- Đến! Đến! Đến! Đều nếm thử Lưu Hà Động Chân Tửu do ta chưng cất xem. Ha ha ha…
Tửu Hào Vương cười, rất là nhiệt tình.
Lập tức có hạ nhân bưng từng vò rượu bước tới bên cạnh từng người, nghiêng vò đổ ra từng bát rượu.
Tửu Hào Vương uống rượu, chưa bao giờ dùng chén, tất cả đều là dùng bát.
Rượu này kỳ diệu đến cực điểm, tổng cộng đổ ra vừa vặn mười bát trên bàn,
bốn phía lập tức sáng bừng lên, muôn hồng ngàn tía, vô cùng xán lạn.
Hơn nữa mùi vị của rượu này thanh nhã tinh thuần, liên miên mềm mại, nhất
thời khiến tâm thần mọi người thoải mái, thần thanh khí sảng.
Tiểu Phi Yến đã sớm nóng lòng muốn thử, là người đầu tiên nâng bát rượu lên, cẩn thận uống một ngụm, lập tức hai mắt sáng bừng, yêu kiều kêu lên:
- Tốt! Tốt! Rượu ngon! Giống như là nước trái cây vậy.
Lại uống thêm một ngụm, dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, tán thưởng nói:
- Chỉ là, so với nước trái cây còn thơm hơn.
Thiếu nữ ngây thơ rực rỡ, bộ dáng hoạt bát khả ái, lập tức khiến mọi người
cảm thấy thoải mái, đều nâng bát rượu lên uống một ngụm.
- Không sai! Rượu ngon!
- Thực sự là rượu ngon!
Mọi người đều tán thưởng!
- Ừ! Đúng là mùi vị thơm ngát đặc biệt.
Ngay cả Vạn Độc Vương cũng nhẹ khen một tiếng, chợt lại không quên dịu dàng căn dặn thiếu nữ áo đen một tiếng:
- Cháu gái ngoan, uống ít một chút. Cái này không thể xem như nước trái cây, là rượu, dễ say lòng người.
- Dạ!
Thiếu nữ áo đen vốn đã khẽ nhấp một ngụm, vừa định uống thêm lần nữa, nghe bà nói như vậy nhất thời ngoan ngoãn đặt bát rượu xuống.
Sở Vân thấy một màn này, trong lòng cũng kỳ quái.
Trong ký ức của hắn, Vạn Độc Vương cho tới khi chết đều là cô độc, vì sao hiện nay lại có thêm một người cháu gái?
Cháu gái này, tuy rằng không thấy diện mạo của nàng, nhưng tính tình nhu
thuận thiện lương, là một cô gái ngoan ngoãn. Khó có thể tưởng tượng
được nàng lại là cháu gái của Vạn Độc Vương. Tính cách của nàng và nãi
nãi hoàn toàn là một trời một vực.
Còn đang nghi hoặc, Tiếu Tiểu Hiền đã ngẩn mặt ra, đưa bát rượu hươ hươ trước mặt thiếu nữ, cười hì hì nói:
- Hắc hắc, tiểu muội muội, nếu muội không uống, để ca ca uống thay muội đi nha.
- Làm càn! Còn không lui ra cho ta!
Sắc mặt Sở Vân trầm xuống, đột nhiên quát một tiếng.
- Dạ, chưởng môn.
Tiếu Tiểu Hiền đành phải thu tay, cười khan một tiếng, trở lại chỗ ngồi.
Một màn này khiến Tửu Hào Vương hết sức kinh ngạc:
- Nếu như ta không nhìn lầm, vị thiếu niên này hắn chính là một trong tứ
đại dâm tặc Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền phải không? Sao lại xưng hô Sở Vân
là chưởng môn?
Tiếu Tiểu Hiền so với Sở Vân còn thành danh sớm
hơn, cũng là nhân vật nhân tài kiệt xuất trong lớp đồng lứa. Vốn Tửu Hào Vương chỉ cho rằng hắn và Sở Vân là bằng
hữu, cùng kết bạn mà đi. Thật không ngờ, nhìn tình cảnh này, cư nhiên lại chịu tiết chế cùng lãnh đạo của Sở Vân.
- Việc này nói ra rất dài dòng. Tửu Hào Vương đại nhân, ngài có thể nhận ra tín vật chưởng môn này không?
Sở Vân nói xong lấy tín vật chưởng môn Thần Thâu môn đặt lên trên bàn.
Tửu Hào Vương nhìn thoáng qua, lập tức nói:
- Đây quả là tín vật chưởng môn đại biểu cho thế lực du hiệp thượng đẳng. Năm đó, Du Hoàng có cảm giác đại nạn giáng xuống, liền đem Long Môn
tiên nang của bản
thân giải phóng hoàn toàn, biến thành Long Môn thế giới, dùng để truyền thừa y bát của mình.
