỏ cỡ lòng bàn tay, miệng đỉnh hình tròn, cũng không phải là đỉnh vuông. Bên cạnh đỉnh có hai tai, đỉnh có ba chân. Toàn thân đều làm bằng đồng xanh, đã bị phong ấn để bảo tồn, không thấy rõ tu vi.

Sở Vân lấy nó ra, cảm thấy tiểu đỉnh cũng không nặng. Xoay sang một góc khác, hắn lại có phát hiện mới.

Chỉ thấy xung quanh tiểu đỉnh, có bốn chữ ngay ngắn được khắc theo phong cách cổ xưa.

- Cân… Tẩy… Tủy… Dịch…

Hắn xoay đỉnh một vòng, lần lượt đọc ra bốn chữ này.

- Cân tẩy tủy dịch? Đây là ý nghĩ gì?

Tiếu Tiểu Hiền nghi hoặc không giải thích được.

Kim Bích Hàm cũng nhíu mày. Nàng cảm giác bốn chữ này tựa hồ đã từng xem qua trên điển tịch nào đó.

Bỗng nhiên, linh quang của nàng chợt lóe, duyên dáng kêu to một tiếng:

- Đây không phải là Cân Tẩy Tủy Dịch, mà là “Dịch Cân Tẩy Tủy”. Trời ạ! Đây chính là đỉnh Dịch Cân Tẩy Tủy đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử Tinh Châu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.