- Cứu ta!
Sau một khắc, hắn liền hô lớn.
- Hả... Cái gì?
Tể tướng Thiết Sơn ngây ngẩn cả người. Bạch Toa Toa cùng thế lực của ba
phía cũng kinh ngạc tới mức há hốc mồm. Họ còn cho rằng mình
mới nghe nhầm.
- Thượng Quan Phong Dạ, ai cũng không cứu được ngươi!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một bóng người từ trên trời từ từ
hạ xuống! Ánh đao sáng như tuyết nhoáng lên. Trong nháy mắt toàn
không gian trắng toát!
Nói thì chậm, nhưng thực tế rất nhanh!
Người ở phía sau giống như tia chớp, đuổi theo Thượng Quan Phong Dạ. Hắn giơ tay chém xuống, máu liền phun xa một trượng, một cái đầu liền
bay lên.
Người đó đưa một tay ra, nắm lấy đầu Thượng Quan
Phong Dạ. ̀m một tiếng, hắn nặng nề thả rơi xuống mặt đất, cũng là
một tiếng động nặng nề rơi xuống tâm khảm mọi người.
- Không thể tin được! Người này là ai vậy? Không ngờ đuổi theo, giết chết Thượng Quan Phong Dạ!
Hai mắt Thái thượng trưởng lão mở lớn.
- Thượng Quan Phong Dạ đã chết?
Tể tướng Thiết Sơn hết sức khiếp sợ, không thể tin được cảnh tượng mà mình vừa chứng kiến.
- Sở Vân!
Chưa bao giờ Thạch Gia Minh lại cảm thấy mừng rỡ như lúc này.
- Không ngờ ngươi... Ngươi quả thực có thực lực khiêu chiến cường giả
Hào Hùng. Ngay cả Thượng Quan Phong Dạ cũng chết trong tay của ngươi.
Bạch Toa Toa sợ run lên, phát ra một tiếng thở dài.
- Sở Vân! Hắn chính là Sở Vân, Tiểu Bá Vương đến từ Chư Tinh Quần Đảo!
- Tiểu Bá Vương giết Thượng Quan Phong Dạ? Điều này có thể sao? Hắn mới chỉ gần mười sáu tuổi mà thôi!
- Lẽ nào hắn đã có Kiếp Yêu trong tay sao?
Thể xác và tinh thần của mọi người đều chấn động mãnh liệt. Chấn động này quá lớn, tới quá đột nhiên.
Ba phía vốn đang giằng co, bầu không khí rất tế nhị mà lại khẩn
trương. Bất kỳ phía nào có sự chuyển động kỳ lạ nào cũng trở thành kíp nổ dẫn tới sự hỗn chiến của ba phía.
Thượng
Quan Phong Dạ đến, khiến Tể tướng Thiết Sơn hy vọng có thể nắm
được quyền chủ động. Nhưng hy vọng này, mới chỉ là vừa mọc lên, chợt
bị người khác đánh nát bấy.
Người này —— chính là Sở Vân!
- Ha ha ha, thực sự không uổng công. Thạch huynh, không ngờ huynh ở chỗ này.
Trước ánh mắt ngây ngốc của những người xung quanh, Sở Vân một tay
nắm lấy cái đầu, một tay cầm chiến đao, đi về phía Thạch Gia
Minh.
- Không ngờ Thượng Quan Phong Dạ này muốn giết ta? Hừ, cho rằng ỷ vào một m lôi khuyển cấp số Kiếp Yêu, là có thể hống hách lộng
hành trong thiên hạ? Không biết tự lượng sức mình! Ta giết hắn, xem như lễ vật tặng cho huynh vậy. Ngươi dâng lên cho Đôn Hoàng công chúa,
nhất định sẽ có ban thưởng, thậm chí còn có thể tăng quan tiến chức.
Sở Vân nhìn ra thế cục, cố ý nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng tùy ý.
Quả nhiên, những lời nói của hắn giống như động đất, không ngừng
vang vọng trong tại mọi người.
- Quả thật hắn đã chém chết Thượng Quan Phong Dạ!
- Trời ạ, hắn là quái vật sao. Mới mười sáu tuổi mà có thể chém chết cường giả cấp Hào Hùng?
- Tiểu Bá Vương này là người rất kỳ lạ. Từ khi xuất đạo tới nay bách chiến bách thắng.
