Vạn Độc Vương tung “Vạn Hương Yên”, yên khí lượn lờ bay lên giữa không trung, chiếu lại cảnh tượng chiến đấu.
Sở Vân thầm kêu một tiếng không xong!
Tuy rằng lúc này hắn đã biết hai vị vương giả đều một mực quan tâm tới trận chiến này. Thế nhưng thật không ngờ, Vạn Độc Vương cư nhiên còn có thủ
đoạn này, một lần nữa chiếu lại tất cả hình ảnh.
Trong tay hắn có rất nhiều trọng bảo không thể để lộ ra ngoài. Thông Linh Xà, Tiểu Bao
Tử, còn có Cực Nhạc Hoàn Hỷ Thuyền. Nếu bộc lộ ra, chắc chắn sẽ có một
hồi phiền toái không nhỏ.
Hắn nhìn về phía Vạn Độc Vương, rất
muốn nói vị cường giả Vương Cấp này thu hồi “Vọng Hương Yên”, thế nhưng
lại cố kỵ tính tình quái dị của nàng.
- Tiểu tử kia, không nên
nhìn ta như vậy. Muốn giải quyết hãm hại của đối phương, phải dùng biện
pháp thẳng thắn dứt khoát này. Ngươi nên cảm tạ lão thân đây đi.
Thanh âm của Vạn Độc Vương trực tiếp từ trong đáy lòng Sở Vân vang lên.
Thủ đoạn của vương giả quả thật là bất tận.
Đương nhiên, suy nghĩ của Vạn Độc Vương tuyệt không dừng lại ở những thứ này.
Nàng phải công bố chân tướng sự việc cho mọi người, nâng Sở Vân lên vị trí
thượng đẳng… Trong mắt nàng, chỉ có địa vị như vậy mới miễn cưỡng xứng
đôi với
cháu gái bảo bối của nàng.
Sở Vân bắt đầu trấn
định lại. Hắn đang suy nghĩ: Nghe khẩu khí của Vạn Độc Vương cũng không
phải là muốn làm khó ta. Nếu là giúp ta, quay lại cảnh tượng chiến đấu.
Lẽ nào là…
Hai mắt nhìn chằm chằm vào “Vọng Hương Yên”, tâm tình dần dần được thả lỏng.
Các Tiên Phi đều xuất hiện dưới dạng hình người, chỉ cần bản thân Cực Nhạc
Hoan Hỷ Thuyền, không lộ diện sẽ không ai liên tưởng đến nơi này.
Tiểu Bao Tử cũng không có trực tiếp xuất hiện. Về phần Thông Linh Xà, trừ
phi biến thành hình người, mới có thể hóa thân thành nữ tử quyến rũ xinh đẹp, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Mà Sở Vân vì để nó phát huy ra toàn bộ lực lượng, triệu hồi ra nguyên hình của nó.
Bản thân Thông Linh Xà chính là trong suốt, lại bị cây cỏ khắp bầu trời che đậy, bên trong Vọng Hương Yên cũng chưa chắc đã nhìn rõ.
Về phần giai đoạn cuối cùng, Kiến Mộc bị Sở Vân đoạt lấy, chỉ khiến mọi người
kinh hô một trận, lại chưa tạo thành bao nhiêu chấn động.
Dù sao
từ hình ảnh trên cũng nhìn không ra, Kiến Mộc từ nay về sau đổi chủ. Mọi người chỉ nghĩ, Kiến Mộc đã hoàn toàn bị trấn áp mà thôi.
Hiệu quả tạo thành tuy rằng không nhiều lắm nhưng tại Ngự Yêu giới cũng không phải là hiếm thấy.
Giống như Trấn Yêu tháp của Sở Vân, còn có “Khổn Tiên Thằng”, Ngũ Chỉ sơn…
Nổi tiếng xa gần cũng đều có hiệu quả như vậy.
Mà ngay cả hai vị Vương giả cũng bị khiến cho mơ mơ hồ hồ. Biết được bí mật này chỉ có hai người Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân.
Tuy nhiên, may mắn cho Sở Vân chính là, Nhị Lang Thiên Quân chứng kiến một
màn cuối cùng này, toàn thân chấn động, sau đó quay lại nhìn Sở Vân thật sâu, nhưng vẫn chưa công bố bí mật này.
- Thì ra là thế. Không
ngờ lại là Thông Linh Xà. Cư nhiên là Thông Linh Xà! Ta biết, yêu thú
được ghi chép trong sách cổ, hiện tại rõ ràng là đang thực sự tồn tại.
Linh quang hắn chợt lóe, rốt cục phá tan lớp sương mù dày đặc, suy đoán chân tướng sự việc.
Nếu không nghĩ đến điểm này, hắn có lẽ sẽ căn cứ vào nghi hoặc của mình,
công bố bí mật này ra, tiếp thu ý kiến quần chúng, lôi thủ đoạn thần bí
của Sở Vân ra ngoài ánh sáng. Thế nhưng hiện tại, sau khi biết bí mật
này, hắn ngược lại quyết định bảo vệ bí mật tới cùng.