- Thời kỳ thượng cổ, nhóm người may mắn đầu tiên đi thám hiểm tới Long
Môn thế giới. Tại Thanh Ngưu đại hạp cốc, thu được mấy chục chiếc nhẫn
chưởng môn. Bên trong những chiếc nhẫn chưởng môn này, đều chứa đựng tin tức đầu tiên, ghi lại động tiên năm đó Du Hoàng chu du Tinh Châu thám
hiểm phát hiện được.
- Khi đó, thiên địa mới sinh, loài người yếu đuối, Ngự Yêu sư vừa mới phát triển, số lượng cực nhỏ. Các loại yêu vật hoành hành, đồng thời địa thế hiểm trở đáng sợ, thiên nhiên khắc
nghiệt. Du Hoàng thám hiểm, mỗi khi phát hiện một hiểm cảnh mật địa,
liền thi triển thủ đoạn vô thượng, cải tạo thành động tiên, thích hợp
cho con người sinh sống. Cũng ở bên trong, lưu lại một ít tài phú, hoặc
là đạo pháp ngọc giản, hoặc trứng yêu thú, hạt giống yêu thực…v.v…
- Khi Du Hoàng ngã xuống, đám người may mắn đầu tiên tại Long Môn thế
giới đoạt được chiếc nhẫn chưởng môn. Thông qua tin tức bên trong chiếc
nhẫn, tìm được động tiên, lại mượn số tài phú bên trong, dựa theo yêu
cầu trong chiếc nhẫn chưởng môn, thành lập môn phái Du hiệp. Đây là thế
lực du hiệp đầu tiên trên Tinh Châu.
- Sau đó, Long môn thế giới, cứ cách mỗi tám năm lại mở ra một lần. Trong số đám người may mắn đầu
tiên đó, đại đa số đều mang theo thuộc hạ một lần nữa bí mật tìm đến nơi đây, lại tiếp tục mang đi thêm càng nhiều nhẫn chưởng môn. Du hiệp phát cứ như vậy sinh sôi nảy nở, từ đại địa Tinh Châu truyền bá a bên ngoài. Dần dần, bí mật của Long Môn thế giới cũng để lộ phong thanh, càng ngày càng có nhiều người tiến vào Long Môn thế giới, thu nhặt những chiếc
nhẫn chưởng môn.
- Đây là truyền thừa của Du Hoàng. Truyền thừa
Vương giả bình thường cũng chỉ có thể giúp ích cho một người, mà ơn
trạch của hắn lại trải rộng ra toàn bộ Tinh Châu.
Nhân loại có thể phát triển lớn mạnh đến trình độ như hiện tại, công lao lớn nhất thuộc về Du hoàng.
Sở Vân không ngờ rằng, mình chỉ lấy ra chiếc nhẫn chưởng môn của Thần Thâu Môn, lại thoáng cái khiến Tửu Hào Vương nói nhiều như vậy.
Những điển cố này, hắn đương nhiên đã sớm biết được. Ngay cả tiểu cô nương
như Phi Yến cũng đã sớm nghe nói qua. Trên thực tế, toàn bộ Tinh Châu
đều nghe đến thuộc lòng.
Trong sự phát triển của nhân loại, Tam Hoàng Tứ Đế, là những người có cống hiến to lớn.
Bọn họ lấy lực lượng cá nhân, thúc đẩy sự phồn vinh, hưng thịnh của cả loài người.
Bất quá, làm người ta không ngờ chính là, cháu gái của Vạn Độc Vương tựa hồ không hiểu rõ lắm, kinh ngạc chỉ vào chiếc nhẫn chưởng môn, dịu dàng
nói:
- Đây là chiếc nhẫn chưởng môn do Du hoàng luyện chế sao? Có thể cho ta xem một chút hay không…
Trong lòng Sở Vân khẽ động, thầm nghĩ thì ra là thế. Tửu Hào Vương sở dĩ giải thích dài dòng như vậy, xem ra là đặc biệt nói cho vị thiếu nữ áo đen
thần bí này nghe.
Cháu gái của Vạn Độc Vương, Sở Vân chưa bao giờ biết có một người như vậy tồn tại.
Trong trí nhớ kiếp trước của hắn cũng không có tin tức này.
Lẽ nào hắn sống lại, đã cải biến quỹ tích của một số sự việc? Hay là kiếp
trước cấp độ của hắn quá thấp, không thể tiếp xúc tới được những bí mật
cao tầng này. Mặc kệ nói như thế nào, Tửu Hào Vương tựa hồ là biết một
chút lai lịch của thiếu nữ áo đen này.
Ý tưởng trong đầu chợt lóe, Sở Vân vừa tự phỏng đoán, vừa mỉm cười, ngón tay giữa cong lên, đưa chiếc nhẫn cho thiếu nữ áo đen.
- Đương nhiên có thể.
Hắn ôn nhu nói. Vạn Độc Vương tựa hồ rất chiếu cố mình, Sở Vân đối với thiếu nữ áo đen tất nhiên cũng là có qua có lại.