Lần này ngay cả một đại lão một phương như Thượng Quan Phong Dạ cũng thua bởi tay hắn.
...
Mọi người đều bàn tán. Sắc mặt Tể tướng Thiết Sơn tái nhợt. Sắc mặt
Thái thượng trưởng lão cũng bối rối. Sở Vân và Thạch Gia Minh chuyện
trò vui vẻ, hai nhóm bọn họ đứng đó mà không hề nể mặt, xem như
không nhìn thấy.
Nếu như không có cái chết của Thượng Quan
Phong Dạ, hai bên có thể nghĩ vị thiếu niên này cao ngạo, điên cuồng
không coi ai ra gì.
Nhưng hiện nay, đầu Thượng Quan Phong Dạ còn
bị Sở Vân nắm trong tay. Thi thể không đầu của hắn còn nằm trên
mặt đất cách đó không xa, máu từ cổ vẫn còn đang không ngừng
chảy ra.
Trong lúc nhất thời, mặc kệ là Tể tướng Thiết Sơn, hay
Thái thượng trưởng lão, cũng không dám nhìn nhận Sở Vân như một hậu
sinh vãn bối.
- Thanh Dương Cung? Thiên Sát bang các ngươi muốn độc chiếm sao?
Bỗng nhiên Sở Vân xoay người lại, nhìn về phía đám người Thiên Sát bang.
Nghe Thạch Gia Minh nói, hắn đã hiểu được đại thể tình huống hiện
tại.
Đầu lông mày của Thái thượng trưởng lão run lên. Hiện
nay Sở Vân lại thêm Bạch Toa Toa, một bên yếu nhất lập tức chuyển biến thành một bên cực mạnh. Điều này khiến hắn phải thay đổi giọng điệu của mình: - Tiểu Bá Vương, ngươi muốn thế nào?
- Muốn thế nào? Ha ha.
Sở Vân nở nụ cười.
- Người thấy thì có phần, theo quy củ của giới du hiệp mà phân.
Thanh Dương Cung gì đó, chúng ta sẽ chia đều làm ba. Nếu tiếp tục
giằng co, đối với tất cả mọi người cũng không có lợi.
Thái
thượng trưởng lão nghe hắn nói xong, nhất thời ngây ra một lúc. Ban
đầu, hắn còn tưởng rằng Sở Vân sẽ ỷ vào thực lực của mình, sẽ dùng
công phu sư tử ngoạm. Nhưng thật không ngờ, hắn lại nói như vậy.
Trên thực tế, hắn cũng đau đầu. Hiện nay ba bên đều giằng co, không buông,
thì chuyện xấu lại càng nhiều. Lúc này có không ít cường giả tới
đây. Hiện nay, đại trận Thanh Dương Cung đã bị bọn họ dùng mưu kế, biện pháp hóa giải. Hiện tại khác nào một đống thạch tệ, xếp ở trên
đường để mọi người tranh mua.
Hiện tại mình cứ tiếp tục giằng co, cường giả tới càng ngày càng nhiều, cuối cùng, số tài phú cướp được sẽ càng ít.
- Được, đề nghị này rất công bằng, ta đồng ý.
Thái thượng trưởng lão xét tình thế, đưa ra lựa chọn phù hợp với lợi ích của mình.
Sở Vân gật đầu. Hắn cũng đoán chắc Thái thượng trưởng lão sẽ đồng ý. Người trên giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ. Đây cũng không phải là nói dũng khí thực sự nhỏ, không có dũng khí, mà là lăn lộn trong giới giang hồ lâu như vậy, hiểu được nên tiến lui như thế nào, để sự
tổn hao càng ít, mạo hiểm càng nhỏ, tính phiêu lưu cũng nhỏ, mà
lại lấy được lợi ích lớn nhất.
- Chu Chính Phương, ngươi thấy thế nào?
Sở Vân lại nhìn về phía Tể tướng Thiết Sơn. Tể tướng Thiết Sơn thành danh
đã lâu, cũng đã hai trăm sáu mươi sáu tuổi. Với tuổi tác của Sở
Vân mà gọi thẳng tên đầy đủ của Tể tướng Thiết Sơn như vậy,
dường như rất không có lễ phép, rất không tôn kính.