- Tồn tại
của Thông Linh xà, nếu thực sự truyền ra bên ngoài, hấp thu vô số ánh
mắt nhất định sẽ khiến thiên hạ đại động, vô số người tranh đoạt. Ngay
cả Vương giả đều phải động tâm, vậy sẽ làm mất đi một phần cơ hội của
ta. Sở Vân, ngươi chờ đó! Kiến Mộc tạm thời ở trong tay ngươi, tạm thời
để ngươi bảo hộ đi. Một ngày nào đó, ta không chỉ lấy lại Kiến Mộc, còn
phải cướp đi cả Thông Linh Xà của ngươi.
“Hắn vậy mà không công
bố ra bí mật Kiến Mộc đổi chủ, xem ra là đoán được chân tướng tồn tại
của Thông Linh Xà… Hắn chủ động giữ kín bí mật này, là muốn cướp đi
Thông Linh xà của ta sao? Đúng là si tâm vọng tưởng.”
Ý niệm
trong đầu Sở Vân vừa chuyển liền liên tưởng đến rất nhiều thứ. Hắn nhìn
về phía Nhị Lang Thiên Quân, ánh mắt hai người giao phong giữa không
trung, dây dưa không dứt.
“Người trước mặt ta, chính là đại địch
suốt đời của ta. Không chỉ có thực lực, còn có số mệnh gia tăng, tâm chí kiên định sắt thép, cũng không phải đánh một trận có thể diệt trừ. Cần
phải qua nhiều lần giao phong, tiêu hao sinh mệnh lực, phá tan ý chí
chiến đấu, lần lượt tích lũy ưu thế, mới có thể giết chết đối phương.”
Suy nghĩ tương tự trong đầu nhất thời khiến cảm xúc hai người dâng lên.
…
- Đến! Đến! Đến! Đây chính là rượu Lưu Hà Động Chân, ẩn chứa nguyên khí
ngũ hành, điều trị tâm can tỳ tràng. Uống mấy ngụm, rất có lợi đối với
thân thể.
Tửu Hào Vương mở nắp vò rượu vốn được phong kín mít, nhất thời ánh sáng ngũ sắc rực lên, từ sâu trong vò rượu nhộn nhạo bay ra.
Đồng thời, một mùi rượu thơm nồng nàn cũng tràn ngập xung quanh, khiến trong không khí đều ẩn chứa hương vị say lòng người.
Khách sạn Long Môn phân chia các phòng thành hạ đẳng, trung đẳng và thượng
đẳng. Mà lúc này, chính giữa khách sạn Long Môn có một phòng khách tuyệt phẩm duy nhất.
Sau khi Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân đánh một
trận đã được Tửu Hào Vương mời đến đây dự tiệc. Theo hộ tống còn có ba
vị Môn chủ của Yên Chi môn, cùng với năm người Kim Bích Hàm, Tiếu Tiểu
Hiền.
Đây là một tiểu thế giới.
Trời xanh vạn dặm, ánh
dương quang chiếu rọi khắp nơi. Núi xanh bao bọc quanh hồ, trong hồ có
Chu lâu, rường cột chậm trổ. Sóng xanh lăn tăn trong làn nước, từng đàn
cá bơi lội tung tăng. Xa xa, chim oanh lượn vòng, tiếng hót líu lo.
Một đám người bên trong lầu các, nhìn xuyên qua cửa sổ mở rộng, thưởng thức cảnh núi sông tươi đẹp. Gió nhẹ mang theo hơi ẩm ướt mát lạnh, khoan
khoái truyền tới phả vào mặt.
Đồng thời, các loại cao lương mỹ vị, hương sắc cuốn hút được tôi tới mang lên liền mạch như nước chảy.
Chỉ là hiện tại, sự chú ý của mọi người đều bị Lưu Hà Động Chân tửu do Tửu Hào Vương bưng lên thu hút.
Tửu Hào Vương, Tửu Hào Vương, danh xưng của Ngự Yêu sư này, đủ để nói rõ phong cách của hắn.
Hắn lấy hảo tửu trứ danh, tính cách phóng khoáng, thường thường tiêu tiền
như nước, thích kết giao hào kiệt các nơi, bằng hữu trải khắp ngũ hồ tứ
hải.
Yêu binh chủ lực của hắn, không phải cái gì khác mà là một
vạc rượu lớn như một tòa núi nhỏ, tên là Sơn Hà Tuế Nguyệt Đại Tửu Hang. Kiếp Yêu tu vi gần nghìn vạn năm, công phòng thống nhất, khí nuốt nhật
nguyệt.
Đồng thời có thể dùng thời gian thuộc tính, còn có thể
cất rượu, phụ trợ tu hành, cùng một loại với Kiến Mộc, là kiểu yêu vật
nửa toàn năng.