- Cảm ơn!
Thiếu nữ nhẹ giọng nói lời cảm tạ, vội vã vươn bàn tay nhỏ bé tiếp nhận chiếc nhẫn. Trường bào màu đen trên người nàng càng khiến cho da thịt nàng
nổi bật trắng
như tuyết. Đôi tay nhỏ bé của nàng không chịu nổi
nặng nhọc, tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, vừa duỗi ra liền hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người.
- Đây tuyệt đối là thiếu nữ mỹ lệ xuất chúng.
Nhất thời, trong lòng mọi người đều mơ hồ hiện lên suy nghĩ như vậy.
Thiếu nữ áo đen cẩn thận từng li từng tí đưa ngón giữa tới trước mặt, tỉ mỉ quan sát.
Chiếc nhẫn như ngọc bích, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng lóng lánh chói
lọi. Chiếc nhẫn không che giấu được những chỗ sứt mẻ, hiện ra rất nhiều
vết xước như mài giũa, hiển nhiên là đã trải qua rất nhiền năm tháng
tang thương.
- Thần, Thâu, Môn?
Thiếu nữ áo đen nhẹ giọng lẩm bẩm. Nàng bỗng nhiên phát hiện trên chiếc nhẫn ngọc bích có ba chữ như ẩn như hiện.
- Ừ. Đây là chiếc nhẫn chưởng môn của Thần Thâu môn.
Nhất thời, bất kể là Tửu Hào Vương hay Vạn Độc Vương đều không nhịn được ghé mắt nhìn qua.
Sở Vân cười khẽ một tiếng, sau đó thu lại chiếc nhẫn, đơn giản kể qua một
lượt chuyện cùng Tiếu Tiểu Hiền không đánh không quen biết.
- Thì ra là thế.
Tửu Hào Vương cười ha ha:
- Đây là duyên phận của hai người các ngươi. Tiếu Tiểu Hiền, ta thực
không có nhìn lầm ngươi, có nguyên tắc, là một nam nhân tốt.
Hắn tán thưởng chuyện Tiếu Tiểu Hiền trộm lại chiếc nhẫn, đồng thời cũng đả kích khí phách của Sở Vân một chút.
Nhận được sự khích lệ của Tửu Hào Vương, Tiếu Tiểu Hiền có cảm giác được yêu mà sợ.
Tửu Hào Vương lại xua xua tay nói:
- Con người của ta thích nhất là kết giao hào kiệt ngũ hồ tứ hải. Cái gì
là hào kiệt đích thực? Chính là chân tình, không dối trá, không khoe
khoang khoác lác. Tiếu Tiểu Hiền ngươi từ khi xuất đạo đến nay, chính là thật tình triển lộ, không hề giấu giếm, một đường thẳng tiến tới cùng.
Mặc cho người ngoài bàn luận, chỉ đi con đường của mình. Đây là dũng
khí. Nhiều nam nhân tu vi cao thâm hơn ngươi, lại lo trước tính sau, bận tâm thanh danh, đều là hạng ngụy quân tử. Tửu Hào Vương ta khinh thường nhất là loại người này.
- Một đường thẳng tiến tới cùng…
Mọi người nhất thời im lặng. Đây là khích lệ sao? Như thế nào lại không có cảm giác như vậy!
Chỉ là Tiếu Tiểu Hiền cũng rất hưng phấn, cho rằng đây là khích lệ, vẻ mặt
kích động đỏ bừng, không khỏi đứng dậy, xoa xoa tay nói:
- Không
dối gạt Tửu Hào Vương đại nhân, ta vẫn đều cho rằng, nam nhi sống không
thẹn với lương tâm, tiêu sái tự do, không bị câu thúc, cho nên đã làm
như vậy. Ta từ nhỏ đọc thuộc sử sách, tổng kết ra bí quyết thành công.
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút:
- Bí quyết thành công, có hai tiêu chuẩn. Thứ nhất chính là kiên trì, thứ hai là không biết xấu hổ.
- Tốt! Nói rất hay! Ngôn ngữ đơn giản, nhưng ý nghĩa sâu xa tinh tế. Bao
nhiêu sự tình trên thế gian này, đều vô duyên vô cớ thất bại trong gang
tấc, bao nhiêu hào kiệt đều tiêu ma sống uổng, hao phí thiên tư, tất cả
đều là vì thiếu đi hai thứ “kiên trì” và “không biết xấu hổ” này. Điều
này tuy rằng thô tục, nhưng lại hết sức chí lý. Các triều đại kiêu hùng, đều là không biết xấu hổ. Năm đó, Giang Hán vương bị địch nhân uy hiếp, muốn nấu thịt phụ mẫu hắn, hắn còn cười nói phần cho hắn một chén canh. Không biết xấu hổ đến cực điểm, nhưng lại có thể sáng lập ra Giang Hán
quốc.